Chương 1137:. Thần Nguyên giới (p5)

Nghe vậy, Đường Kiếp cười cười: - Quả nhiên vẫn có chủ sao?

Từ ý chí cường đại kia mà đoán, đối phương đã nhập Tiên Đài, hơn nữa cũng tương đối mạnh.

Đường Kiếp không thèm để ý, hắn đến nơi đây để tìm kiếm cơ hội làm suy yếu Yêu tộc, nếu Thần Nguyên Yêu tộc không có phản ứng gì với Tê Hà Giới, vậy hắn cũng vui vẻ kiếm thêm chuyện.

Nếu ý chí kia đã phát hiện ra mình, Đường Kiếp cũng bùng nổ khí thế.

Vì thế trên đất bằng, hai cỗ khí thế va đụng vào nhau. Ngay sau đó ý chí kia bị khí thế của Đường Kiếp chấn vỡ, hóa làm khói bụi tiêu tan, trên bầu trời hiện ra một bóng đen lớn.

Bóng đen kia âm u, thoạt nhìn như bùn đen, trên bùn đen là vô số xúc tu phấp phới, cũng không biết là quái vật gì, ở vị trí trung tâm sinh ra bốn đôi mắt âm trầm.

- Đây là thứ gì? Đường Kiếp kinh ngạc.

Ngược lại là Hoàng Phủ Mộng hét lớn: - Hắc Dạ lão tổ, là Hắc Dạ lão tổ! Không ngờ nó thật sự tồn tại!

Hắc Dạ lão tổ? Đó là thứ gì?
Đường Kiếp chưa từng nghe Y Y nói tới.

Quái vật bùn đen gầm thét duỗi xúc tu màu đen che trời phủ đất xoắn tới, bao phủ trọn phiến thiên không.

Nhưng khí thế khổng lồ chưa dọa được Đường Kiếp, lúc khí thế ùa ra, Đường Kiếp đã cảm thấy đây chỉ là một cái thùng rỗng. Khiến hắn ngạc nhiên là trong tình huống như vậy sao tên kia vẫn còn có gan ra tay với mình.

Đối mặt với xúc tu, Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng thúc dục thần niệm, một cỗ lực lượng khổng lồ tự tạo ra theo bốn phương tám hướng đè ép tới.

Nếu như nói quái vật dung xúc tu dệt thành tấm lưới lớn, như vậy ý chí của Đường Kiếp giống như nước biển, hoàn toàn tràn ngập không gian, có mặt khắp nơi, hùng hậu mà cường đại.

Dưới lực lượng như biển, xúc tu bùn đen lại lần nữa tan thành mây khói, rầm rầm đứt gãy, cả thân mình cũng bị đè ép không ngừng biến hình.

Lực lượng co rút lại, ngày càng tập trung, quái vật điên cuồng gào thét nhưng hoàn toàn bất lực, cuối cùng bị lực lượng của Đường Kiếp đè thành một khối bánh đen.

Cứ như vậy thắng sao?

Ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thoải mái tới hắn không thể tin được.
Tuy nhiên khi ý chí lui dần, hắn thấy bùn đen hóa thành khói đen tiêu tan, nương theo đó là tiếng gầm phẫn nộ: - Khốn khiếp, dám đối xử với ta như thế, bản lão tổ sẽ không bỏ qua ngươi! ! !

- Thì ra chỉ là phân thân. Đường Kiếp thì thào nói nhỏ.

Khó trách khí thế của Hắc Dạ lão tổ hùng hậu mà thực lực không đủ, giờ biết chỉ là phân thân thì có thể lý giải rồi.

Nhưng Hắc Dạ lão tổ là tồn tại gì, Đường Kiếp cũng chưa từng nghe nói qua.

Hắn nhìn Hoàng Phủ Mộng.
Hoàng Phủ Mộng nói: - Hắc Dạ lão tổ là tồn tại trong truyền thuyết, nhưng chưa từng có ai gặp qua nên trong thời gian dài, tất cả mọi người đều nghĩ đó chỉ là truyền thuyết. Không ngờ... nó lại có thật...

- Truyền thuyết gì? Đường Kiếp hỏi.

