Chương 1149: Truy sát

Hoàn toàn không suy xét cảm nhận đối phương, Đường Kiếp dùng thái độ không nói đạo lý xâm nhập chiến trường, sau đó dùng thủ đoạn tàn bạo nhất trực tiếp xé nát một gã yêu thần.

Dù yêu thần tự phục sinh lại, nhưng áp lực nhìn sinh mạng bị xé nát kia vẫn khiến nó sợ run, ngay cả lực công kích cũng yếu đi vài phần.

Đối mặt với công kích "bạc nhược", Đường Kiếp lộ vẻ khinh thường: - Dùng thêm chút sức nữa đi.

Người khổng lồ toàn thân bốc lửa một lần nữa huy động chưởng bổ xuống chúng yêu thần.
Công kích mang theo vĩnh hằng chi viêm thì dù là yêu thần cũng không dám đón đỡ, nếu không một không cẩn thận bị lửa dính thân thì đúng là xui xẻo. Yêu thần lúc trước dễ bị Đường Kiếp đánh chết là vì nó dùng tất cả lực lượng phòng bị vĩnh hằng chi viêm. Nó tình nguyện chết một lần cũng không muốn chạm vào vĩnh hằng chi viêm. Nếu không một khi bám vào, ngọn lửa đó đủ khiến yêu thần sống lên chết xuống.

Mắt thấy bàn tay lớn mang theo lửa, tứ đại yêu thần đồng loạt ra tay đánh trả.

- Đạo hải diệt dương!

- Thiên lãng trấn nhạc!

- Ngũ giang Trích Tinh Thủ!
- Tứ hải thông thiên quyền!

Hải tộc yêu thần, đa số thần thông liên quan tới nước, mỗi lần ra tay đều khiến sông cuộn biển gầm.

Bốn yêu thần đồng thời xuất kích, uy năng khiến nước biển tràn ngập như có hải dương mới trên không trung.

Nhưng sóng biển lại không thể dập tắt ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt.

Người khổng lồ hừng hực lửa quơ chưởng tay va chạm khiến hải dương bốc sương trắng. Mượn dùng ngọn lửa bất diệt, Đường Kiếp khiến thế công của bốn yêu thần suy yếu đi vài phần.
Đương nhiên, chỉ thế vẫn chưa đủ khiến hắn ngăn cản bốn yêu thần liên kết, bất kể thế nào đây cũng là yêu thần. Nhưng Đường Kiếp cũng không phải tác chiến một mình.

Phiên giang đảo hải trận vẫn phát huy tác dụng, Cô Xạ tiên tử cũng phất ra từng trận gió. Gió cuốn mềm nhẹ nhưng bên trong chất chứa không gian chi lực có thể nghiền nát mọi thứ.

Được Cô Xạ tiên tử và trận pháp trợ giúp, Đường Kiếp không kiêng nể gì thúc giục lực lượng của mình, chỉ thấy trên không ngập tràn tiếng cười cuồng dã của cự nhân.

Đột nhiên, một gã yêu thần bị Đường Kiếp nắm trong lòng bàn tay.
Yêu thần công kích lên Đường Kiếp lại không làm gì được hắn, ngược lại còn nhe rang cười: - Chết đi!

Dùng sức bóp nát yêu thần.

Phía sau yêu thần sinh ra bóng đen, là môt con kình sa khổng lồ gầm hét định cắn Đường Kiếp: - Đáng chết! Thiên Hải phệ!

Đường Kiếp phản thủ, quyền ảnh và cá mập chạm nhau, sóng xung kích mãnh liệt triển khai.

Yêu thần mượn cơ hội lùi khỏi tay Đường Kiếp về sau.
- Chạy đi đâu! Đường Kiếp rít gào đấm về phía yêu thần.

Toái tinh quyền!

Chiến Hoàng Đồ Lục đệ thập tam, uy lực mạnh mẽ, mang theo ngọn lửa hừng hực bất diệt khiến yêu thần kêu thảm một tiếng chết đi. Khi Niết Bàn tái sinh mới hoảng sợ phát hiện cơ thể xuất hiện những đốm lửa nhỏ.

- Vĩnh hằng chi hỏa? Yêu thần kinh hãi kêu to.

Mình dính phải vĩnh hằng chi hỏa.
- Ha ha ha ha, chớ lo lắng, dù sao ngươi cũng phải chết! Đường Kiếp cười lớn lao tới áp chế, lực lượng vạn tấn tát yêu thần như đập bay một con muỗi.

Lực lượng kinh hãi thế tục khiến ba yêu thần còn lại nhận ra đối thủ không dễ chọc, mà ngay cả Cô Xạ tiên tử cũng kinh hãi, nghĩ thầm rằng kẻ này còn mạnh hơn trước rất nhiều.

