Chương 1141:. Ngao cò tranh nhau (p2)
Tuy rằng thực lực Bắc Hải Băng Long Hoàng vô cùng dũng mãnh, thể hiện được uy năng xứng tầm của yêu thần Chân Tiên.
Nhưng Đường Kiếp vẫn nhìn thấy Bắc Hải Băng Long Hoàng cuối cùng sẽ thất bại.
Nguyên nhân rất đơn giản, nó bị thương!
Đường Kiếp từng nghe Y Y nói, Bắc Hải Băng Long Hoàng năm đó xâm lược Hải vương giới đã trúng Vĩnh hằng chi viêm của Hỏa kỳ lân, quanh năm chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu đốt. Mà ngay cả uy lực thiên sương tuyết vụ cũng vì thế mà giảm đi nhiều.
Hiện giờ Bắc Hải băng khí lan tràn, sương lạnh sôi trào nhưng không giấu được sự thật nó đang suy yếu. Trên thực tế trong băng hàn, Đường Kiếp còn mơ hồ cảm thấy một tia hỏa thuần dương đang rục rịch.
Rất hiển nhiên, khi Bắc Hải Băng Long Hoàng không ngừng thúc dục và đối kháng Hắc Dạ lão tổ thì nó cũng không áp chế được vĩnh hằng chi viêm bùng nổ.
- Hắc Dạ, ngươi đủ chưa? Bắc Hải Băng Long Hoàng phát ra tiếng gầm rú tức giận: - Nếu không thối lui, đừng trách ta không khách khí!
Hắc Dạ lão tổ cười quái dị nói: - Vậy người cũng phải có tư cách mới được, thực sự nghĩ lão phu không nhìn ra ngươi miệng cọp gan thỏ sao?
Nói xong mây đent cuồn cuộn nổi lên, áp súc hóa làm hắc triều áp chế.
Lĩnh vực hắc ám tử vong chợt gia tăng, lập tức đè ép vùng địa cực băng sơn của Bắc Hải Băng Long, băng bị hắc ám xâm nhập vỡ toang, sụp đổ nhập vào trong hư vô, mà ngay cả nước biển cũng theo hắc triều lên xuống.
Trên mặt biển hình thành hố lớn màu đen, trong hố đó nước biển không ngừng bốc hơi, ngay cả băng sơn cũng không kịp bổ khuyết.
Một con Hắc Long lên dâng lên, lộ ra gương mặt phẫn nộ, đúng là Bắc Hải Băng Long Hoàng. Khi nó hiện nguyên hình, toàn bộ thiên địa trở nên buồn bã, năng lượng khổng lồ nảy sinh sóng xung kích, cứng rắn ngăn cản lĩnh vực hắc ám, nhưng đáng tiếc là dù thế thì vẫn không thể che giấu sự suy yếu cùng hơi thở già nua.
- Ha ha ha ha, rốt cục cũng đi ra sao? Không trung truyền đến tiếng cười lớn của Hắc Dạ lão tổ.
Cuộc đua này song phương đều không lộ diện chiến đấu, ở trình độ nào đó, ai xuất hiện trước cũng như thua một bậc.
Giờ phút này Bắc Hải Băng Long Hoàng bị buộc hiện hình, cho dù có thể ngăn chặn Hắc Dạ lão tổ thì cũng như rơi vào hạ phong, khó trách Hắc Dạ lão tổ lại cười vui vẻ như thế. Ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện bóng ma, một quái ảnh như bùn đen vặn vẹo, hiện ra một gương mặt xấu xí.
Gương mặt đó vừa xuất hiện, Hắc Dạ lão tổ đã nói: - Lão Long, nếu đã hiện thân, vậy hôm nay hãy phân thắng bại đi.
Nói xong đã phun ra một hạt châu màu đen.
Hạt châu kia vào không trung liền hóa thành hắc thủy, dung nhập không trung, vì thế hắc ám sâu thêm vài phần, lực lượng tử vong tràn ngập trở nên âm u u.
- Hắc ám Bảo Châu, ngươi còn dùng đến cả nó sao. Hắc Long ngửa đầu nhìn khoảng không, hừ nói: - Ngươi quả nhiên đã sớm có chuẩn bị? Hắc Dạ lão tổ, kỳ thật vốn không có chuyện trộm, ngươi chỉ đang tìm cơ hội động thủ với ta, đúng không? Ngươi mơ ước vị trí của ta không phải ngày một ngày hai.
- Ha ha ha ha! Hắc Dạ lão tổ cười điên cuồng nhưng không phủ nhận.
- Hóa ra là vậy. Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ.
Bắc Hải Băng Long Hoàng nói không sai, Hắc Dạ lão tổ kỳ thật không bị Đường Kiếp lừa, nó chỉ mượn chuyện này làm khó dễ Bắc Hải Băng Long Hoàng.
