Chương 1153: Vô Căn Thụ Tổ (p3)
Trong tiếng gầm gừ, thế công tái khởi.
Vẫn là cành lá bay múa nhưng uy năng không hề tầm thường, mỗi một cành cây đều như thần trân bảo vật, tiên xích thương khung, xé rách hư không, ầm ầm tiếng sấm.
Nếu như nói Tinh Giới trở thành lực lượng của Vô Căn Thụ Tổ, như vậy không trung chính là nơi thể hiện uy năng ý chí của nó, nhanh như gió lướt ngọn cỏ khó thể theo kịp. Nhưng do cắm rễ đại địa nên khi dùng thủ đoạn này, Vô Căn Thụ Tổ không cách nào di động được. Cũng vì thế Vô Căn Thụ Tổ còn có danh xưng là vô địch phòng ngự.
Đối mặt với sự kiềm chế của Vân Thiên Lan, Vô Căn Thụ Tổ bị bắt cắm rễ, cũng mở rộng phạm vi rễ cây làm năng lực hạn độ hấp thu địa mạch tăng lên, tạo thành gánh nặng lớn với Tinh Giới, thậm cũng tạo gánh nặng với bản thân.
Nhưng suy xét đến nguy cơ Thần Nguyên giới ở trong sớm tối, Vô Căn Thụ Tổ đâu thể cố kỵ gì nhiều.
Cành lá bay múa điên cuồng, từng dòng khí lưu như binh khí sắc bén quét ngang trời. Cho dù Vân Thiên Lan có Bình Thiên Quan cũng không nguyện đón đỡ mà lùi ra sau.
Bởi vì không thể di động, Vô Căn Thụ Tổ không thể tự mình truy đuổi, chỉ có thể không ngừng duỗi dài cành cây. Mà cành cây càng dài, uy lực lại càng thấp.
Vân Thiên Lan vừa lui ngàn dặm, cành cây của Vô Căn Thụ Tổ cũng đuổi theo hơn ngàn dặm, khiến bóng cây phủ đầy khoảng không, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ Thần Nguyên giới như bị Vô Căn Thụ Tổ che khuất.
Có tu giả bất hạnh ở trong phạm vi công kích của Vô Căn Thụ Tổ, chưa kịp chay trôn đã chết tại chỗ.
Năng lực đến từ Chân Tiên Đại Năng, dù cách ngàn dặm thì dư ba vẫn làm người ta kinh hãi. Vài kẻ nhanh nhẹn dùng truyền tống linh phù mới thoát khỏi đại nạn.
Lúc này Vô Căn Thụ Tổ che cành kín trời, tạo thành khu vực tử vong khủng bố, tồn tại gì không phải Yêu tộc dám tiến vào thì chỉ có một chữ chết.
Vân Thiên Lan cũng khó khăn lắm mới ngăn cản được uy năng của Vô Căn Thụ Tổ, nhưng ông không còn thể ngăn cản đại quân thụ tinh di động. Sau khi tiêu diệt bầy bạch hổ do lưu ngân thương tạo ra cũng không ngăn được đám thụ tinh bắt đầu trợ giúp Yêu tộc chiến đấu.
Mắt thấy thế, Vân Thiên Lan cũng không thể làm gì.
Dù sớm biết Vô Căn Thụ Tổ khó đối phó, nhưng sự hùng mạnh này vẫn nằm ngoài dự đoán của ông. Thời khắc này đối mặt với tán cây che khuất bầu trời, Vân Thiên Lan lại có cảm giác vô lực.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới: - Hay cho một Vô Căn Thụ Tổ còn có uy năng này. Là Đường Kiếp làm việc bất lực, không thể tra rõ thủ đoạn của nó.
- Đường Kiếp?
Vân Thiên Lan ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp dùng tốc độ cao bay tới, phía sau còn có Mục Tự Dương và một gã yêu thần, trong lòng lập tức hiểu được vài phần, nói: - Bên Bắc Hải đã giải quyết xong rồi sao?
- Hắc Dạ lão tổ và Băng Long Hoàng đã chết, Hải tộc và yêu tộc dưới lòng đất đã mất đi đại thế, chỉ kéo dài chút hơi tàn. Cô Xạ tiên tử và Vô Cực huynh đang càn quét nên ta sang đây xem xem.