Nếu Bắc Hải Băng Long hoàng không chết, có lẽ chúng sẽ tử chiến. Nhưng hiện tại tình thế không ổn, thoái ý nảy sinh. Dù sao tất cả đã là thần cấp, trời đất bao la chạy đi đâu không được, cần gì phải tử thủ ở thần nguyên giới này?

Yêu vật không có khái niệm bảo vệ quốc gia, khi gặp khốn cảnh sẽ nghĩ tới chạy trốn. Có lẽ đây cũng là lý do biết Tê Hà Giới đến còn nội đấu.
Thấy tình thế không ổn, bốn yêu thần đồng thời bay đi.

- Muốn chạy? Nhìn ra tâm tư của chúng, Cô Xạ tiên tử cười lạnh, thân hình chợt lóe đuổi theo một yêu thần.

Thiên Nhai Hải Các xưa nay nổi danh tốc độ, tinh thông không gian chi đạo, chạy trốn trước mặt bà thì đúng là người si nói mộng.

Tuy nhiên Cô Xạ tiên tử cũng chỉ có thể đối phó một, ba yêu thần còn lại cũng không dễ chặn.

Phiên giang đảo hải trận lợi thủ không lợi công, tứ đại yêu thần công kích chỗ xung yếu muốn bỏ chạy. Đường Kiếp cũng đành chịu, phải thu ngũ hành căn nguyên sinh mạng. Sau trận chiến này, ngũ hành căn nguyên sinh mạng tiêu hao tới trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ đông.

Đường Kiếp không thể mượn tuyết oa chạy bằng đường thủy, chỉ có thể tự mình đuổi theo một yêu thần, về phần hai yêu thần còn lại cũng đành mặc.

Nhưng hắn không quan tâm cũng không có nghĩ chúng có thể chạy trốn.

Hai luồng sáng tới nơi này, phân biệt đuổi theo hai yêu thần.

- Cút ngay! Một yêu thần bản thể là bạch tuộc gầm lên quấn xúc tu tới đối thủ của mình.

- Bảo lão phu cút sao? Khẩu khí thật lớn!
Trên bầu trời đã truyền đến tiếng quát của Hoàng Vô Cực, Lượng Thiên xích tỏa ngọc quang.

Thần nguyên giới nhiều yêu thần nhưng có rất ít thần trân. Yêu tộc khác nhân loại, trời sinh khuyết thiếu sức sáng tạo, cho dù tới Khai Trí kỳ mở ra trí tuệ thì vẫn đầy dã tính, sức sang tạo thấp.

Nhân loại Thần nguyên giới gần như diệt vong nên khó có năng lực sáng tạo giới nội, điểm này thì kém xa Thanh Vân, Huyết Hà. Một khi cường địch xuất hiện, việc chênh lệch khuyết thiếu bảo vật sẽ lộ ra.

Bất kể Đường Kiếp, Cô Xạ tiên tử hay Hoàng Vô Cực, không ai không có hai ba kiện bảo vật, một khi tế lên, chỉ thấy bảo quang ngàn trượng, thần uy vạn trượng.
Bát trảo yêu thần ở dưới ánh sáng Lượng Thiên xích không thể nhích được nửa bước.

Hoàng Vô Cực dùng Lượng Thiên xích đánh xuống.

Lượng Thiên xích đạo ở không gian, dài một thước kéo dài vô hạn, ôm ấp, lắng đọng không gian thần vận, đặc điểm là công kích không nhìn khoảng cách.

Thời khắc này Hoàng Vô Cực vung Lượng Thiên xích đánh tới, cũng không thấy rõ động tác nhưng bạch tuộc tám ngoe không tránh được, bị đánh tróc da tróc thịt, thậm chí có mở vòng bảo hộ cũng vô dụng, Lượng Thiên xích trực tiếp xuyên qua vòng bảo hộ tiếp tục công kích. Chỉ có bất diệt Kim Thân và hộ thể thần thông mới hữu dụng.
Cái này cũng chưa tính, Lượng Thiên xích là ngụy Đạo Binh, có đặc tính không nhìn không gian, mà dù bản thể chỉ là một kiện thần trân thì cũng có tác dụng này.

Bảo vật này bản thể vốn là Liệt vân xích. Vân giả, phiêu miểu mờ ảo, ý chỉ có được khả năng Động Hư tạo ảnh hưởng tới thần hồn.

Cho nên khi bảo vật này đập vào bát trảo yêu thần, không chỉ có thân thể bị pháp lực ảnh hưởng mà ngay cả thần hồn cũng bị động. Cũng may chỉ là oai thần trân, yêu thần như nó còn có thể chịu đựng.

