Chương 1122:. Sinh con
Tất cả tương tư, vướng bận cùng oán niệm đã tan thành mây khói vào khoảnh khắc nhìn thấy Đường Kiếp, chỉ còn lại hạnh phúc sau xa cách.
Hôm đó, Hứa Diệu Nhiên gần như biến thành khỉ treo trên người Đường Kiếp, đâu còn gì là phong thái của Tử Phủ Đại Năng. Tiên Đào Hồng Uyển và Kinh Sa Vương hận không thể giấu mắt đi.
Cuối cùng Đường Kiếp dẫn nàng rời đi.
Từ hôm đó, Đường Kiếp cũng không đi đâu cả, chỉ một lòng ở bên Hứa Diệu Nhiên.
Bọn họ du sơn ngoạn thủy, lưu lại tung tích ở các nơi trên Tê Hà Giới, cuộc sống đơn giản mà phong phú. Tình hình hai tiểu tử kia ở trong bụng Hứa Diệu Nhiên cũng không lừa được ánh mắt của Đường Kiếp. Mỗi ngày ở bên Hứa Diệu Nhiên cũng nhìn thấy bảo bối trưởng thành, Đường Kiếp rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác làm cha.
Hôm đó, hai người rốt cuộc đã chờ được ngày Hứa Diệu Nhiên chuyển dạ.
Trong phòng sinh do Thiên Nhai Hải Các dùng Dưỡng Hồn mộc xây dựng, Hứa Diệu Nhiên bắt đầu kêu đau.
Tuy rằng đã là Tử Phủ nhưng bảo bối cũng có lực lượng không giống người thường. Điểm chết người là lực lượng đó không được hai đứa trẻ khống chế mà sử dụng theo bản năng. Để bảo vệ con, Hứa Diệu Nhiên chỉ có thể tự dựa vào bản thân, cũng không dám phản kích. Thậm chí còn tự ngăn lại năng lực phản kích để tránh ảnh hưởng tới hai đứa bé.
Cảnh tượng này quá phiêu lưu, bà đỡ phàm nhân thậm chí không thể chịu đựng sóng lực do đứa nhỏ sinh ra, chỉ có nữ tử từng tu luyện mới đảm nhận được nhiệm vụ này.
Trong phòng sinh, từng đạo linh khí như lốc xoáy không ngừng được sinh ra, phòng sinh lung lay như sắp đổ, đồng thời còn có tiếng Hứa Diệu Nhiên kêu đau.
Dũng mãnh như Đường Kiếp, giờ phút này cũng chỉ có thể chờ bên ngoài.
Có một lúc hắn muốn mở ra thiên đạo lĩnh vực giảm áp lực do hai đứa bé sinh ra, nhưng hắn biết như thế sẽ gây bất lợi cho chúng. Chỉ có những đứa trẻ đã trải qua giãy dụa xuất thế mới là viên mãn giáng sinh, có được sinh mạng chân chính.
Trong phòng sinh vẫn liên tục vang lên tiếng rên, dao động như vòi rồng không ngừng quét ra, quá trình sáng tạo sinh mạng này trông hệt như một trận chiến tranh nhỏ.
Rốt cục!
- Oa! Tiếng khóc thứ nhất nỉ non vang lên.
Mười phần trung khí, linh lưu xao động.
- Sinh rồi sinh rôi, là con gái, tỷ tỷ sinh trước! Trong phòng sinh truyền đến âm thanh vui mừng của bà mụ.
Tiếng rên của Hứa Diệu Nhiên yếu đi một chút.
Rất nhanh, tiếng khóc nỉ non thứ hai vang lên.
Con trai cũng ra rồi.
Gió lốc trong phòng sinh hoàn toàn biến mất.
Tiếp theo là tiếng linh lưu cuốn động.
Không có nước ấm, không có tắm rửa, chỉ có linh khí thủy triều hóa làm dịch chất tinh khiết nhất tẩy đi những vết bẩn trên người Hứa Diệu Nhiên và hai đứa bé.
