Chương 1135:. Thần Nguyên giới (p3)

Muốn đi Vô đông thôn phải đi vào thế giới dưới lòng đất, nếu như không có Hoàng Phủ Mộng dẫn đường, Đường Kiếp thật không ngờ đường xuống dưới lòng đất lại là chỗ như vậy.

Đó là một đầm nước đục ngầu, phía trên còn lơ lửng một ít phân chim thú khiến cả đầm nước sặc mùi xú khí.

Đường Kiếp đứng bên đầm nước cau mày: - Thông đạo ở đây sao?

Hoàng Phủ Mộng nghiêm túc gật đầu: - Phía dưới có một pháp trận, có thể trực tiếp truyền tống lên mặt đất, đã tồn tại từ lâu. Nó dùng tuyệt linh thạch tạo ra, có thể ngăn cách linh khí dao động, mùi thối cũng có thể khiến yêu thú không muốn tra xét nơi này, cũng chỉ có cách này mới tránh thoát cái mũi của bọn chúng... Chúng rất mẫn cảm với mùi người.

- Đồ ăn thì sao? Đường Kiếp hỏi.

Hắn để ý thấy Hoàng Phủ Mộng không có túi Giới Tử.

- Cứ thế kéo vào thôi. Hoàng Phủ tỉnh Mộng đáp: - Dính tý bẩn... nhưng với đã cực đói thì sẽ không để ý nhiều.

Nàng nói xong quay đầu lại nhìn đống yêu thi.
Mười hai yêu thi, co kéo cũng đủ phiền phức.

Đường Kiếp vung tay, một túi Giới Tử xuất hiện trước mặt nàng.

- Đây là... Hoàng Phủ Mộng cầm lấy túi Giới Tử, lập tức nhận ra vật gì, kích động tới phát run. Đối với nhân loại ở nơi tài nguyên cằn cỗi này mà nói, túi Giới Tử đã thành tồn tại trong mơ.

- Tặng cho ngươi. Đường Kiếp nói xong thu đám yêu thi vào trong túi, sau đó tạo màng bọc hai người đi qua đầm nước, hắn cũng không muốn bị thứ nước này làm cơ thể vừa bẩn vừa thối.
- Phía dưới có tuyệt linh thạch, pháp thuật vô dụng... Hoàng Phủ Mộng còn muốn nhắc nhở Đường Kiếp, lại kinh dị phát hiện thủ đoạn của Đường Kiếp hoàn toàn không bị tuyệt linh thạch ảnh hưởng, cứ như vậy mang theo hai người chìm vào trong nước.

Hoàng Phủ Mộng ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới có tiền bối trong thôn từng nói với mình, tuyệt linh thạch cũng không phải vạn năng, tu giả hùng mạnh có thể không cần để ý tới sự tồn tại của tuyệt linh thạch.

Hùng mạnh tới mức nào? Hoàng Phủ Mộng không biết, nhưng nàng biết nam nhân trước mắt này cường đại đến một cảnh giới nàng căn bản không thể tưởng tượng, cường đại đến mười hai Đại yêu vương chỉ như búp bê bùn, không chịu nổi một kích.
Ánh mắt nhìn Đường Kiếp đầy những tia sáng kỳ dị, trong lòng nổi từng đợt sóng.

Rất nhanh, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của đầm nước.

Dựa theo Hoàng Phủ Mộng chỉ dẫn, Đường Kiếp đụng vào một phần nhô lên trên vách đá, vách đá mở ra hiện cửa động. Trong động, có linh quang ngăn nước bên ngoài, Đường Kiếp dẫn Hoàng Phủ Mộng tiến vào trong động.

Rồi ấn vào một tảng đá, vách đá liền tự động đóng lại.

Hoàng Phủ Mộng mang theo Đường Kiếp đi vào, dọc đường có thêm những cơ quan cạm bẫy, ngã rẽ cùng với thiết bị cảnh báo, có thể người từng thiết kế nơi này cẩn thận cỡ nào.
Đi thẳng vào trong động, Đường Kiếp nhìn thấy truyền tống trận.

Truyền tống trận rất đơn sơ, Đường Kiếp cẩn thận quan sát tọa độ. Với hắn mà nói, truyền tống trận không có giá trị, tọa độ mới có ý nghĩa Yêu tộc cũng có thể nắm giữ Truyền tống trận, nhưng có thể truyền tống xuống đấy là một chuyện, còn có thể tìm ra nhân loại lại là một việc khác.

Hoàng Phủ Mộng đã bắt đầu chuyển động tọa độ chứng tỏ tọa độ ban đầu là sai.