Nhưng có thể chịu đựng thì chịu đựng, vấn đề là không thể ngăn cản công kích, cho dù là công kích nhỏ như muỗi nhưng kéo dài cũng có thể khiến nó sụp đổ.

Yêu thần nổi giận gầm lên một tiếng bứt ra chạy, Hoàng Vô Cực hừ một tiếng:
- Hậu Thổ vô lượng!

Bát trảo yêu thần cảm thấy không khí nặng nề, mình bay trong không trung như sa vào vũng lầy, tốc độ chậm dần.

Hoàng Vô Cực không có tốc độ như Cô Xạ, nhưng hắn lại am hiểu việc hạn chế tốc độ của người khác.

Kéo tốc độ của đối thủ xuống bằng mình, rồi dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại đối thủ, đó chính là sở trường của hắn.

Bên kia, yêu thần đang vội vã chạy.

Đó là một con hải quy yêu thần.
Mặc dù là hải quy (rùa biển) thành yêu, nhưng tốc độ của nó không chậm chút nào. Tứ trảo vung trong mây, toàn bộ thiên địa đều bị ném ra phía sau.

Cứ thế bò trên bầu trời, đang nghĩ sắp thoát đại nạn thì phía xa có bóng người chậm rãi đi tới.

Quy yêu đầu tiên rùng mình, đợi thấy rõ liền cười lạnh nói: - Ta còn tưởng ai tới ngăn cản, hóa ra là một con khôi lỗi.

Chỉ thấy khôi lỗi màu ám kim, trên cơ thể còn có tinh điểm chớp động. Gương mặt đá vô tình đạp không đến chỗ quy yêu.

Quy yêu biết vật này phi phàm nhưng không thèm để ý, ngược lại còn tham lam: - Vân mẫu tinh kim, Thiên huyền thạch, lôi vân mộc...
Lão Quy đến cũng là kẻ có kiến thức, vừa nhìn đã nhận ra vài loại tài liệu: - Bắt ngươi rồi, những bảo bối này sẽ là của ta!

Vân Mẫu Chiến Khôi nhìn móng vuốt lão Quy, nó nâng hữu chưởng nhắm ngay quy trảo, chỉ thấy trong lòng bàn tay xoay ra một động khẩu.

Từ trong động tuôn trào ánh sáng trắng mãnh liệt như lửa, cuồng bạo như sấm, mãnh liệt như biển, chảy xiết như hung mã, ầm ầm đánh vào quy trảo kia.

Một tiếng rên, nửa tay lão Quy tan thành bột mịn, dư ba lao tới khiến mặt đất cứng rắn vỡ thành khe nứt khủng bố trăm dặm.

Chỉ một kích, cả vùng đất xuất hiện một thung lũng lớn.
- NGAO! ! ! Đây là thủ đoạn gì? Đây là thủ đoạn gì? Lão Quy không dám tin nhìn Vân Mẫu Chiến Khôi.

- Ngô chủ sáng chế, thập tự tiêu tinh pháo. Vân Mẫu Chiến Khôi nói.

- Thập tự tiêu tinh pháo? Đó là cái gì? Lão Quy hoàn toàn không thể giải thích.

Nó đương nhiên không biết đây là trò chơi ác ý Đường Kiếp nhất thời nghĩ ra. Từng là phát minh khiến Đường Kiếp khắc sâu ấn tượng, có nhiều chi tiết hắn không thể tái hiện, nhưng chỉ cần mượn dùng quy tắc thế giới này thì vẫn có thể bày ra.

Một khi đã vậy, Đường Kiếp cũng không ngại thử một phen.
Là tác phẩm duy nhất của mình, Vân Mẫu Chiến Khôi là nơi ký thác tất cả ký ức và ước mơ của hắn. Trước kia Đường Kiếp không có nhiều tài nguyên để thực hiện, nhưng khi lần lượt trải qua nguy hiểm, thu hoạch phong phú hắn đã dần biến lý tưởng thành sự thật.

Dưới tình huống này, Vân Mẫu Chiến Khôi đã định trước sẽ làm đảo điên nhận thức của Tinh La Đại Thiên Giới, Thập tự tiêu tinh pháo mới là một cái trong số đó. Mà sau trận chiến đầu tiên, Vân Mẫu Chiến Khôi muốn nhờ đối thủ thí nghiệm thực lực của mình.
Ngay sau đó, Vân Mẫu Chiến Khôi tỏa hào quang, trong miệng thì thầm: - Công năng ghi chép lại chiến đấu đã lần đầu mở ra..