Chương 1140:. Ngao cò tranh nhau (p1)
- Khốn khiếp! Mắt nhìn Đường Kiếp bỏ trốn, Hắc Dạ lão tổ tức giận rống lên.
Nhìn Đường Kiếp biến mất, Hắc Dạ lão tổ nói: - Chạy rồi thì sao? Bắc Hải Băng Long Vương, ngươi dám chiếm bảo vật của ta thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong bóng đen đột nhiên bay lên không trung.
Không gian thế giới dưới lòng đất là nham thạch, bóng đen cứ như vậy xuyên qua nham thạch như thẩm thấu.
Hắc Dạ lão tổ rời đi không lâu, nơi Đường Kiếp biến mất xuất hiện hai bóng người, đúng là Đường Kiếp và Hoàng Phủ Mộng.
Hoá ra hắn cũng chưa rời xa mà mượn dùng thông linh thạch nhân ẩn thân, trên thực tế đang quan sát Hắc Dạ lão tổ.
Nhìn Hắc Dạ lão tổ biến mất, Đường Kiếp nhíu mày nói: - Sao yêu vật Thần Nguyên giới dễ lừa vậy?
Hắn có chút cẩn thận về Thần Nguyên giới, dù sao đây cũng là một giới có chiến lực mạnh hơn Tê Hà. Nhưng không ngờ yêu vật ở đây rất dễ lừa. Chỉ thuận miệng vài câu đã khiến Hắc Dạ lão tổ đi tìm Bắc Hải Long hoàng gây phiền phức.
Mấu chốt không phải Đường Kiếp cố ý gây nên, nhưng lại có thể có thành quả này, chỉ có thể nói đối thủ tu vi mạnh nhưng trí lực quá thấp.
Hắn trước kia đã quen gặp đối thủ túc trí đa mưu, giờ gặp phải loại không có đầu óc lại cảm thấy không quen.
Ngược lại Hoàng Phủ Mộng nói: - Yêu tộc vốn không chuyên dùng não, trước giờ đều dựa vào thực lực mạnh mẽ. Trước kia chúng và Nhân Tộc tác chiến, gặp nhiều thủ đoạn cũng nâng cao được trí tuệ. Nhưng này mấy ngàn năm nay, Nhân Tộc diệt vong, Yêu tộc độc đại, trí lực bị thoái hóa, dễ bị lừa cũng chẳng có gì lạ. Nhất là tồn tại như Hắc Dạ lão tổ, thực lực hùng hậu, trên vạn năm không có ai dám lừa. Lại luôn nghĩ cả thiên hạ ngoài Băng Long Vương và Thụ Tổ thì không ai dám đối phó nó, dĩ nhiên là mắc bẫy. Loại chuyện cảm thấy không thể tin nổi này kỳ thật cũng bình thường thôi.
Đường Kiếp có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Mộng.
Tuy đã biết rằng Hoàng Phủ Mộng là một cô nương thông minh, nhưng nghe nàng phân tích rõ ràng như thế vẫn khiến Đường Kiếp giật mình không ngừng, gật đầu nói: - Ta thừa nhận ngươi nói có đạo lý, tuy nhiên chuyện thiên hạ chỉ sợ nguyên nhân làm sai khác kết quả, rất dễ dàng phạm sai lầm, dù sao kết quả đã ở đó, phải căn cứ tìm nguyên nhân, sẽ luôn có thể tìm ra một đống nguyên nhân. Người thông minh không phải chỉ có thông minh, mà còn phải nhìn thấy cả những chuyện chưa bị bại lộ.
- Vâng, đệ tử hiểu rồi. Hoàng Phủ Mộng cung kính trả lời.
- Nếu ngươi hiểu, ta sẽ khảo nghiệm ngươi. Ngươi nói xem, giờ chúng ta nên làm thế nào?
Hoàng Phủ Mộng không chút do dự nói: - Đi theo Hắc Dạ lão tổ.
- Vì sao?
Hoàng Phủ Mộng đáp: - Mặc kệ vì sao Hắc Dạ lão tổ mắc mưu, nó đi tìm Băng Long hoàng là sự thật, chúng ta không có lý do gì không tới xem trò hay. Ngoài ra ngũ hành căn nguyên sinh mạng mộc căn nguyên vẫn còn ở chỗ nó. Lão già đó cũng chẳng phải đồ ngốc, sau khi phát hiện có người trộm bảo vật sẽ thúc giục bảo vật mang theo người để tránh bị cướp. Cho nên chúng ta còn phải đợi thời cơ cướp lấy.
- Làm sao ngươi biết? Nói không chừng Hắc Dạ lão tổ phát hiện bảo vật bị trộm sẽ đến trực tiếp gây sự với ta thì sao?