Khi Đường Kiếp bước vào trong phòng, hỗn loạn đã biến mất, chỉ có linh khí kết y bao quanh hai đứa trẻ, một tả một hữu nằm bên Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên dựa vào giường, thân thể hùng mạnh đã giúp nàng khôi phục tinh thần, thoạt nhìn như không còn chuyện gì. Nhưng Đường Kiếp biết nguyên khí tổn thấy của nàng sẽ không dễ dàng bù lại.
Đường Kiếp bước nhanh qua, ôm lấy thê tử: - Vừa mới sinh còn thi pháp gì chứ, việc này để ta làm được rồi.
- Một chút thủ đoạn, chỉ là động tâm niệm thôi cần gì rối rít thế. Hứa Diệu Nhiên cười nói: - Đi xem đi, con của chúng ta.
Đường Kiếp đón lấy.
Mặc dù mới sinh ra nhưng hai đứa bé đã bắt đầu mở đôi mắt đen tò mò nhìn Đường Kiếp, giống như muốn noi ngài là phụ thân của chúng ta sao?
Con trai đột nhiên hắt xì hơi, phong tuyền hình thành xông tới Đường Kiếp rồi lập tức tiêu tan.
Đây không phải gió, mà là không gian vặn vẹo khi lực lượng sinh ra, tuy rằng mỏng manh nhưng lại có tiềm lực vô hạn.
Nam hài phát ra tiếng cười vui sướng.
- Là tiểu tử nghịch ngợm. Đường Kiếp nói.
Lại nhìn con gái, bốn mắt nhìn nhau, tiểu nha đầu đột nhiên oa lên khóc, đám nha hoàn xung quanh váng đầu hoa mắt, thậm chí còn mơ màng đi ra bên ngoài.
Phải biết các nha hoàn này cũng là tu giả, không ngờ bị tiếng khóc của tiểu nha làm cho váng đầu hoa mắt.
Nhưng đây không phải lực lượng thúc dục thần hồn, mà là thời gian.
Là thời gian vặn vẹo khiến đám thị nữ xuất hiện phán đoán sai lầm.
- Chúc mừng cô gia, chúc mừng cô gia, hai đứa bé đều là thiên tài dị bẩm. Tiên Đào cười nói.
Không hổ là con của Đường Kiếp, mới sinh đã có sức mạnh to lớn như thế.
Không ngờ Đường Kiếp lại lắc đầu: - Hài đồng vô tri, sớm có lực lượng cường đại là họa không phải phúc.
Nói xong hắn nhìn Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên hiểu ý cười nói: - Phu quân nói đúng, giờ chúng chưa cần quá mạnh mẽ, cứ từng bước trưởng thành mới đúng.
Hai phu thê đồng lòng, ngay sau đó Đường Kiếp xuất chỉ như bay, trực tiếp phong ấn sức mạnh của hai đứa.
Phong ấn sẽ khiến chúng tạm thời mất đi lực lượng siêu phàm, tiền đồ tiến xa hơn trong tương lại, quan trọng nhất là chúng sẽ không có lực lượng để ỷ vào.
- Con đã ra đời, có thể đặt tên rồi.
Nằm trong lòng Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên dịu dàng nói.
Ở Tinh La Đại Thiên Giới, tên không thể tùy tiện đặt vì nó liên quan đến số mệnh. Mà trong phương diện này không ai chuyên nghiệp như Đường Kiếp. Tuy rằng Đường Kiếp bản thể không thể vận dụng lực vận mệnh, nhưng phân thân vẫn còn, sau khi ý thức truyền lại, phân thân Đường Kiếp đã nhanh chóng căn cứ thời gian địa điểm hai đứa bé sinh ra suy tính cái tên thích hợp.
Hứa Diệu Nhiên vừa hỏi, Đường Kiếp nói: - Đôi tỷ đệ sinh ra còn có thiên phú đặc thù. Tỷ tỷ mệnh cung tại tử, nhận thời gian thiên phú, như mặt trời mới mọc, đặt tên Đường Tử Hi. Đệ đệ tiềm long tại uyên, có thiên phú không gian chi đạo, tên Hiên Vũ đi.