Đúng là rất cẩn thận.

- Tốt rồi, từ nơi này có thể đi đến thôn rồi. Thay đổi tọa độ xong, Hoàng Phủ Mộng hưng phấn nói, có rất nhiều yêu thi nên người trong thôn sẽ không phải lo vấn đề ăn uống trong một thời gian. Hơn nữa yêu thi ẩn chứa lực lượng hùng mạnh, có lẽ sẽ giúp thực lực của họ mạnh thêm.

Bước vào Truyền tống trận, sau khi bỏ linh thạch khởi động, Đường Kiếp và Hoàng Phủ Mộng xuất hiện ở một nơi khác.

Nơi này vẫn là sơn động, ra khỏi động có cây cỏ che lấp, Đường Kiếp nhìn thấy một thế giới u ám.

Trên cao không có trời, chỉ có nham thạch là mái vòm.

Ánh sáng không phải chiếu từ trên xuống mà là hắt từ dưới lên.

Cả vùng đất khô nẻ, thỉnh thoảng có địa hỏa bùng lên, là thứ mang theo ánh sáng và nhiệt cho thế giới dưới lòng đất này.
Hoàng Phủ Mộng kéo Đường Kiếp, chỉ vào một góc đại địa nói: - Thôn ở bên đó...

Lời nói đột nhiên dừng lại.

Ngay chỗ Hoàng Phủ Mộng chỉ có khói đen bốc lên, mơ hồ còn thấy được ánh lửa.

Hoàng Phủ Mộng không thể kiềm chế mà run rẩy.

Đường Kiếp túm tay Hoàng Phủ Mộng: - Đi xem.

Rồi lao về phía đó cực nhanh.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng được phóng đại, rõ ràng là một thôn đang trải qua hỏa hoạn.

Hoàng Phủ Mộng cố áp chế bản thân, nhưng càng tới gần, Hoàng Phủ Mộng càng thấy rõ cảnh trong thôn đầy những thi thể.

- Ngô bá, Lý thẩm, còn có Tam Nha Tử, Hán thúc thúc... Hoàng Phủ Mộng lắp bắp, những cái tên lần lượt xuất hiện.

Nhưng họ không thể đáp lời nàng, bọn họ đang nằm trên mặt đất, để lửa nướng họ thành những cái xác xém.

Lúc này Đường Kiếp dẫn Hoàng Phủ Mộng tới cửa thôn, hắn hạ xuống mặt đất, Hoàng Phủ Mộng liền xông ra ngoài.
Nàng nâng những người quen ra khỏi đại hỏa, dù cho bị ngọn lửa tổn thương hai tay, kéo họ ra ngoài. Đường Kiếp phất tay trùm một tầng phòng hộ quanh Hoàng Phủ Mộng để nàng có thể kháng trụ ngọn lửa. Nhưng dù nàng cố gắng thế nào, người đã chết không thể sống lại, còn có nhiều người đã cháy thành than, chẳng thể nhận ra ai là ai.

Nhìn cảnh này, Hoàng Phủ Mộng khóc rống lên. Trước khi đi còn mang theo khát khao tốt đẹp, nhưng trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo, đổi là ai cũng không thể chấp nhận.

Đường Kiếp cũng không khuyên nhủ mà lẳng lặng đứng nhìn. Hắn biết chuyện này khuyên nhiều vô ích, ai cũng cần phải giải phóng bản thân.

Hắn chỉ hy vọng thời gian không quá lâu.
Làm người ta kinh ngạc là, tốc độ của Hoàng Phủ Mộng Thanh còn nhanh hơn hắn dự đoán.

Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Mộng ngừng khóc.

Nàng thu những thi thể cháy xém lại, sau đó đào hố chôn, cuối cùng còn dựng bia, mọi việc đâu vào đấy. Dù Đường Kiếp chỉ cần tay có thể giúp được, nhưng hắn vẫn lựa chọn đứng một bên nhìn.

Lập xong nấm mồ, Hoàng Phủ Mộng dập đầu vài cái đầu, nói: - Gia gia nãi nãi, thúc thúc bá bá còn có cô thím cùng các huynh đệ tỷ muội, chỉ cần Hoàng Phủ Mộng còn sống, nhất định sẽ báo thù cho mọi người!

Nàng nói xong đứng lên nhìn Đường Kiếp:
- Đi thôi, ta dẫn ngài đi tìm lam thủy.

