Chương 1138:. Thần Nguyên giới (p6)
Cai ... Cái gì cơ? Hoàng Phủ Mộng há hốc miệng nhìn Đường Kiếp.
- Thế nào? Không muốn? Đường Kiếp nhìn Hoàng Phủ Mộng.
Hoàng Phủ Mộng như bừng tỉnh, quỳ xuống đất: - Nguyện ý, Mộng nhi nguyện ý! Mộng nhi tham kiến sư phụ!
Nói xong đã đông đông đông đông khấu đầu.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, thế cho nên Hoàng Phủ Mộng cũng không biết nên đập đầu bao nhiêu cái, vẫn là Đường Kiếp vung tay lên nói:
- Được rồi, nha đầu ngốc. Sợ hãi, phẫn nộ và thù hận không ảnh hưởng lý trí của ngươi, vui sướng, lợi ích không khiến ngươi cầu xin một các ngu xuẩn...Có biết ta thu ngươi làm đồ đệ là coi trọng điểm nào của ngươi không?
Hoàng Phủ Mộng ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Đường Kiếp nói: - Ta thích cách ngươi suy xét vấn đề, ngươi nói không sai, nếu ngươi đau khổ cầu xin ta, cho dù ta đáp ứng ra tay giúp ngươi thì công báo thù cũng không phải của ngươi. Chỉ có lực lượng đến từ ngươi mới thuộc về ngươi. Mặc kệ là ngươi giao dịch được hay cách gì khác. Còn nữa ta thích ngươi thấy biến không sợ. Nói ngắn gọn, ta thấy được bóng dáng của mình ở ngươi... Ngươi rất giống ta!
Hoàng Phủ Mộng rất giống Đường Kiếp!
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Đường Kiếp quyết định thu nàng làm đồ đệ.
Đường Kiếp đã có hai đồ đệ là Tịch Tàn Ngân và Vương Phá Sát.
Nhưng tiếc nuối là, hai đồ đệ này chẳng có ai giống hắn.
Tịch Tàn Ngân tính tình linh hoạt thích chạy nhảy, Vương Phá Sát trầm ổn mà nặng nề, tuy bọn họ đã bái Đường Kiếp làm sư, nhưng cũng đi theo con đường riêng của mình, nghiêm khắc mà nói cũng không phải kẻ kế thừa y bát, Đường Kiếp chỉ là chỉ điểm bọn họ, dạy bảo bọn họ, nhưng không truyền được thứ đắc ý nhất. Không có truyền Ly Kinh, không có truyền trận đạo, không có truyền những bí pháp hắn sáng tạo ra.
Bởi vì không thích hợp!
Từ điểm mà nói, Đường Kiếp đã thành công cũng đã thất bại. Hắn thành công vì hắn tôn trọng thiên phú hai đồ đệ, không cưỡng ép họ theo ý mình. Hắn thất bại là vì y bát không có kế thừa, hắn từng đặt hy vọng vào Tử Hi và Hiên Vũ, nhưng hai đứa nhỏ cũng có con đường thuộc về mình, cũng không thích hợp kế thừa y bát của Đường Kiếp.
Điều này làm cho Đường Kiếp cảm thấy tiếc nuối.
Mãi khi Hoàng Phủ giấc Mộng xuất hiện.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp một cô gái như vậy ở đây, nàng giống hệt mình lúc trẻ, kiên trì, ngạo khí, hành sự nguyên tắc và logic, thấy biến không sợ hãi, có gan mạo hiểm.
Chính là ở một khắc này, hắn động tâm rồi!
Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có người thích hợp kế thừay bát, càng không ngờ là nữ hài tử, nhưng lúc này hắn vẫn quyết định thu Hoàng Phủ Mộng làm đồ đệ.
Nếu thu Hoàng Phủ Mộng làm đồ đệ, Đường Kiếp cũng không giấu diếm thân phận của mình nữa, cũng rõ lai lịch của mình.
Hoàng Phủ Mộng không thấy lạ chuyện Đường Kiếp đến từ thế giới ngoài Thần Nguyên, mà thực tế nàng cũng đã sớm đoán ra, dù sao trong Thần Nguyên giới cũng khó tìm được nhân loại có tu vi như thế. Nhưng nàng vẫn cảm thấy chấn động về mục đích của Đường Kiếp.
Đảo điên Thần Nguyên, khôi phục nhân loại, mục tiêu này khiến nàng cảm thấy không chân thực.
- Chuyện này đối với ngươi còn quá xa, trước mắt ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được. Bản tâm pháp này là lúc ta rỗi rãi tổng hợp sở học cả đời cũng như những tâm đắc của ta, ngươi có thể cầm đi tìm hiểu. Về phần con đường sau này đi như thế nào thì phải xem kết quả tìm hiểu của ngươi. Đường Kiếp đưa ra một quyển sách nhỏ.
Theo như lời hắn nói, đó là tổng hợp sở học cả đời, mặc dù chỉ là một phần trụ cột nhưng kiến thức rộng khắp, cơ sở vững chắc, khó nhất là những người tu luyện khác nhau sẽ có cảm thụ và tiến bộ khác nhau.