Lão Long nói không sai, từ thất bại Hải vương giới năm đó, Hắc Dạ lão tổ đã mơ ước vị trí của Bắc Hải Băng Long Hoàng và bảo tàng, chỉ có điều nó chưa rõ thương thế của Bắc Hải Băng Long Hoàng như thế nào, không dám đoán chắc, bởi vậy cũng không dám xuất thủ. Nếu không một khi thương thế của Bắc Hải Băng Long Hoàng không nặng như nó nghĩ thì người xui xẻo chính là nó.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn tìm cơ hội.
Đường Kiếp chính là một cơ hội, khi tứ bảo bị trộm, mặc kệ sự thật thế nào, Hắc Dạ lão tổ cũng đã quyết đổ họa lên đầu Hắc Hải Băng Long Hoàng, lấy lý do động thủ.
Một khi chiếm cứ ưu thế thì đánh chết, chiếm hết tất cả của Long hoàng, một khi chiếm cứ hạ phong thì lập tức nhận thua đầu hàng, công bố hiểu lầm. Dù sao tứ bảo bị trộm là sự thật, Bắc Hải Băng Long Hoàng chỉ cần điều tra hắn sẽ có thể rút lui, cơ hội này Hắc Dạ lão tổ sẽ không bỏ qua.
Về phần Đường Kiếp, Hắc Dạ lão tổ sẽ tìm hắn, nhưng Đường Kiếp có thông linh thạch nhân độn địa ngàn dặm, trong khoảng thời gian ngắn khó lòng bắt lại, còn không bằng trước tiên tới chỗ Long hoàng. Đợi đại sự thành công sẽ dốc sức bắt tên tiểu tử kia, đó cũng là một cách.
Có thể nói Hắc Dạ lão tổ không hề ngu xuẩn, ngược lại còn rất giảo quyệt, khi phát hiện bảo vật bị trộm, Đường Kiếp lẩn trốn thì đã tính toán hết mọi thứ.
Nếu không hiện xác nhận thương thế Long hoàng nghiêm trọng, vô lực đối kháng, nó không buồn ẩn nấp, Đường Kiếp cũng sẽ chẳng phát hiện vấn đề nhanh như vậy.
Hoàng Phủ Mộng cũng nhận ra, vừa nghĩ tới mình tìm lý do ngu xuẩn giải thích cho hành vi của Hắc Dạ lão tổ thì không khỏi đỏ mặt.
Đường Kiếp cười vỗ vỗ vai nàng: - Không có vấn đề gì, có một số việc sai lầm là điều rất bình thường, chỉ cần không giẫm lên vết xe đổ là được. Mặc dù thế nào, có một việc không sai, đó là... chúng là trai cò, chúng ta là ngư ông...
Đường Kiếp nói xong hừ đầy vẻ khinh thường.
Hắn đến Thần Nguyên giới chưa lâu nhưng cũng đã hiểu biết phần nào về thế giới này. Thế giới của Yêu tộc kỳ thật không khác nhân loại là bao, cũng lục đục, ngươi lừa ta gạt.
Vì sao từ chiến tranh lần trước đến hiện tại, Thần nguyên giới không có phản ứng? Vì sao Hắc Dạ lão tổ níu lấy Băng Long Hoàng không buông?
Nói trắng ra vì một nguyên nhân, chính là nội bộ không đồng lòng, đấu đá lẫn nhau.
Trong lịch sử có rất nhiều triều đại, cũng vì nguyên nhân này mà bị kẻ thù bên ngoài tiêu diệt, tới khi phát sinh chuyện trước mắt chỉ làm lấy lệ mà thôi.
Hắc Dạ lão tổ không phải kẻ ngu dốt, nhưng việc nội bộ đấu đá đã khiến tất cả Yêu tộc biến thành thiển cận, còn không thể tranh luận là sự thật.
Tiểu xử khôn khéo, đại chỗ thiển cận, đó là bức tranh hiện thực về thế giới này!
Hiểu ra mọi chuyện, Đường Kiếp vẫn còn chưa biết mình nên làm gì sao.
Lập tức phát động Tâm hữu linh tê liên hệ với Y Y.
- Y Y, lập tức thông tri môn phái, bắt đầu tiến công!
- Hiện tại sao? Y Y giật mình kinh hãi hỏi.
- Đúng, chính là hiện tại! Đường Kiếp nói như đinh đóng cột.
Bắc Hải Băng Long Hoàng và Hắc Dạ lão tổ đại chiến, kết quả thế nào thì những tồn tại hùng mạnh ở nơi này sẽ không có tâm tư bận tâm chuyện khác. Lúc này ra tay chính là cơ hội tốt nhất!
Thời cơ trôi qua rất nhanh, cho nên Đường Kiếp quyết định phải nhanh chóng phát động tiến công. Y Y tuân lệnh bóp nát truyền lệnh hỏa phù. Hỏa phù là truyền lệnh phù đặc chế cực phẩm, cũng chỉ có cực phẩm phù lệnh mới không nhìn khoảng cách, lấy tốc độ nhanh nhất báo tin đến Tê Hà Giới.