Nàng biết chỉ cần khẩn cầu Đường Kiếp, cái gọi là báo thù có thể lập tức được giải quyết, nhưng lại cắn răng không nói, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Đường Kiếp nói: - Nghe khẩu khí của ngươi giống như biết ai là kẻ diệt thôn?

Hoàng Phủ Mộng cũng không quay đầu lại nói: - Ở đây hai tồn tại uy hiếp cuộc sống của chúng tôi. Một là Yêu tộc, một là huyết đồ. Yêu tộc sẽ không đốt cháy thôn trang, càng không bỏ lại thi thể, vì đối với chúng mà nói thịt nhân loại chính là mỹ vị, vậy nên chỉ có huyết đồ.

- Huyết đồ là cái gì?
Đường Kiếp hỏi.

Hoàng Phủ Mộng trả lời: - Nhân loại... Là nhân loại bại hoại. Không sống nổi trong thế giới này, không dám đi trêu chọc Yêu tộc nên đánh cướp người một nhà. Bọn họ là ác ôn, lưu manh, vô sỉ, có kẻ còn ăn thịt người. Bọn họ ăn thịt người lâu dài tới mức ánh mắt cũng biến thành màu đỏ, khát máu, tà ác, cho nên gọi là huyết đồ.

- Như vậy sao, thoạt nhìn thế giới dưới lòng đất còn phong phú hơn ta tưởng. Đường Kiếp thuận miệng nói.

Nhưng hắn cũng không thấy kỳ quái gì.

Càng vào thời khắc nguy nan càng là lúc khảo nghiệm lương tri.
Hỗn loạn sinh ra khó khăn, tà ác tồn tại trong nghèo khó, có thời hỗn loạn nào không có nghiệt chướng.

Đối với việc xuất hiện côn đồ, Đường Kiếp chẳng lấy làm lạ.

Có mới là bình thường, không có mới là bất thường.

Trên thực tế, côn đồ mới là chủ lưu, Vô đông thôn không có côn đồ mới là hiếm thấy.

Đường Kiếp không kinh ngạc với sự tồn tại của huyết đồ, nhưng với Hoàng Phủ Mộng vẫn có thể duy trì tỉnh táo trong lúc này mới đáng tán thưởng. Tuy rằng chưa tính là cao minh, nhưng ít ra nó có ý nghĩa đây là một cô nương biết dùng não.
Trí lực con người phần lớn không sai biệt lắm, chỉ là có người am hiểu vận dụng, có người không am hiểu vận dụng, còn có người lười vận dụng.

Hoàng Phủ Mộng đương nhiên thuộc loại am hiểu vận dụng, nhìn nàng, Đường Kiếp như thấy được bóng dáng của mình.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ theo chân Hoàng Phủ Mộng, hắn thậm chí không nói cho Hoàng Phủ Mộng, kỳ thật hắn đã sớm thấy ở nơi cách đây vài dặm có một đống nhân mã đang rút lui. Bọn họ chính là huyết đồ, vừa làm xong phi vụ rời đi. Chỉ cần Đường Kiếp nguyện ý, hoàn toàn có thể đuổi theo giết bọn họ, nhưng hắn không làm gì, chỉ để lại dấu hiệu lên những kẻ đó rồi đi theo Hoàng Phủ Mộng tìm Thiên không chi tuyền.

Hắn muốn xem bao giờ tiểu cô nương sẽ mở miệng cầu mình, nàng rất thông minh, chắc chắn sẽ nhờ mình xin giúp đỡ. Nàng chưa nói, có khả năng là đang chờ một cơ hội tốt hơn.

Đường Kiếp rất thích khảo nghiệm tiểu cô nương này.

Không bao lâu, Đường Kiếp và Hoàng Phủ Mộng tới chỗ của Thiên không chi tuyền.

Đó là một đầm lầy âm u, trong đầm lầy sinh trưởng một ít rêu ố vàng, đó chính là Âm ảnh người Vô Đông thôn sống dựa vào. Rêu trải rộng đầm lầy, nhưng diện tích hiện tại còn rất nhỏ.

Đi thêm một đoạn đường, Đường Kiếp nhìn thấy mục tiêu.
Đó là nơi loạn thạch mọc thành bụi, nước suối màu xanh chảy ra từ trong khe đá, mang theo hàn ý lạnh giá.

Đường Kiếp cảm thấy thất vọng, bởi vì đây không phải Thiên không chi tuyền.

Đây là hàn tuyền bình thường đào từ dưới đất ra, bởi vì có hàn khí nên đã làm đông chết số rêu Âm ảnh ở đây.

----------oOo----------