Chương 1151: Vô Căn Thụ Tổ (p1)
Thu bản nguyên của Kình Sa yêu thần, Đường Kiếp lúc này mới nhận lấy phù chỉ, phát hiện trên đó quả nhiên ghi lại những tài nguyên Bắc Hải Băng Long Hoàng thu thập mấy năm nay.
Làm thuộc hạ đắc lực của Bắc Hải Băng Long Hoàng lại bí mật điều tra hành động của chủ tử, do dự giữa Bắc Hải Băng Long và Vô Căn Thụ Tổ, chỉ có thể nói Yêu tộc không đáng tin. Trong lòng Đường Kiếp đã quyết định, yêu vật chỉ có thể dùng, không thể coi trọng.
Kình Sa yêu thần không biết mình đã bị Đường Kiếp biếm lãnh cung, vẫn trơ mắt nhìn phản ứng của Đường Kiếp.
Giờ thấy Đường Kiếp xem qua nội dung vẫn không có dấu hiệu trở mặt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên này Đường Kiếp nhanh chóng phân tích tài nguyên.
Lấy năng lực trận đạo hắn phát hiện tài nguyên Bắc Hải Băng Long sưu tập có thể tạo ra mấy loại trận pháp, có tác dụng gì. Tuy nhiên dựa vào tài nguyên phán đoán trận pháp thì vẫn rất khó.
Cho nên sau khi hỏi lại Kình Sa yêu thần tiêu chuẩn trận đạo của Bắc Hải Băng Long, trong lòng loại bỏ thêm vài trận pháp, Đường Kiếp nói: - Có thể xác nhận đó là Tiểu Thiên Tinh Trận, Cửu Khúc Hoàng Hà trận, Âm Dương Luân Chuyển Trận, có khả năng sử dụng trận pháp có Hắc Phong Trận, Thiên Quang trận, Tứ Tượng Quang Âm trận...
- Xin chủ nhân giải thích trận pháp có tác dụng gì. Kình Sa yêu thần nói.
Đường Kiếp trả lời: - Tiểu Thiên tinh trận dùng để định vị, thông qua tinh tượng định vị. Nếu Bắc Hải Băng Long đã biết chỗ bí địa mà còn cần trận pháp định vị chứng tỏ bí địa không có ảo trận thủ hộ thì cửa vào cũng thường xuyên biến hóa. Nhưng bất kể là loại nào thì phải ở trên mặt đất chứ không thể ở dưới lòng đất hay trong biển, nếu không sẽ không thấy sao trời, Tiểu Thiên Tinh trận không thể nào phát huy tác dụng.
- Cửu Khúc Hoàng Hà trận là một trận pháp công thủ, tiến có thể tạo ra Hủ thủy hà công kích kẻ thù, lui có thể chạy trốn bằng đường thuỷ, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm. Chứng tỏ bí địa nguy hiểm, ngay cả lão Long cũng không dám mạnh mẽ xông lên nên mới thiết trận này. Chuyện này cũng khó trách, nếu không có sao nó phải khổ sở tìm kiếm tài nguyên bày trận. Tuy nhiên muốn lập trận này cần có mảnh đất có sông đủ dài, còn phải coi là trung tâm sử dùng. Mặt khác quanh sông phải có đủ âm thi tử khí, rừng rậm vây quanh, vế trước để ngưng tụ Hủ thủy hà, vế sau có thể tạo ra biến hóa vô tận.
- Âm dương luân chuyển trận là một pháp trận chết thay. Ý nghĩa trong bí địa có chỗ tuyệt sát, hoặc là chính lão Long hiểu về bí địa hữu hạn, cho nên hy vọng thông qua pháp trận cam đoan mình xông quan thuận lợi, tuy nhiên trận này cần quá nhiều tài liệu phức tạp, bố trí trận này cần ở nơi âm dương giao hòa...
- Nơi âm dương giao hòa? Kình Sa yêu thần tiếp lời: - Nơi băng và hỏa tập trung có thể tính là nơi âm dương giao hòa không?
- Đương nhiên được, nơi cực âm cực dương va chạm cũng là một kỳ quan bất thế.
- Ha ha, ta biết nơi này ở đâu rồi! Kình Sa yêu thần vỗ tay cười nói.
Nghe nhiều như vậy, rốt cục đã có một manh mối quan trọng.
Nơi âm dương giao hòa ở Thần nguyên giới không nhiều lắm, hơn nữa ở trên mặt đất, trong rừng, có sông dài, Kình Sa yêu thần nhanh chóng tìm được một nơi.