Hoàng Phủ Mộng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Trước đó đích xác có khả năng này, nhưng nếu nói như vậy, sau khi sư phụ trốn đi, chuyện đầu tiên nó cần làm là thu hồi mông căn nguyên sinh mạng. Nhưng nó vẫn chưa làm như thế, có thể thấy nó đã cất kỹ. Cho nên chúng ta không tìm mộc căn nguyên, chỉ cần đi theo Hắc Dạ lão tổ, đợi nó và Bắc Hải Băng Long Hoàng chiến tới lưỡng bại câu thương rồi ra tay cướp giết thì sẽ làm ít mà công to!
- Ha ha ha ha! Đường Kiếp không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to: - Được, hảo đồ đệ!
Đường Kiếp xuất đạo đến nay, trải qua vô số sóng gió, nhưng việc có thể làm cho hắn cười như thế lại không nhiều lắm.
Đối với những người tu luyện thành công mà nói, có thể thu được một đệ tử thiên tư trí tuệ chính là vật báu vô giá.
Hoàng Phủ Mộng thiên tư thông minh, có lối suy nghĩ rõ ràng, có đặc điểm mà Tịch Tàn Ngân Vương Phá Sát không có, còn có đặc điểm của Đường Kiếp, nhìn nàng Đường Kiếp như thấy mình lúc trẻ.
Thời khắc này hắn cười dài kéo Hoàng Phủ Mộng đi nói: - Thế này, theo ý ngươi nói, đi theo Hắc Dạ lão tổ xem một màn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi!
Nói xong đã mượn thông linh thạch nhân ẩn xuống nền đất, có thạch nhân trợ giúp, Đường Kiếp còn không cần cả truyền tống trận đã trực tiếp lên tới mặt đất.
Trở lại mặt đất, Đường Kiếp thẳng hướng Bắc Hải. Có thạch nhân trợ giúp, chỉ có vài lần di động, Đường Kiếp đã đi tới bờ biển. Tiếp theo Đường Kiếp gọi búp bê tuyết ra, tiếp tục chạy theo đường thủy, kết quả Hắc Dạ lão tổ chưa đến, hai người họ đã tới trước vùng Bắc Hải Long cung.
Tùy tiện trốn ở một nơi chờ đợi, không bao lâu đã thấy mây đen ùn ùn lao tới.
- Rốt cuộc đã tới. Thấy cảnh này, Đường Kiếp mỉm cười.
Hắc Dạ lão tổ quả nhiên không khiến hắn thất vọng, vừa đến đã quát lên điên cuồng: - Bắc Hải lão Long, trả bảo vật cho lão phu!
Nói xong mây đen tràn xuống biển.
Mây đen vừa vào trong biển, nước biển đen thui như mực, hóa thành Hắc Hải. Trong Hắc Hải không có vật sống, cá chết ngửa bụng, ngay cả hải yêu cũng không thể chịu được độc chết đi.
Hắc ám biến thành một khu vực, đến mức không còn một ai may mắn còn tồn tại. Mà theo màu mực xâm nhuộm, diện tích tử vong không ngừng mở rộng.
Ngay cả Đường Kiếp thấy vậy cũng ngây người.
Hắn không phải giật mình vì Hắc Dạ lão tổ thần thông quảng đại, mà là giật mình vì tác phong làm việc hoàn toàn không suy xét hậu quả và không kiêng nể gì ai.
Phong cách chưa nghĩ đã làm này thực sự không phù hợp với thân phận lão tổ!
Chỉ có thể nói thế giới rộng lớn đủ những cái lạ, mà bản thân Hắc Dạ lão tổ chính là thứ hiếm lạ không thể nói lý, lại dễ nổi giận, hành sự ngây thơ.
Thời khắc này không gian màu mực không ngừng khuếch trương, theo sau là lực tử vong nồng đậm.
- Hủy diệt... Đường Kiếp nói.
Tử vong là một phần của hủy diệt chi đạo, mà nhìn tình huống này, Hắc Dạ lão tổ đã nhập đạo hủy diệt, nắm trong tay tử vong. Về phần tu vi, từ biểu hiện Đường Kiếp cũng đã nhìn ra, là địa tiên đỉnh cao, nửa bước Chân Tiên.
Nhập đạo hủy diệt, nửa bước Chân Tiên, khó trách mạnh mẽ như thế, dám động võ với cả Chân Tiên như Bắc Hải Băng Long Hoàng.
Đương nhiên cũng bởi vì Bắc Hải Băng Long Hoàng đang mang thương tích, nếu đổi là Thụ Tổ cường đại, e là Hắc Dạ lão tổ sẽ không dễ xúc động như vậy.