Hoàng Phủ Mộng kể lại. Hoá ra Hắc Dạ lão tổ trong thế giới dưới lòng đất có chút thần kỳ quỷ dị, tương truyền nó đã tồn tại vạn năm trước, phân thân ngàn vạn được hương khói phù hộ một phương, chính vì thế nên là thần thủ hộ dưới lòng đất. Chỉ có điều về sau không đáp lại lời dân gian cầu nguyện, lúc này mới dần dần bị phai nhạt.
Nghe thế, Đường Kiếp động lòng. Phân thân ngàn vạn, được hương khói, phù hộ một phương, đó không phải những việc mình làm khi tấn công Tiên Đài sao? Vì thế còn có danh hiệu Vạn Tượng Thần Quân, trạch bị một phương, mãi khi hắn đột phá thiên nhân quan mới rời đi, Vạn Tượng miếu cũng suy tàn.

Hắc Dạ lão tổ về sau không đáp lời dân gian cầu nguyện, hẳn cũng giống như mình, thành công qua thiên nhân cảm ứng quan nên rời đi. Nói cách khác, Hắc Dạ lão tổ cũng là địa tiên, suy xét đến thời gian đã lâu, thậm chí có thể đã thành tựu Chân Tiên.

Nhưng chuyện phát triển về sau lại khác.

Hắc Dạ lão tổ khi thành tựu Tiên Đài vẫn chưa tiêu tan hết. Xác thực mà nói, nó chỉ không đáp lại dân gian cầu nguyện chứ không có nghĩa là không có động tác khác. Dựa theo lệ thường, một thần tiên không đáp lời cầu nguyện, miếu thờ sẽ rất nhanh xuống dốc, tiêu vong, thay thế bằng một miếu thờ mới. Dù sao ở thế giới có thần tiên tồn tại thì đây là chuyện bình thường. Mọi người kính sợ lực lượng, nhưng không vì vậy mà mù quáng chạy theo.

Nhưng Hắc Dạ lão tổ thì khác, nó không đáp lại dân gian cầu nguyện, nhưng miếu thờ của nó lại không hoang phế.

Trong lịch sử thế giới dưới lòng đất từng phát sinh một câu chuyện. Có một nhân loại từng nhìn trúng miếu thờ của Hắc Dạ lão tổ, ý đồ san bằng để xây thôn xóm. Kết quả là trong ngày hủy miếu gặp tai họa bất ngờ, những người hủy miếu đột tử tại chỗ, miếu thờ không xảy ra chuyện gì. Do đó không ai dám động tới miếu thờ của Hắc Dạ lão tổ nữa.
Mười ngàn năm rất dài, có người sẽ quên đi hoặc không tin chuyện truyền thuyết, nhưng người không tin luôn là người muốn nếm thử truyền thuyết.

Bọn họ đều không ngoại lệ, dùng tính mạng khẳng định sự chân thật và khủng bố của truyền thuyết.

Đến hiện tại, miếu thờ Hắc Dạ lão tổ vẫn tồn tại khắp nơi, cung phụng không có gì tốt nhưng đập phá ắt gặp tai họa.

Cho nên nó cứ như vậy suy tàn, tồn tại, trải qua vạn năm mà không hủ không mục sừng sững trong thế giới này.

Mãi cho tới hôm nay!
- Hóa ra là như vậy sao... Đường Kiếp hơi nheo mắt.

Hắn cúi đầu ngẫm nghi môt lat rồi nói: - Gần đây có phải có một miếu của Hắc Dạ lão tổ?

Hoàng Phủ Mộng gật gật đầu: - Cách nơi này mười dặm có một tòa núi nhỏ, trên núi có một căn miếu đổ nát, chính là miếu của Hắc Dạ lão tổ.

- Chúng ta đi xem!

Đường Kiếp ôm Hoàng Phủ Mộng bay theo hướng nàng chỉ, một lát sau đi lên núi, chỉ thấy núi có một ngôi miếu nhỏ.
Đường Kiếp lập tức tiến vào trong miếu, nói: - Xem có gì khác thường không?

Hoàng Phủ Mộng chỉ nhìn thoáng qua liền bật thốt lên: - Không có tượng thần.