Hạo hãn chi sâm!
- Hạo hãn chi sâm? Đó không phải chỗ của Vô Căn Thụ Tổ sao?
Đường Kiếp kinh ngạc nói. Từ chỗ Y Y hắn cũng có chút hiểu biết về thần nguyên giới, ít nhất chuyện Vô Căn Thụ Tổ ở đây, Đường Kiếp vẫn nhớ rất rõ.
- Đung thế! Kình Sa yêu thần gật đầu nói: - Vô Căn Thụ Tổ chắc không ngờ nó tìm mãi không được thần nguyên bí địa, nhưng kỳ thật nơi đó lại ở trong phạm vi thế lực của nó.
Nói xong cười rộ lên.
Yêu vật vẫn là yêu vật, bản tính hỗn loạn, bởi vậy khi đắc ý cũng quên cả việc cung kính với Đường Kiếp.
Cũng may Đường Kiếp không tính toán với nó, chỉ nói:
- Xem ra phải đi gặp mặt vị thụ tổ kia rồi.
Đang nói thì thấy một người bay tới, là Mục Tự Dương.
- Tham kiến Tiêu Dao Thiên Tôn! Tuy tu vi cao hơn Đường Kiếp nhưng Mục Tự Dương chẳng có nửa điểm làm cao, cung kính hướng Đường Kiếp thi lễ. Kình Sa yêu thần thấy thế cũng lấy làm kỳ. Tuy nhiên vừa nghĩ tới biểu hiện kinh người của Đường Kiếp lúc trước thì lại cảm thấy bình thường. Nó vốn vì việc hạ mình với kẻ thấp hơn mà cảm thấy mất mặt, hiện tại thấy người có tu vi ngang mình ăn nói khép nép với chủ nhân, trong lòng lập tức thăng bằng hơn nhiều, khí thế cũng mạnh hơn vài phần, nhìn Mục Tự Dương vênh váo tự đắc như thể đang nói..., ngươi thấp hơn chủ nhân ta thì cũng thấp hơn ta.
Mục Tự Dương nhìn Đường Kiếp và này đại yêu nói chuyện thì đã đoán được Đường Kiếp hàng yêu, chuyện này vốn cũng không có gì. Tuy nhiên vừa thấy yêu vật là tướng đầu hàng chẳng những không thấy khuất nhục mà còn dương dương đắc ý thì không khỏi kinh ngạc. Trở thành nô tài còn vui vẻ như vậy. Quả nhiên đầu óc của yêu vật khó thể lý giải.
Miệng nói: - Đến chậm một bước, kính xin thiên tôn trách phạt.
Mục Tự Dương, Cô Xạ tiên tử, Hoàng Vô Cực, Vân Mẫu Chiến Khôi đều được phân công đến Bắc Hải tham dự chiến sự đấy. Nhưng do không quen địa hình nên hạ xuống lệch vị trí, ngoài Cô Xạ tiên tử chuẩn xác hạ xuống gần chiến trường thì những người khác phải nhanh chóng chạy về đây.
Nói thực ra đã đến trễ thời cơ chiến đấu, nếu lúc Đường Kiếp gặp nguy nan, việc bọn họ đến trễ đúng là trí mạng.
Tuy nhiên nếu Đường Kiếp không gặp nguy nan gì thì cũng không làm khó Mục Tự Dương, dù sao chuyện này không phải cố ý, phải biết rằng cả Hoàng Vô Cực và Vân Mẫu Chiến Khôi đều đến muộn, cho nên chỉ thản nhiên nói: - Ngươi đã đến nơi thfi có tội gì. Tuy nhiên thế cục Bắc Hải đã định, ngươi cũng không cần nhúng tay, hiện tại theo ta đi Hạo hãn chi sâm bình định Vô Căn Thụ Tổ đi.
Mục Tự Dương sửng sốt: - Thế cục đã định?
Bắc Hải Băng Long Hoàng cũng là tồn tại Chân Tiên, chỉ vì bị thương mà để Đường Kiếp có tư cách đánh ngang tay. Nhưng dù là ai cũng không trông cậy Đường Kiếp có thể thắng, vậy mà Đường Kiếp còn chiến thắng nhanh như vậy. Mục Tự Dương chưa kịp đuổi tới thì chiến sự đã chấm dứt.
Nghe lời này, ánh mắt Mục Tự Dương nhìn Đường Kiếp đầy vẻ khó tin, lại nhìn yêu thần kia, rốt cục đã hiểu sao nó đồng ý hàng phục Đường Kiếp rồi.