Vân Thiên Lan mừng rỡ: - Làm tốt lắm. Băng Long Hoàng vừa chết, lực lượng đỉnh cao Thần Nguyên không còn là mối uy hiếp, biến số không còn trận chiến này có thể đại thắng! Chỉ là Vô Căn Thụ Tổ có thực lực vượt quá tưởng tượng, có thể dùng toàn bộ Thần Nguyên giới làm năng lượng cung ứng cho mình. Nếu đánh tiếp, cho dù có thể thắng thì năng lượng Thần Nguyên giới cũng bị mất đi hơn phân nửa.
Năng lượng của Tinh Giới quyết định khả năng nuôi dưỡng người trong giới của nó.
Vì sao Tinh Giới nhỏ không thể sinh ra Tiên Đài? Vì sao ở Hồng hoang đại lục Chân Tiên kim tiên ùn ùn? Vì sao Vân Thiên Lan phải đề xuất tu giới chiến tranh?
Còn không là vì mở rộng và nâng cao lực nuôi dưỡng Tinh Giới, cho giới mình không gian và tiềm lực lớn hơn!
Hiện tại Vô Căn Thụ Tổ dùng căn nguyên Thần Nguyên giới công kích, mỗi lần nó công kích cũng như Thần Nguyên giới công kích, đây mới là chỗ khiến Vân Thiên Lan đau lòng. Cứ tiếp tục như vậy thì có thắng cũng chỉ được một mảnh đât chêt.
Đường Kiếp cũng hiểu được ý trong đó, cười nói: - Nếu nó cắm rễ giới nội, vậy chặt đứt rễ của nó là được.
- Nói dễ hơn làm. Vân Thiên Lan trả lời.
Ông cũng biết đó là cách tốt nhất, nhưng rễ cây vô cùng vô tận đâu dễ đối phó, nói trắng ra nó cũng giống cành cây trên mặt đất, đều có năng lực công kích hùng mạnh. Công kích rễ cây không phải công kích bản thể lão tổ mà còn đối mặt với lực tấn công kinh khủng của rễ cây. Điểm chết người chính là, nếu muốn hoàn toàn chặt đứt tất cả rễ cây, nhất định phải thâm nhập xuống dưới đất. Trên mặt đất tác chiến với Vô Căn Thụ Tổ cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Đường Kiếp nói:
- Không dễ dàng cũng vẫn phải làm, sư tổ, Mục huynh và Kình Sa yêu phụ trách kiềm chế Vô Căn Thụ Tổ, ta sẽ đi chặt đứt những cái rễ căn nguyên kia đi.
- Ngươi? Vân Thiên Lan giật mình nhìn Đường Kiếp.
Tuy rằng Đường Kiếp đã giết chết Băng Long Hoàng, nhưng đó cũng là vì băng long đã vì tổn thương, thực lực không hơn Địa Tiên bao nhiêu, còn Vô Căn Thụ Tổ đang ở trạng thái mạnh nhất, ngay cả Vân Thiên Lan cũng không thể chiến thắng, Đường Kiếp dựa vào cái gì nói sẽ thắng?
Đường Kiếp lấy ra Đế Nhận nói: - Chỉ là chém một phát. Ta muốn xem rễ của nó tái sinh nhanh hơn hay Đế Nhận chém nhanh hơn.
Vân Thiên Lan bật cười ha hả: - Hảo, hảo tiểu tử! Nếu như thế, lão phu sẽ giúp ngươi lược trận, làm lệch hướng kẻ này. Chuyện xử lý nó giao cho ngươi.
- Tuân mệnh sư tổ! Đường Kiếp vung Đế Nhận, kiếm khí ngang trời chém xuống mặt đất. Chỉ thấy đại địa nứt ra một khe lớn.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó Đường Kiếp liên tục bổ kiếm, đại địa đầy những vết thương.
Rễ cây dưới lòng đấy dễ phá nhất, gần như mỗi một kiếm có thể chặt đứt vô số. Nhưng mà đối với Vô Căn Thụ Tổ thì đó chỉ là một phần nhỏ trong mạng lưới khổng lồ, thậm chí không cách nào khiến nó thấy đau đớn và tổn thất. Không chỉ như thế, phần bị gãy vẫn còn tiếp tục sinh trưởng, khuếch trương.
Thấy thế, Đường Kiếp bay tới một rễ cây gãy, ngay lúc đó ánh lửa trên người hừng hực đốt rễ cây kia.
