Chương 1152: Vô Căn Thụ Tổ (p2)
Thụ tinh như hồng thủy dũng mãnh lao tới.
Vân Thiên Lan thấy thế mỉm cười nói: - Có thể dễ dàng rời đi như vậy sao?
Một tay khẽ phất, mây sương bồng bềnh đi ra.
Pháp thuật phái Tẩy Nguyệt xưa nay lấy phóng khoáng khó lường tôn xưng, mỗi lần ra tay nhìn như đơn giản không có uy lực, kì thực lại ẩn giấu uy năng hùng vĩ như biển.
Sương bồng bềnh thanh nhã, rơi xuống thụ tinh lại khiến chúng thấy nặng như thái sơn. Nếu đổi là đối thủ bình thường hẳn sẽ bị đè thành bột mịn, cũng may chúng đã đi theo Thụ tổ nhiều năm, chịu ý chí Chân Tiên mấy ngàn năm nên bước đi gian nan mà không chết.
Vô Căn Thụ Tổ phẫn nộ nói: - Có ta ở đây ngươi còn muốn ngăn chúng sao?
Hai chưởng che trời ầm ầm chụp tới, không có dấu hiệu của tiên pháp thần thông mà chỉ có thụ chưởng bay múa tăng lực lượng tới cực hạn, mặc ngươi thiên biến vạn hóa, ta chỉ lấy lực thuần túy công kích, vị Vô Căn Thụ Tổ này quả thực chính là Thể Tu đỉnh cao.
Đối mặt với đại chưởng khủng bố, Vân Thiên Lan khẽ cười: - Không phải đã ngăn cản sao.
Một tay vung lại, một mảnh mây trắng như lụa mỏng hạ xuống. Ông không cầu giết địch, chỉ cầu ngăn địch, cả đám đại thụ tinh bị ghìm chặt không ra được.
Thấy thế, Vô Căn Thụ Tổ rít gào, hai bàn tay khổng lồ đột nhiên hóa thành hàng nghìn hàng vạn cành lá dệt thành tấm lưới lớn chụp tới Vân Thiên Lan.
Biến hóa đột ngột, ngay cả Vân Thiên Lan cũng không kịp ứng biến, vội hóa làm gió mát bay đi.
Chỉ là lưới do Vô Căn Thụ Tổ dệt lên, nhìn đầy khe hở nhưng tràn ngập năng lượng cường đại, Vân Thiên Lan biến thành gió cũng không thể đi qua mà còn bị đánh ngược lại. Ngay sau đó bóng Vân Thiên Lan tái xuất hiện trong hư không nhưng vẫn nằm trong phạm vi mạng lưới. Vô Căn Thụ Tổ thu lưới vây Vân Thiên Lan cười gằn:
- Xem ngươi có chết không!
Lưới biến thành bàn tay khổng lồ, dùng sức bóp.
Mang theo lực hủy diệt thế giới, cho dù là Chân Tiên cũng có thể bị bóp vỡ.
Nhưng lúc đó, trên người Vân Thiên Lan xuất hiện ánh sáng mờ như thác nước chảy xuống bao trùm toàn thân. Bàn tay to chạm vào đó lại không thể tiến lên được.
Ngay sau đó Vân Thiên Lan cười nói: - PHÁ...!
Trong tay xuất hiện ngân thương đâm tới.
Bàn tay cây bị một kích xuyên thủng, Vô Căn Thụ Tổ đau tới gầm lên, chỉ thấy trên tay xuất hiện một cái động lớn. Vân Thiên Lan từ đó bay ra, đầu đội Bình Thiên Quan, tay cầm Lưu Ngân Thương, phong lưu phóng khoáng. Hai kiện trọng bảo lấp loáng đạo vân nhắc nhở đối thủ thân phận của mình.
- Đạo Binh! Vô Căn Thụ Tổ phát ra tiếng gầm thê lương.
Vân Thiên Lan cười nói: - Rất hiếm lạ sao? Lão phu hổ thẹn làm Tê Hà Chân Tiên, Tẩy Nguyệt chi tổ, có hai kiện Đạo Binh không có gì đáng ngạc nhiên. Hay tại vô căn lão tổ độc thế đã lâu, ngay cả việc Nhân Tộc thiện khí cũng đã quên?
Vân Thiên Lan nói không sai.
Yêu tộc ở đây độc đại quá lâu, lâu đến chúng đã quên chỗ hùng mạnh và đáng sợ của nhân loại.