Hắc Dạ lão tổ miếu vốn thờ một tượng thần, thể hiện hình thái độc nhất vô nhị trên không, bởi vậy Hoàng Phủ Mộng mới có thể nhận ra. Nhưng hiện tại tượng thần đã biến mất chỉ để lại một tòa miếu đổ nát.

Đường Kiếp vung tay lên, miếu thờ ầm ầm đổ sập, miếu trong truyền thuyết vạn năm không thể phá hư, nếu không ắt đột tử đã không còn linh nghiệm.

Đường Kiếp nói:
- Quả thế, tượng thần chính là phân thân của nó.

- Ân công muốn nói Hắc Dạ lão tổ tu luyện thành công, tuy rằng không để ý tới chuyện nhân gian nhưng vẫn để lại phân thân của mình. Là phân thân thủ hộ miếu thờ, không cho người khác phá hỏng sao? Hoàng Phủ Mộng hỏi.

Đường Kiếp gật gật đầu: - Đúng vậy.

- Vậy kì quái. Hoàng Phủ Mộng nhướn mày: - Đã tu luyện thành công, vì sao còn lưu lại phân thân? Chẳng lẽ nơi này có thứ gì nó không bỏ được sao... Đúng rồi, là thạch thai!
Hoàng Phủ Mộng bừng tỉnh.

Rất hiển nhiên, phân thân ở đây thủ hộ thạch thai, cho dù không thủ được cũng sẽ nhanh chóng thu nhận được tin tức.

Ngay sau đó Hoàng Phủ Mộng lại bật thốt lên: - Nhưng Hắc Dạ lão tổ lưu lại rất nhiều miếu thờ, chăng lẽ lai...

Nàng còn chưa nói hết, nhưng ánh mắt sáng bừng nhìn Đường Kiếp.

Thông linh thạch thai mạnh bao nhiêu, nàng thấy rất rõ.

Mà bảo vật giống như vậy, hiện tại xem ra Hắc Dạ lão tổ không hề thiếu!
Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi giật mình vì suy luận của Hoàng Phủ Mộng.

Chuyện này không kỳ quái, hiếm lạ bởi Hoàng Phủ Mộng trước đó không lâu vừa mới trải qua tai biến, còn chứng kiến trận đấu của Đại Năng. Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể suy luận ra thì đúng là hiếm có.

Nhưng điều làm hắn khiếp sợ còn ở phía sau.

Hoàng Phủ Mộng đột nhiên nói: - Ân công có định chiếm những bảo tang còn lại của Hắc Dạ lão tổ không?

- Uhm. Đường Kiếp nhìn Hoàng Phủ Mộng, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, phóng xuất một phần khí thế.

Dù chỉ một phần ngàn vạn khí thế cũng khiến Hoàng Phủ Mộng khó chịu đựng, thân thể lạnh run, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn kiên cường cắn răng nói: - Ta biết miếu thờ ở đâu, ta có thể mang ân công đi, chỉ cần ân công đáp ứng ta một điều kiện!

- Giúp ngươi giết huyết đồ? Đường Kiếp hỏi.

Hoàng Phủ Mộng quỳ rạp xuống: - Là Hoàng Phủ Mộng cả gan dám nói điều kiện với ân công, nhưng Hoàng Phủ Mộng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ cần có thể báo thù rửa hận cho 312 người trong thôn, ân công muốn xử trí ta thế nào cũng được!
Đường Kiếp lạnh lùng nhìn nàng, ngẫm nghĩ một chút mới nói: - Có chuyện ta không rõ.

- Xin ân công cứ nói.

- Lúc ngươi thấy người trong thôn chết thảm, vì sao lúc ấy không cầu xin ta hỗ trợ mà phải chờ tới lúc này?

Hoàng Phủ Mộng trả lời: - Ta tuy là thiếu nữ yếu đuối nhưng cũng biết, người khác thi ân không phải do thiếu nợ, nếu ân công chịu giúp thì đã giúp, nếu không đồng ý, mở miệng chính là ép buộc. Nên dù ân công từng cứu ta, nhưng không có nghĩa là ta có thể thẳng thừng xin ân công giúp đỡ, nếu không đó chính là lấy oán trả ơn. Mặt khác, ta cũng từng thề giết huyết đồ báo thù, nếu để ân công ra tay, vậy cũng không phải như ta báo thù.
- Nhưng giờ ngươi đã cầu ta ra tay rồi.