Đường Kiếp coi đây là cơ sở dạy bảo Hoàng Phủ Mộng, cũng là tiến thêm một bước xác nhận tương lai nàng có thể hoàn toàn kế thừa sở học của mình hay không.
Hoàng Phủ Mộng cảm kích quỳ xuống: - Đa tạ sư tôn.
Đường Kiếp phất tay nói: - Đường Xuyên!
Đường Xuyên hiện ra bên cạnh Đường Kiếp, Hoàng Phủ Mộng chưa bao giờ nghĩ tới bên Đường Kiếp còn có tồn tại như vậy, nhất thời cũng ngây ra nhìn.
Đường Kiếp nói: - Đi, giết huyết đồ.
Đường Xuyên gật gật đầu, ngay sau đó biến mất vô tung.
Làm tốt việc này, Đường Kiếp nói: - Chúng ta đi thôi, đi xem bảo tàng tiếp theo của Hắc Dạ lão tổ, xem có phát hiện gì không.
- Vâng! Hoàng Phủ Mộng hưng phấn đáp ứng.
Đường Kiếp gọi thông linh thạch nhân đưa hai thầy trò tới chỗ Hoàng Phủ Mộng chỉ. Cách thông linh thạch nhân độn thổ cũng thật dũng mãnh, chỉ cần là nơi có đất thì trong nháy mắt có thể vượt qua nghìn dặm.
Trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm cũng không phải chuyện đùa, nhớ năm đó Đường Kiếp nhập đạo không gian, tu thành Gang Tấc Thiên Nhai cũng chỉ đạt tới tầm mắt nhìn tới đâu, chân hạ tới đó, mà trong tình huống bình thường, Đường Kiếp cũng khó thể một lúc đi ngàn dặm.
Thông linh thạch nhân là con trai Đại Địa, trời sinh thổ hệ căn nguyên sinh mạng, có thể nói là thiên phú hành thổ nhập đạo, hơn nữa còn là đỉnh cao nên mới làm được điều đó, thời khắc này mang theo hai người xuyên qua không gian.
Lúc tái xuất hiện, Đường Kiếp đã nhìn thấy miếu thờ Hắc Dạ lão tổ.
Đường Kiếp cũng không để ý tới, trực tiếp tỏa thần niệm tìm chỗ dị thường.
Chỉ là lục soát một vòng nhưng không có phát hiện gì.
Đường Kiếp cảm thấy kỳ quái, mở rộng diện tích tìm tòi cũng không có phát hiện gì. Lấy sự mạnh mẽ của thần niệm chống đỡ đến giờ, nếu vùng này có bí mật gì thì cũng đã bại lộ, nhưng không phát hiện được gì thật khiến Đường Kiếp khó hiểu.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp lệnh thông linh thạch đã tìm kiếm, nhưng cũng không có phát hiện gì, ngược lại là thần tượng trong miếu như phát hiện điều gì, một đám khói đen từ trong miếu bay ra.
Phân thân Hắc Dạ lão tổ và của Đường Kiếp có sự bất đồng lớn, phân thân và chủ thể không liên hệ thông qua linh hồn, phân thân lúc trước bị Đường Kiếp giết chết hóa thành khói đen thổi đi. Cho nên có thể thấy, phân thân Hắc Dạ lão tổ ở đây chưa biết chuyện xảy ra, cho nên mới đưa ra giải pháp sai lầm.
Đường Kiếp hừ một tiếng, một lực lượng vô hình khổng lồ quấn lấy khói đen. Phân thân không ngờ gặp chuyện này, chưa kịp phòng bị đã bị Đường Kiếp xoắn thành tro tàn. Chỉ có điều nó muôn hóa khói chạy đi cũng không dễ, ý chí của Đường Kiếp không ngừng áp chế, ý đồ phá hủy khói đen. Chỉ có điều nói ra cũng kỳ quái, dù Đường Kiếp thi pháp thế nào thì khói đen kia vẫn bất diệt, không ngừng tái sinh từ tro tàn.
Đường Kiếp nhíu mày, biết đó là bí pháp của Hắc Dạ lão tổ, chỉ sợ không thể hoàn toàn cắt đứt mối lien hệ giữa khói đen và bản thể.
- Dù thế cũng không cho ngươi dễ dàng chạy về. Đường Kiếp đổi ý niệm, hóa một tù lung vây khốn khói đen.
Khói đen nhìn như bị Đường Kiếp trấn áp không có cách nào khác, kỳ thật lại khá khủng bố, không ngừng va chạm lồng giam, dần dần ăn mòn. Đường Kiếp không thể không liên tục trấn áp, nói: - Việc này không nên chậm trễ, nơi đây không có phát hiện gì, chúng ta đi nơi khác xem.
- Vâng! Hoàng Phủ Mộng đáp ứng, nói ra hết những chỗ của Hắc Dạ lão tổ trong truyền thuyết.
Ngay sau đó thông linh thạch nhân dẫn họ tới một miếu thờ khác.