Nhưng hôm nay Vân Thiên Lan đã giúp nó nhớ lại căn cơ hung mạnh của nhân loại.
Lưu Ngân Thương chậm rãi nâng lên, mang theo màu sắc của đại đạo.
Đây là một thanh thần thương đạo ở âm dương, giống như Vạn Tiên Đỉnh, chủ hư thật chuyển hóa. Có chỗ bất đồng chính là hư thật chuyển hóa này, Vạn Tiên Đỉnh cất chứa vạn thú, thông qua thủ pháp chuyển thực thành hư phong ấn vạn thú vào đỉnh, bản thân không có sức chiến đấu. Lưu Ngân Thương thì tương phản, nó là chiến binh, am hiểu nhất biến thức không tồn tại thành tồn tại để tiến hành công kích.
Vân Thiên Lan nâng Lưu Ngân Thương lên, chỉ thấy linh khí cuốn thành con bạch ngạch hổ to lớn.
Đạo vân lóng lánh, không ngờ mãnh hổ kia ngưng tụ thành con hổ thật xuất hiện rít gào tới Vô Căn Thụ Tổ.
Vô Căn Thụ Tổ hừ một tiếng, bàn tay khổng lồ hóa một quyền thành ngàn cành, trói mãnh hổ như bánh chưng khiến nó khóc thét.
Vân Thiên Lan cũng không để ý, ngược lại cười ha ha. Ngay sau đó có vô số mãnh hổ xuất hiện.
Lưu Ngân Thương mang theo đạo vân lưu bay ra nhập vào đám hổ, ngàn vạn tiếng gào thét vang lên, một con hổ lớn xuất hiện lao xuống đám thụ tinh.
Vô Căn Thụ Tổ vung song chưởng, hàng nghìn hàng vạn cành cây đâm lên.
Vân Thiên Lan cười dài: - Trước tự chiếu cố mình đi.
Tay trái vẽ lên cầu vồng xạ ra hàng nghìn hàng vạn ánh hào quang ngăn cản Vô Căn Thụ Tổ. Vô Căn Thụ Tổ không ngăn được bầy hổ để chúng gầm thét lao tới chiến với thụ tinh.
Cùng lúc đó, Vân Thiên Lan ném Lưu Ngân Thương lên không trung biến thành ngân long rít gào tới chỗ Vô Căn Thụ Tổ.
Ngân long chính là do Lưu Ngân Thương biến hóa thành, được Vân Thiên Lan dùng ngân long chi cốt phối hợp với các kim loại quý hiếm tạo thành, có thể sinh ra ảo ảnh ngân long, uy năng vô cùng. Mà sau khi tấn thăng làm Đạo Binh thì thành thật thể, hơn nữa còn là lưu ngân và kim loại hiếm tạo thành, uy năng lại hiển hách.
Ngân long vừa xuất hiện đã nhảy vào trong gôc cây già, bùng nổ thành một cái động lớn.
Ngân long giương nanh múa vuốt xuyên qua thân cây, phát ra tiếng gào đắc ý.
Vân Thiên Lan khẽ vẫy tay gọi Lưu Ngân Thương trở về, lạnh lẽo nhìn Vô Căn Thụ Tổ: - Thế nào?
Vô Căn Thụ Tổ lắc lư thân mình, mặt người trên cành cây đột nhiên vặn vẹo thành nụ cười kỳ dị:
- Thế nào ư? Ta thấy thường thôi!
Vân Thiên Lan ngẩn ra, trong lòng biết không tốt, Bình Thiên Quan tỏa sáng bảo vệ bản thân.
Cùng lúc đó, Vô Căn Thụ Tổ há miệng phun mây mù.
Mây mù không bình thường, bên trong có những bào tử nhỏ. Bào tử vừa xuất hiện đã lao tới đánh vào màn sáng của Vân Thiên Lan, những tiếng bùng nổ liên tiếp vang lên.
Mỗi một bào tử bùng nổ đều đầy những độc tính, vì thế Vân Thiên Lan phát hiện thân thể nhanh chóng bao trong mây độc, đau đầu nhất là độc vụ không có bản mệnh thần thông như rễ cây nhưng không thể hất ra được.
Vân Thiên Lan lập tức biết không tốt, bào tử số lượng quá nhiều, mà dựa vào năng lực của Bình Thiên Quan cũng khó tránh việc bào tử công kích, kết quả là bị lượng lớn kịch độc bám vào.
