Chương 1147: Cứng rắn sát nhập (p1)

Một búa mang theo lực hủy thiên diệt địa hạ mạnh xuống, chém vào vòng bảo hộ màu vàng của Long cung.

Thời gian như ngưng lại, mọi động tác trở nên yên lặng, chiến phủ, Long cung, yêu đàn, nước biển và ngọn lửa như bị định trụ lại.

Sau đó là ánh sáng bùng lên trên khoảng không Long cung, thái quang chói mắt, xán lạn, lóng lánh khiến người ta hoa mắt thần mê. Ngay sau đó trên Long cung xuất hiện vết rạn.

Hai đạo, ba đạo, bốn đạo... ngày càng nhiều, cuối cùng dày đặc như mạng nhện, Long cung vỡ vụn thành vô số mảnh. Những mảnh vỡ bay múa trong không trung, trong suốt lấp lánh ánh sáng mê người.
- Ầm!

Đến lúc này, tiếng Long cung vỡ vụn mới truyền đến, ở tàn phiến không trung tạo thành cảnh tượng huyễn lệ.

Long cung, nát rồi!

Tất cả yêu vật ngây người.

Điều này đại biểu thần nguyên Hải tộc Long cung đã vỡ vụn dưới một búa của Đường Kiếp.

Một búa không chỉ đập nát Long cung mà còn là tòa thành trong lòng Hải tộc, là niềm tự hào của Hải tộc cũng là căn cơ của chúng!
Một khắc này, chúng hải yêu nhìn Đường Kiếp đầy sợ hãi.

- NGAO!

Một tiếng rồng gầm vang vọng không trung.

Hắc Long lao ra khỏi nước, trên người còn ngọn lửa hừng hực, thoạt nhìn uy phong vô cùng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết sự đau khổ trong đó.

Bắc Hải Băng Long Hoàng căm tức nhìn Đường Kiếp: - Nhân loại, ngươi đã hủy gia viên của ta...

Đường Kiếp cười ha hả: - Gia viên? Ngươi vẫn chưa hiểu được thế nào là gia viên bị hủy đâu.
Cái gì?

Băng long ngẩn ra, đột nhiên ý thức được gì mà quay đầu nhìn lại.

Bầu trời xa xăm, phía xa hiện lên những điểm sáng nhỏ.

Ánh sáng thoạt nhìn bình thường như ánh sao trong tinh không, nhưng trong mắt Bắc Hải Băng Long hoàng lại rất phi phàm.

- Giới ngoại xâm lấn... Lão Long rung động nhìn về phía Đường Kiếp: - Ngươi quả nhiên là người của giới ngoại.

Tuy đã có dự đoán, nhưng thời khắc này mới có thể xác nhận.
Đường Kiếp lộ vẻ khinh thường: - Biết rõ kẻ thù bên ngoài mà vẫn nội đấu không ngớt. Người chỉ vì lợi ích bản thân mà tổn hại đại cục không chỉ có nhân loại chúng ta.

- Khốn khiếp! Lão Long cao giọng gầm hét: - Kẻ thù bên ngoài xâm lấn, các ngươi còn chờ gì nữa? Giết hắn!

Sóng biển cuồn cuộn lao tới Đường Kiếp.

- Thế mới đúng chứ! Đường Kiếp cười lớn, bắt đầu dụng lực đập một búa vào đầu lão long.

Cuồng phong loạn xoáy tạo ra lực lượng hung tàn nhất.
Bắc Hải băng long dẫn theo đàn yêu rít lên, phun ra năng lượng đan thành một quầng sáng lớn.

Chiến phủ và quầng sáng đụng nhau!

Ấm thanh chói tai vang lên, dưới lực lượng kinh khủng, quầng sáng như tấm vải bị xé thành hai mảnh, năng lượng tán loạn, chỉ một lần chấn động đã mang theo sóng lớn đánh chết rất nhiều Yêu tộc.

- Rống!

Trong tiếng gầm, các hải yêu hung mạnh lần lượt ngã xuống.

Ngay cả Bắc Hải băng long cũng rơi xuống mặt biển.
Nó hoảng sợ nhìn không trung, miệng há lớn, không dám tin vào hai mắt mình.