Ngay sau đó Vô Căn Thụ Tổ đột nhiên phát ra tiếng hét hoảng sợ: - Vĩnh hằng chi viêm!?
Nương theo tiếng kêu, chỉ thấy một đoạn rễ cây tự động gãy, vĩnh hằng chi viêm đốt sạch rễ cây nhưng không thể thể lan tràn đến bản gốc. Đó là vì đặc điểm của thụ tinh có chỗ đặc biệt mới thoát được việc bị vĩnh hằng chi viêm bám vào thần hồn, nếu không chỉ dựa vào hành vi tráng sĩ tự chặt cổ tay thì không thể thoát khỏi vĩnh hằng chi viêm.
Dù vậy, mắt Đường Kiếp vẫn sáng lên: - Quả nhiên ngươi cũng sợ vĩnh hằng chi viêm sao? Thế là đủ rồi!
Nói xong chỉ thấy vĩnh hằng chi viêm chạy lên Đế Nhận.
Không dùng thiên đạo lĩnh vực, Đường Kiếp không thể xua đuổi vĩnh hằng chi viêm, nhưng dựa vào thực lực bản thân dẫn dắt vĩnh hằng chi viêm hắn vẫn làm được. Chịu đựng sự đau khổ của vĩnh hằng chi viêm, Đường Kiếp dẫn nó lên Đế Nhận mở đường. Mỗi một kiếm có hơn mười hơn trăm cái rễ thô bị chém đứt, ngay sau đó có vĩnh hằng chi viêm bám lên trên.
Mỗi lần như thế Vô Căn Thụ Tổ phải tự đoạn rễ cây để thoát khỏi vĩnh hằng chi viêm đã ảnh hưởng tới năng lực tái sinh của nó.
Đường Kiếp nhân cơ hội liên tục chặt cây.
Từ không trung nhìn xuống có thể thấy một hỏa nhân dùng tốc độ nhanh chóng nhập xuống nền đất, mãi khi không thấy cả ánh hồng quang, sâu dưới lòng đất hoàn toàn yên tĩnh, dường như cuộc chiến đã đình chỉ, duy có Vô Căn Thụ Tổ không ngừng phẫn nộ rít gào, hơn nữa còn đang trong giai đoạn rất thống khổ.
Đối mặt với mọi chuyện, Vân Thiên Lan nở nụ cười hài lòng, lưu ngân thương gào hét toàn lực giúp Đường Kiếp giảm bớt áp lực.
Sâu trong lòng đất, Đường Kiếp quơ Đế Nhận chặt rễ cây.
Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là rễ cây như linh xà nhào lên trước. Dựa vào Đế Nhận chi lợi, Đường Kiếp mỗi lần huy kiếm có thể thoải mái chém đứt rễ cây. Nhưng Vô Căn Thụ Tổ hùng mạnh, cho dù bị chém đứt thì cũng tạo ra phản lực lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn va chạm, Đường Kiếp không ngừng tiến vào bên trong, gần như là mỗi giây đều sinh ra hàng trăm hàng ngàn lần va chạm. Không ngừng tích lũy khiến người có lực lớn như Đường Kiếp cũng thấy cánh tay đau nhức.
Nhưng hắn không thể ngừng.
Vô Căn Thụ Tổ nhờ căn nguyên giới mà có năng lực tái sinh hung mạnh, hiện tại phải nhờ vĩnh hằng chi viêm ngăn trở sự tái sinh này nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng. Chỉ cần động tác của Đường Kiếp hơi chậm lại thì tốc độ Vô Căn Thụ Tổ tái sinh sẽ nhanh hơn, cũng có nghĩa kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trừ phi hao hết căn nguyên, nếu không khó có thể đánh bại đối thủ đáng sợ này.
- Khó trách được xưng là vô địch phòng ngự. Đường Kiếp tán thưởng một câu.
Đâm sâu rễ xuống dưới nền đất có uy lực khiến mình liên hợp cùng Vân Thiên Lan cũng khó giành chiến thắng, Vô Căn Thụ Tổ không hề kém Huyết Hà Chi Chủ năm đó, thậm chí còn hơn.
Nhưng cường thịnh thì sao?
- Chỉ là một cái bia ngắm không thể động đậy mà thôi. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Hắn tế ra một vật.
Vạn vật âm dương lô.
Một trăm lẻ tám đạo thần quang mang theo lưu quang tràn ngập các loại màu sắc và phù văn huyền ảo chiếu cháy rễ cây.