- Chuyện đó không giống! Hoàng Phủ Mộng trả lời: - Ta không phải như tên ăn mày cầu ngài, mà là mời ngài, dùng tin tức ta có đổi lấy trợ giúp của ngài. Giết chết huyết đồ với ân công mà nói chỉ là một cái phất tay, tin tức ta biết có thể tiết kiệm thời gian cho ân công. Ta dùng tin tức mời ân công ra tay, tựa như ta tiêu tiền mời người khác giúp ta trừ hại, là ta cố gắng hồi báo, là ta dùng lực lượng của mình đổi lực lượng của người khác, chẳng khác gì là ta tự ra tay, không vi phạm lời thề!

- Hóa ra là như vậy sao... Đường Kiếp nheo mắt lại.
Hắn không ngờ Hoàng Phủ Mộng lại nói được như vậy, hoá ra không phải không muốn giao dịch, mà là phải thông qua giao dịch ngang bằng để hoàn thành.

Đi thuê Địa Tiên!

Một tiểu nha đầu còn chưa Thoát Phàm dám thuê Địa Tiên.

Đây là chuyện Đường Kiếp chưa bao giờ thấy, nhưng hôm nay nó đã xảy ra.

Một khắc này, Đường Kiếp không nhịn được cười ha ha.

Tiếng cười như chuông lớn làm Hoàng Phủ Mộng Tâm chấn động phát run.

Nàng nhìn Đường Kiếp mà sợ hãi, cũng sinh ra hối hận.
Đây chính là một vị có thể một lúc diệt mười hai yêu vương, đối mặt với Hắc Dạ lão tổ hùng mạnh.

Không ngờ mình dám đi thuê hắn, dùng cái "Giá" bé nhỏ tới không đáng kể kia.

Đây quả thực là đang tự tìm chết!

Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, nàng không có khả năng coi mình như tên ăn mày đau khổ cầu xin Đường Kiếp ra tay, cho dù Đường Kiếp đồng ý nàng cũng không chấp nhận.

Chỉ có giao dịch!

Chỉ có đi thuê!
Mới khiến nàng thành chủ thể báo thù, thực hiện lời thề, thành tựu việc báo thù!

Vì thế nàng không tiếc mạo hiểm.

Cho nên dưới khí thế khổng lồ của Đường Kiếp, dưới tiếng cười khủng bố như thế, dù sợ hãi thì nàng vẫn kiên cường ngẩng cao cổ nhìn Đường Kiếp, tuyệt không lay động ý chí.

Đường Kiếp thôi cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Mộng: - Điều kiện chưa đủ!

Điều kiện chưa đủ?

Hoàng Phủ Mộng ngẩn ngơ.
Nàng từng nghĩ tới vô số kết quả, nghĩ tới Đường Kiếp sẽ giận dữ giết mình, nghĩ tới Đường Kiếp không để ý đến mình bỏ đi, cũng ảo tưởng Đường Kiếp gật đầu đồng ý, nhưng không ngờ Đường Kiếp lại nói điều kiện chưa đủ.

Hắn đang mặc cả?

Hoàng Phủ Mộng giật mình nhìn Đường Kiếp, lắp bắp nói: - Ân công còn cần điều kiện gì? Ta cũng đáp ứng!

- Điều kiện gì cũng đáp ứng sao? Đường Kiếp mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Mộng.

Lúc này, Hoàng Phủ Mộng đang run rẩy đã dần ổn định lại.
Nàng nhìn Đường Kiếp, dùng giọng điệu như đinh đóng cột trả lời: - Đúng, chuyện gì cũng đáp ứng.

Đó là bản năng dốc hết gia sản đánh bạc, điều này khiến nàng cũng không để tới uy áp của Đại Năng.

Đường Kiếp cười rất vui vẻ.

Hắn nói: - Tốt lắm, nếu như vậy, điều kiện của ta là làm đồ đệ thứ ba của ta.