Hỏa phù bị bóp nát, trong Tham Thần điện vang lên tiếng chuông.
Một âm thanh to lớn truyền khắp bát phương: - Thời cơ đã tới, tiến công!
- Tiến công!
- Tiến công!
- Tiến công!
Kèn tiến công lần nữa vang lên toàn bộ giới.
Tinh cầu khổng lồ hướng về phía Thần nguyên giới, từng đám đông tu giả như Thiên Ngoại Lưu Tinh bay ra khỏi Tê Hà Giới, dùng tốc độ cao nhằm về phương xa.
Bắc Hải, hai lão đại vẫn còn đang chiến đấu.
Đối mặt với Hắc Dạ lão tổ gây sự tấn công, Bắc Hải Băng Long Hoàng rõ ràng yếu thế hơn.
Đầu rồng phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Hải tộc nhảy ra khỏi nước, bắn hướng lên bầu trời.
- Đánh không lại thì bắt đầu gọi chúng tiểu nhân hỗ trợ sao? Hắc Dạ lão tổ khặc khặc cười quái dị: - Đáng tiếc, đối với lão phu chỉ vô dụng thôi!
Theo lời nó nói, trong hắc ám lĩnh vực có một loạt bóng ma đứng lên, vặn vẹo thay đổi, hóa làm Mị Ảnh màu đen nghênh hướng Hải tộc đại yêu, không ngờ cũng có thực lực tương đối.
Đây là hắc mị của Hắc Dạ lão tổ, không phải pháp thuật biến ảo mà là lấy lực hắc ám bóng ma luyện hóa vạn năm, sống trong bóng râm, một khi triệu tập mới xuất hiện, hình thành đội quân Hắc mị trùng trùng điệp điệp.
Tuy nhiên thế lực Hải tộc mạnh hơn, bốn gã Hải tộc yêu thần đồng thời đánh về phía Hắc Dạ lão tổ, cùng nhau phát ra tiếng gầm rung trời.
Cũng chỉ có chúng mới có thể không để ý tới hắc ám lĩnh vực, chiến đấu với hắc ám tử vong lực.
Một Chân Tiên, bốn Địa Tiên đồng thời đối phó một Hắc Dạ lão tổ, đội hình quả không nhỏ.
Hắc Dạ lão tổ cười quái dị: - Ta đã dám đến thì sao sợ các ngươi vây đánh. Thật coi như mười ngàn năm qua ta chỉ biết ngủ hay sao? Ngô chi bộ thự, đi ra!
Theo tiếng kêu của hắn, chỉ thấy phương xa cuồn cuộn hắc triều kéo đến.
Nhìn kỹ đó là vô tận Yêu tộc đang đang bay tới. Có hắc ám cự tích, tử vong liệp ngưu, vô mục độc phong, hắc thủy ngạc đẳng thành đoàn thể đi tới, còn có đoàn quân Phi long, xích thứu, liệt hỏa nha ở trên trời bay múa hình thành trận thế khổng lồ, toàn bộ đều là sinh vật tu thành đại yêu dưới lòng đất, hung ác, táo bạo, tràn ngập dã tính. Đằng trước cũng có mấy người phá lệ cao lớn cường tráng toát ra khí tức khổng lồ, rõ ràng là tồn tại thần cấp.
- Quả nhiên là có chuẩn bị.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Tê Hà Giới đến như chất xúc tác, không kích động được yêu tộc Thần nguyên chung mối thù, ngược lại khiến chúng vui vẻ đánh đấm trước.
Đối với Đường Kiếp mà nói, không có chuyện nào tốt hơn chuyện này.
Nhìn cảnh này, Hoàng Phủ Mộng nói: - Trận chiến này, bất kể ai thắng ai thua, người thắng nhất định là nhân loại chúng ta!
Trăm ngàn năm chờ đợi, rốt cuộc đã tới cơ hội Nhân Tộc khôi phục, Hoàng Phủ Mộng không thể kìm nén sự kích động.
Ngẫm nghĩ một chút nàng lại bổ sung một câu: - Đáng tiếc, Bắc Hải Băng Long Hoàng sẽ thua, nếu có thể, tốt nhất vẫn để nó thắng trận này.
- Vì sao? Đường Kiếp hỏi.
- Bởi vì mộc căn nguyên còn ở chỗ Hắc Dạ lão tổ. Hoàng Phủ Mộng nói: - Nó không thua, sao chúng ta có cơ hội giành được?
Đường Kiếp cười hắc hắc: - Ngươi quả nhiên rất giống ta, bất cứ lúc nào cũng không quên đạt lợi ích lớn nhất. Nếu như vậy, chúng ta giúp lão Long một phen. Đường Xuyên, ngươi bảo hộ Mộng nhi, ta đi một chút sẽ trở về.
Nói xong thân hình chợt lóe biến thành hải yêu, mượn dùng búp bê tuyết mở đường băng chạy trên biển, hiện ra trên chiến trường.
. . .