Rõ ràng chỉ là một nhân loại Xuất Khiếu kỳ, làm sao có thể sánh với Địa Tiên?

Đáng giận, nếu không phải vì vĩnh hằng chi viêm, cho dù có sánh được với Địa Tiên cũng đâu thể đánh hạ được mình?

Trong mắt lão Long hiện ra sự phẫn nộ và thù hận.

Đường Kiếp cười: - Phẫn nộ, căm hận, bi phẫn, tuyệt vọng... Ngươi đã bao lâu không cảm nhận được những thứ này? Nhiều năm như vậy, vẫn là các ngươi khiến nhân loại tuyệt vọng, hôm nay cũng nên cho các ngươi nếm thử mùi vị này.
Nói xong hắn lại giơ cao rìu chiến.

Đã lâu không được đánh vui vẻ mà không cần e dè hậu quả, không cần lo ảnh hưởng đến người vô tội, không cần suy xét việc phá hỏng thổ địa.

Tận tình hưởng thụ khoái cảm chiến đấu, phóng thích ra năng lượng của mình, Đường Kiếp không kiêng nể gì đề thăng lực lượng của chính mình.

Năng lượng dần tuôn trào ra khiến tất cả yêu vật cảm thấy khiếp sợ và khủng bố.

Giờ phút này, Đường Kiếp như thần tiên cao cao tại thượng, bất kể phương diện nào cũng thể hiện được phong tư và hùng mạnh của tiên nhân.

Cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, Đường Kiếp thấp giọng nói:
- Diệt ma trảm!

Đế Nhận tiếp tục đánh xuống.

Binh khí sử xuất Hoàng Đồ Lục, giống như lúc trước Đường Kiếp noi theo Binh Chủ chấn vỡ vạn binh, Đường Kiếp đã tiến thêm một bước kế thừa Binh Chủ, đã đến gần vinh quang của Binh chủ năm đó.

Chiến phủ từ trên trời giáng xuống, phảng phất như muốn chém thế giới thành hai nửa.

Bắc Hải Băng Long Hoàng rít gào phẫn nộ, bang phong lực áp súc đến mức tận cùng, cưỡng ép áp chế vĩnh hằng chi viêm, để thực lực bản thân tạm thời tăng lên tới Chân Tiên đón đỡ.
Lại là va chạm long trời lở đất, chỉ có điều chấn động truyền khắp ngàn dặm, chấn động tất cả hải yêu ngã xuống, sóng biên cuồn cuộn lao lên không trung, lên đến chín từng mây, lên đến cương phong mới từ từ hạ xuống.

Trong va chạm, Đế Nhận chiến phủ sắc bén phá băng trảm vào người lão Long. Đế Nhận, không có tồn tại nào có thể ngăn cản phong mang của nó, lão Long một kích chết đi rồi ngưng tụ lại, niết bàn trong băng và lửa.

Đồng thời Long hoàng băng kình cũng xông tới, Đế Nhận cũng không thể trừ khử lực lượng này tồn tại, nó mang theo năng lượng của Chân Tiên giã lên người Đường Kiếp, giống như Thiên kiếp giáng lâm. Cùng lúc đó, băng sương bao trùm người khổng lồ, đóng băng hắn lại như một quan tài lớn bằng băng.

Thấy thế, Long hoàng mừng rỡ nói:
- Ha ha ha ha, bị lực băng hàn vạn năm của ta đóng băng, ta xem ngươi sống thế nào. Có thể lấy thân xuất khiếu bắt nạt kẻ bị thương như ta, nhưng cũng phải thừa nhận thực lực của ngươi khá mạnh. Đáng tiếc ngươi vẫn còn xem thường...

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy quan tai băng băng đã nứt ra.

Tiếp theo từng vết nứt hiện ra bao trùm cả quan tai băng băng.

- Làm sao có thể? Lão Long kinh hãi bật thốt lên.

Ầm!

Một bàn tay đánh xuyên quan tai băng băng, nương theo tay này thì quan tai băng băng đã rầm rầm phá nát tàn phiến, tan rã dưới ánh mặt trời.

Đường Kiếp bước ra khỏi băng sương, nhìn vào mình nói: - Đích xác có vài phần uy lực.