Lĩnh vực tử vong đang khuếch trương, đột nhiên có một phiến băng hoa nổi lên.
Đó là một mảnh băng hoa bình thường, nhưng khi nó xuất hiện lại như bông hoa mọc trên ruộng cạn, mang theo khí tức sinh mạng ở một nơi đầy tuyệt vọng.
Ngay sau đó, băng hoa đã bắt đầu lan tràn trên mặt biển đen, từ một hóa thành hai, thành bốn, thành tám
Mới đầu vẫn chỉ là tăng trưởng bình thường, nhưng lại không ngừng nhanh chóng khuếch trương gấp đôi, rất nhanh ở hải vực hình thành thế giới băng tuyết.
- Băng tuyết lực thật cường đại. Thấy vậy, Đường Kiếp thầm than.
Băng tuyết không phải lực đại đạo, tiên thuật đậm đà cho thấy bản chất nó là tiên khí linh lực biến hóa.
Nhưng sự biến hóa này lại chặn lĩnh vực hủy diệt khuếch trương, đây đúng là oai của Chân Tiên.
Trong nước biển truyền tới âm thanh tức giận: - Hắc Dạ lão tổ, ngươi phát điên gì thế?
- Vì sao ta nổi điên ngươi còn chưa biết sao? Hắc Dạ lão tổ nói: - Mười ngày trước ngươi phái người tìm ta, nói cái gì kẻ thù bên ngoài đột kích, cần ngũ hành căn nguyên giúp ngươi khôi phục thương thế, bị ta cự tuyệt liền phái người ăn cắp, còn dám chống chế?
Đường Kiếp ngạc nhiên, mười ngày trước Bắc Hải Băng Long Hoàng đã phái người đến đòi lấy sinh mạng ngũ hành căn nguyên nhưng bị Hắc Dạ lão tổ từ chối, nên thành ra không nghi ngờ chuyện Đường Kiếp được Bắc Hải Băng Long Hoàng phái tới. Nhưng dù như thế, Đường Kiếp vẫn thấy kỳ quái việc Hắc Dạ lão tổ lỗ mãng tìm đến Bắc Hải Băng Long Hoàng, cảm thấy hẳn là còn nguyên nhân gì nữa.
Ngoài ra Thần Nguyên giới cũng có chuẩn bị việc Tê Hà Giới đến đây, phản ứng đầu tiên của chúng không phải ứng phó Tê Hà Giới mà là giúp Bắc Hải Băng Long Hoàng khôi phục thương thế.
Chẳng lẽ...
Đường Kiếp nghĩ tới một chuyện.
Bắc Hải Băng Long Hoàng cả giận nói: - Ngươi nói bậy bạ gì đó, bổn hoàng làm chuyện này bao giờ? Ngược lại là ngươi, tàn sát Hải tộc, làm loạn hải vực của ta, thật sự nghĩ bổn hoàng sẽ bị để ngươi ức hiếp sao?
Nói xong nước biển dâng lên băng sương, như những lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào không trung.
Đối mặt với băng kiếm ngút trời, trên bầu trời mây đen phấp phới như tấm lưới khổng lồ chụp xuống.
Băng sương và hắc ám va chạm, lực lưu động trùng trùng điệp điệp với dao động khủng bố tứ tán.
Băng tuyết đến từ lực lượng của Hải Long hoàng càng thêm lớn, mang theo khí tức cổ xưa hùng mạnh thổi quét ra lực lượng hủy thiên diệt địa.
Lực hắc ám tử vong lại càng quỷ dị hơn, lực đại đạo mang theo uy thế tuyệt vời, như sấm sét thiên ý áp chế, mỗi một tơ hắc ám cũng có thể diệt mấy chiếc băng kiếm.
Băng kiếm trong biển như dài ra vô cùng vô tận, càng để lâu càng nhiều, càng để lâu càng dày, dần dần hình thành từng tòa băng sơn.
Trên bầu trời, lực tử vong lực mang tính ăn mòn không ngừng hủ hóa bang sơn.
Băng sơn dung hòa hắc ám, hóa rồi lại thăng, trình diễn một cảnh tượng va chạm lực lượng.
Nhưng mà bất kể lực hắc ám tử vong dũng mãnh thế nào, băng sơn cũng từng điểm từng điểm không ngừng lớn mạnh. Nhìn từ điểm đó, lực lượng Bắc Hải Băng Long Hoàng chiếm thượng phong. Thực lực Chân Tiên dũng mãnh đè ép ưu thế đạo pháp, dùng mặt biển vô tận thể hiện phong thái của mình.
Nhưng nhìn cảnh tượng này, Đường Kiếp lại khẽ lắc đầu nói:
- Lão Long sắp bị đánh bại rồi.