Người hay yêu cũng đều có ngạo khí. Cho dù vì sinh tồn cũng không dễ dàng đầu hàng kẻ yếu. Yêu thần sở dĩ đồng ý hàng không chỉ vì mạng sống mà vì hắn đã thấy được sự cường đại của Đường Kiếp!
Đường Kiếp không biết ý nghĩ trong đầu hắn, chỉ thản nhiên nói: - Ừ, kết thúc rồi, đi thôi, đi Hạo hãn chi sâm giải quyết xong Vô Căn Thụ Tổ, trận chiến này cũng sớm kết thúc, cũng không cần kéo dài.
Nói xong đã bay đi.
Mục Tự Dương và yêu thần theo sát.
Hạo hãn chi sâm, không gian nơi này được bao trùm bởi bóng cây.
Những cành cây tràn ngập thiên địa, giống như vô số lục sắc mãng xà bay múa. Thân cây như ngọn núi lớn, sừng sững ở trung tâm Hạo hãn chi sâm, cao cao tại thượng.
Đường Kiếp chưa bao giờ thấy cái cây nào lớn như vậy, một thân cây cứ như một rừng cây.
Mà quanh cây này còn có vô số cánh, những mặt người trên cành cây không ngừng rít gào. Chúng còn rút rễ cây đuổi theo những người ở trên bầu trời kia.
Chỉ một người đã khiến cả rừng cây rít gào.
Vân Thiên Lan!
Ông ở trên bầu trời, thần thái lạnh nhạt nói: - Vô Căn Thụ Tổ, vẫn nên từ bỏ đi. Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đây là chiến tranh thế giới chứ không phải cá nhân. Cá nhân ta không hơn ngươi, nhưng lực lượng thế giới thì thần nguyên không bằng Tê Hà ta!
- Nhân loại, dùng bản lĩnh của ngươi, dựa vào võ miệng không đi xa được đâu. Vô Căn Thụ Tổ khua cành đánh lên bầu trời.
Những dòng khí lưu tới bên Vân Thiên Lan liền tự tiêu tan.
Vân Thiên Lan như không có cảm giác gì, nói: - Không phải ta đã lấy ra rồi sao? Ta ở chỗ này, ngươi và đồ tử đồ tôn của ngươi không làm khó dễ được ta. Chỉ cần kiềm chế ngươi, đợi Tê Hà Giới bình định những yêu tộc khác thì sẽ đến tử kỳ của ngươi.
Vô Căn Thụ Tổ giỏi thủ không sở trường công, cưỡng ép nó tiến công Vân Thiên Lan cũng không chiếm được chỗ nào tốt. Nhưng ông chỉ cần thủ ở đây, không cho Vô Căn Thụ Tổ giúp đỡ thì nó cũng không thể phát huy tác dụng, cuối cùng sẽ như Vân Thiên Lan nói, vì những chiến trường khác sụp đổ mà mất đi tất cả.
Vô Căn Thụ Tổ cũng ý thức được điểm ấy, phẫn nộ rít gào: - Ngươi nghĩ mình kiềm chế được ta sao?
Ngay sau đó nó đã rút ra rễ cây, hóa làm hai cái chân lớn đứng dậy.
Nó vốn là đại thụ to như núi, lần này đứng lên quả thực cao tới mấy ngàn thước, đầu đội trời chân đạp đất, uy phong lẫm lẫm. Nó to lớn tới Đường Kiếp hóa thân thành người khổng lồ cũng chỉ như trẻ con trước mặt nó.
Cành cây tập trung hóa làm hai cánh tay dài, tát tới Vân Thiên Lan.
Một chưởng tập trung tất cả lực lượng, ngay cả Vân Thiên Lan cũng không dám lơ là, thân hình vừa động đã lui nghìn trượng mới hiện lên.
- Ngươi không ngăn được ta đâu! Vô Căn Thụ Tổ hóa thân thành người khổng lồ đi lên một bước, kéo gần khoảng cách với Vân Thiên Lan, tiếp tục đánh ra một chưởng.
Vân Thiên Lan cũng không do dự tránh lui.
Theo ông tránh đi, mấy ngàn cây đại thụ tinh cùng nhau chạy ra khỏi rừng cây với đủ loại phương hướng. Chúng không phải muốn tham dự trận chiến này mà là muốn đi chiến trường khác cứu viện những thuộc hạ ở xa của Vô Căn Thụ Tổ.