Băng phong của Băng Long Hoàng uy năng vô cùng, bất kỳ một tu giả Xuất Khiếu nào cũng khó vượt qua được.

Vấn đề ở chỗ Đường Kiếp không phải Xuất Khiếu kỳ bình thường. Dung hợp thân thể hoàn mỹ đã khiến hắn có năng lực kháng đòn siêu việt. Nếu như nói thành tựu Địa Tiên có lượng máu tăng trưởng thập bội, vậy dung hợp thân thể hoàn mỹ chính là tăng lực phòng ngự gấp mấy chục lần, thậm chí còn nhiều hơn.

Đây là căn cơ khiến hắn có thể bất diệt, mặc dù đối mặt lực công kích đến từ Chân Tiên thì vẫn có thể sinh tồn.

Nên lần này vừa đụng nhau, song phương đều bị thương hại nhưng chưa tới mức trí mạng.

Kết quả này với song phương mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Đường Kiếp không có thời gian để phung phí, tứ đại yêu thần đang công kích Phiên giang đảo hải trận, dù có bát môn kỳ tăng phúc thì tiên trận thì vẫn không chống đỡ nổi, chủ yếu là do ngũ hành căn nguyên sinh mạng không ngừng tiêu hao dưới công kích của đại quân Hải tộc.

Mà Băng Long Hoàng cũng không còn nhiều thời gian, trận chiến với Hắc Dạ lão tổ khiến hắn mất đi lực áp chế làm vạn hỏa thiêu thân, huống chi điểm sáng không ngừng phóng đại, chiến tranh sắp đến. Nó nhất định phải giải quyết nơi này cùng giới nội dốc sức phản kháng.

Nghĩ vậy nó hối hận, lúc trước đã có hải yêu bẩm báo chuyện này nhưng nó không coi là quan trọng. Trong tiềm thức, nó vẫn coi Thụ tổ là đại địch, còn giới ngoại là người qua đường.

Đến giờ nó mới nhận ra may mắn là vô căn cứ, nhưng có hối hận thì đã muộn.

Song phương nóng vội, một trận chiến chỉ dùng lực lượng thuần túy triển khai. Thân thể hoàn mỹ và Chân Tiên bị thương đọ sức trở thành trận chiến lóa mắt nhất thiên địa.

Đường Kiếp tận tình phóng thích ra lực lượng của chính mình, không chút cố kỵ khiến chúng sinh giới này sợ run.

Một yêu vật run rẩy nhìn về phía chân trời, phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng: - Ông trời, đó rốt cuộc là tồn tại gì? Không ngờ có thể lấy thân xuất khiếu đấu với Long hoàng.

Mà ngay cả tứ đại yêu thần nhìn thấy cảnh này cũng không biết nói gì.

Chúng đang cố gắng dốc toàn lực đánh thẳng vào Phiên giang đảo hải đại trận. Lực lượng trận pháp đang khô kiệt, thắng lợi đã gần ngay trước mắt.

Tứ đại yêu thần như chìm xuống vực thẳng.

Chúng không chỉ thấy được những người quyết chiến dũng mãnh gan dạ mà cũng thấy những quang điểm đang lóe sáng trên bầu trời.

Kẻ thù đến từ giới khác đang tiến vào, mang theo khí thế rộng lớn, mang theo hủy diệt, giết chóc và tử vong.

Rốt cục!

Hỏa cầu đầu tiên xuyên phá cương phong, vẽ trên trời một hình cung đỏ lửa đập mạng xuống mặt đất, tạo ra hố lớn đường kính vạn trượng.

- Hống! Rốt cục đã vào được! Tiêu Biệt Hàn hống hách hô lên.

Tiếp theo lần lượt từng hỏa cầu như thiên thạch giáng xuống các nơi, tạo thành những biển lửa xung kích.

Tru lên, hô hoán, hoan hô còn có điên cuồng hò hét vang lên khắp nơi trên Thần nguyên giới, cũng là khúc ca tận thế của chúng.

Mãi khi ý chí khổng lồ cuối cùng giáng lâm thế giới này, sự uy nghiêm ngạo mạn ép tới toàn bộ Thần Nguyên giới trầm xuống chính là lúc Vân Thiên Lan đi vào.