Ở đây Đường Kiếp vẫn không có phát hiện gì, Đường Kiếp cũng không để ý tới phân thân của hắn, trực tiếp độn thổ rời đi, sau ba miếu thờ liền không có thu hoạch, Đường Kiếp đi tới miếu kế tiếp, phát hiện nơi đó âm hành lạnh giá như băng.
Thần niệm mới động, Đường Kiếp liền cảm thấy khác thường. Lông mày nhíu lại nói: - Quả nhiên có thứ tốt.
Rồi bay theo cảm giác đến một địa điểm.
Đó là một hàn đầm, hàn tuyền chảy ra đầy hàn khí, băng hàn đã vượt qua khái niệm nhiệt độ, trực tiếp thẩm thấu sâu vào linh hồn.
Đường Kiếp không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bàn tay lớn chộp tới. KHi tay tiến vào trong hàn đầm, chợt nghe mặt nước vang lên tiếng băng khiến cánh tay cũng đóng bang theo. Chỉ có điều huyết quang trên tay Đường Kiếp lóe lên, hàn băng nứt ra, Đường Kiếp tiếp tục hạ trảo, không ngừng chạm xuống đáy đầm, lấy từ phía dưới lên một hạt châu nhỏ.
Hạt châu nhỏ vừa xuất hiện, cả không gian giảm nhiệt.
- Quả nhiên là băng tinh thủy mẫu. Nhìn hạt châu trong tay, Đường Kiếp nói.
Đây là một hạt châu, trong hạt châu cũng có tồn tại giống trẻ con ôm đầu gối ngủ say. Chỉ khác thông linh thạch nhân ở chỗ hạt châu rất nhỏ khiến đứa trẻ bên trong như con kiến.
Đường Kiếp biết đó là vì băng tinh thủy mẫu chưa thành hình, một khi hoàn thiện sẽ giống như người thường.
Ngay sau đó Đường Kiếp nhỏ một giọt máu tươi vào băng tinh thủy mẫu rồi ném vào đầm lạnh, đồng thời nhỏ xuống hoàng tuyền chi tinh. Hoàng tuyền chi tinh là thần thủy, có vật ấy đủ để bù lại tiêu hao thúc giục hóa thủy anh, Đường Kiếp càng không kiêng sơ thúc giục băng tinh thủy mẫu hóa thành đứa trẻ.
Phương xa, phân thân Hắc Dạ lão tổ lần nữa phát hiện, tuy nhiên không chờ phản ứng, một ý chí khổng lồ đã bao phủ, trấn áp, trói buộc nó tới không thể nhúc nhích.
Hoàng tuyền chi tinh không ngừng rót vào, khí tức cường đại trong hàn đầm cũng dần dâng lên.
Rốt cục, hàn lực trong đầm hoàn toàn biến mất, một đứa bé nhảy ra, là một con búp bê băng tuyết óng ánh hoàn toàn trái ngược với thạch nhân hùng vĩ. Trên trán còn có một nốt ruồi đỏ, đúng là chu sa do máu Đường Kiếp lưu lại.
Búp bê vừa xuất hiện đã quỳ xuống, cũng là trực tiếp nhận Đường Kiếp làm chủ.
Đường Kiếp cười ha hả nói: - Rất tốt, rất tốt. Hắc Dạ lão tổ quả nhiên đang đào tạo ngũ hành căn nguyên sinh mạng, hiện giờ cơ duyên xảo hợp, cũng là cho ta nhị bảo. Nếu như thế, phải có tam bảo mới đúng.
- Nhưng sư phụ, vậy tại sao Hắc Dạ lão tổ còn muốn thiết lập nhiều miếu thờ vô dụng như vậy? Hoàng Phủ Mộng khó hiểu.
- Đương nhiên là dùng để che dấu tai mắt người khác. Đường Kiếp nói: - Cũng là ta may mắn, ngay từ đầu gặp được thạch nhân, nếu không cũng bị hắn lừa mất.
- Nhưng ta chỉ biết mấy miếu thờ gần đây, về phần những nơi khác, đồ nhi cũng không biết. Hoàng Phủ Mộng đáng tiếc nói.
Thời gian không nhiều lắm, đêm tối bản thể lão tổ có thể biết tin bất cứ lúc nào. Một khi phát hiện bảo bối bị người ta đánh cắp đi thì tuyệt đối sẽ phản kích. Đường Kiếp không sợ nó phản kích, nhưng hắn rất lo Hắc Dạ lão tổ sẽ đi lấy những bảo vật khác trước.
Ngũ hành căn nguyên sinh mạng có thể thấu tề, có thể cấu thành trung tâm trận đạo tài nguyên, thành tựu thiên hạ vạn trận, lại phối hợp bát trận kỳ, uy năng tuyệt đối không nhỏ, vì vậy không thể thiếu thứ gì.
- Hết cách.
Đường Kiếp nói: - Muốn dưỡng ngũ hành căn nguyên phải có tuyệt địa đặc thù. Có hành thổ căn nguyên ở đây, thế giới dưới lòng đất tuyệt không thể gạt được nó, chúng ta trực tiếp đi qua là được.
Nói xong Đường Kiếp đã thu hồi búp bê tuyết, mượn dùng cách độn thổ rời đi.