Phải biết Đạo Binh có thể vận dụng không hạn chế, chỉ cần không phải Tiên Thiên Đạo Binh thì bất kỳ Đạo Binh nào vận dụng cũng cần kích phát, tiêu hao. Bình Thiên Quan có năng lực phòng ngự mạnh nhưng không thể kéo dài vô hạn. Ngược lại kịch độc kia ngày càng dày đặc. Một khi phòng ngự Bình Thiên Quan biến mất, sự khủng bố chờ đợi Vân Thiên Lan không nghĩ cũng biết.
Điều này khiến Vân Thiên Lan cảm thấy đau đầu.
Bào tử không ngừng chồng chất sương mù bao lấy.
Vân Thiên Lan không dám để bào tử đụng vào mình, bắt đầu lẩn tránh.
Vô Căn Thụ Tổ cười lớn: - Giờ mới biết tránh sao? Đã quá muộn rồi.
Trong tiếng cười điên dại, hai bàn tay khổng lồ lại lần nữa biến thành lưới thiên la ngăn chặn mọi con đường của Vân Thiên Lan, bào tử như biển triều áp chế.
Vân Thiên Lan hừ một tiếng: - Lửa!
Theo âm thành này, bầu trời xuất hiện ngọn lửa lớn, bắt đầu thiêu đốt bào tử.
Vô Căn Thụ Tổ cười lạnh:
- Sương!
Sương mù dày đặc xuất hiện, ngọn lửa của Vân Thiên Lan dần dần lụi tàn.
Vân Thiên Lan múa ngân thương, trăng sáng dâng lên, ánh trăng chiếu xua tan sương mù, đồng thời nói: - Gió!
Gió xoáy cuốn lấy bào tử bay đi.
Vô Căn Thụ Tổ nói "Định", vì thế gió xoáy biến mất, bào tử hợp lại.
Hai người này đều là vô thượng Chân Tiên, đạt tới cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, bất kì một hành động hay lời nói thậm chí chỉ là ý niệm cũng là một loại pháp thuật, thiên hạ vạn pháp lên xuống tùy theo tâm niệm.
Bởi vậy ngàn loại thần thông, tất cả thủ đoạn, mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, ta đều có chiêu số đối kháng. Vân Thiên Lan tuy có đạo binh Bình Thiên Quan, Lưu Ngân Thương nhưng Vô Căn Thụ Tổ cũng có bản mạng thần thông, thân thể bất diệt, quả thực chính là thể pháp song tu trời sinh, thực lực dũng mãnh.
Hai bên tranh đấu, nhất thời khó phân thắng bại.
Vân Thiên Lan cũng không vội, bởi vì mục đích chủ yếu của ông là kiềm chế Vô Căn Thụ Tổ và đại quân thụ tinh, làm được như vậy đã là thắng lợi.
Vô Căn Thụ Tổ lo lắng, nó ở trong này không thể rời đi, nhưng thần niệm phủ khắp bát phương, sớm cảm nhận được Yêu tộc đang bị tu giả truy sát, mà ở thiên ngoại, một Tinh Giới đang đi nhanh về phía này, trận chiến cấp độ toàn giới sắp bắt đầu.
Khác Bắc Hải Băng Long Hoàng, cho tới giờ Vô Căn Thụ Tổ không giỏi di chuyển, nó nếu muốn thoát ly giới này sẽ cực kỳ khó khăn.
Nghĩ đến đây, Vô Căn Thụ Tổ nói với Vân Thiên Lan: - Các ngươi nghĩ mình có thể dễ dàng nhập vào giới ta sao?
Nó nói xong hai chân kẹp lại hóa thành rễ cây cắm vào trong đất. Vân Thiên Lan giật mình phát hiện, rễ cây đang đâm sâu xuống mặt đất, chỉ một lát đã sâu tới vạn trượng, hơn nữa còn không ngừng kéo dài. Trong nháy mắt, Vân Thiên Lan có thể thấy khắp nơi đều là rễ cây rậm rạp, rắc rối khó gỡ, dệt dưới lòng đất một thế giới rễ cây.
Mà dưới thần niệm quan sát, rễ của Vô Căn Thụ Tổ vẫn kéo dài, rất có xu thế cắm vào toàn bộ Thần Nguyên giới.
Rễ cây lan tràn, thân thể Vô Căn Thụ Tổ không ngừng sinh trưởng.
Nó ngửa đầu hô to: - Vân Thiên Lan, ngươi có Đạo Binh thì sao? Dưới rễ cây, toàn bộ Thần Nguyên giới sẽ thành nguyên tuyền, Tinh Giới chính là Đạo Binh của ta!