- Đường Tử Hi, Đường Hiên Vũ...
Hứa Diệu Nhiên tươi cười: - Được, lấy cái tên này.
Hồng Uyển nói: - Tiểu thiếu gia tiểu tiểu tiểu thư xuất thế, đây là tin mừng, nhất định phải thông cáo thiên hạ!
Lấy địa vị hiện giờ của Đường Kiếp, tin hắn có con có thể chấn động thiên hạ, tất cả môn phái Tê Hà Giới đều đưa lễ vật đến chúc mừng.
Nhưng Đường Kiếp suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: - Không cần, Tử Hi Hiên Vũ đều là người có phúc lớn, nhưng cũng vì thế mà càng phải cẩn thận, chín quá hoá nẫu. Trẻ con cần an tĩnh trưởng thành, đừng kinh động chúng nhân, ngược lại làm mất phúc vận.
Đường Kiếp suy nghĩ lâu dài cho hai đứa bé.
Mà hắn nói cũng không sai, đối với hai đứa bé mà nói, gây ra động tĩnh lớn cũng không có ích. Nói trắng ra, dù giờ có thể thu được một trăm kiện thần binh thì chúng có thể sử dụng hay sao?
Chỉ tiêu phí phúc vận thôi.
Phàm là kẻ sinh thời oanh oanh liệt liệt, nhưng có mấy người có thể mạnh mẽ, cứng rắn đến cuối cùng? Đại đa số về sau đều vô thanh vô tức. Nguyên nhân lớn nhất là đã tiêu hao bản mệnh quá sớm.
Chỉ tiếc là không phải ai cũng hiểu được đạo lý này, cũng chỉ có Đường Kiếp tinh thông vận mệnh chi đạo mởi hiểu được. Vì thế Hồng Uyển đấu tranh một phen, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Dưới sự kiên trì của Đường Kiếp, Đường Tử Hi và Đường Hiên Vũ xuất thế rất bình thường, ngoài vài thân bằng hảo hữu thì không ai biết Đường Kiếp đã có con.
Trong khoảng thời gian này, Đường Kiếp cũng cảm thấy an nhàn nhất, ngoại trừ tu hành thì ở bên vợ con, nhìn các con trưởng thành, từ bi bô học nói đến lật đến bò, cảm thụ được sinh mạng trưởng thành và biến hóa, Đường Kiếp thấy thật thỏa mãn.
Nếu có thể, hắn thật hy vọng thời gian mãi dừng lại ở đây.
Nhưng hắn cũng biết đó là chuyện không thể.
Có một hôm, Đường Kiếp nhận được thư.
Vân Thiên Lan triệu kiến.
- Cuối cùng đã tới rồi.
Nhìn tinh cầu màu vàng kim, Đường Kiếp hú dài.
Đi hơn một năm, hắn đã vượt qua hư không, tìm được một thế giới độc lập tồn tại.
Ý vị là không bao lâu, hắn có thể thoát khỏi hư không hoang vắng tĩnh mịch, nhưng đồng thời cũng có nghĩa hắn sẽ lâm vào hư không thâm trầm.
- Ha ha, ngươi quả nhiên làm được, tiểu tử! Hiện tại, đến phiên ngươi ngủ say!
Thanh âm của Ngọc Thành Tử vang vọng trong thức hải.
Bóng đen lại lần nữa tràn ngập toàn bộ thức hải, bắt đầu đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Đường Kiếp không phản kháng mà tùy ý để Ngọc Thành Tử chiếm cứ thân thể, còn mình dần trầm luân trong thức hải.
Ý chí của hắn trầm luân, nhưng ánh mắt quan sát Ngọc Thành Tử vẫn lạnh lùng, vô tình, thậm chí mang theo trào phúng.
Điều này khiến Ngọc Thành Tử khó chịu.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Hắn nói.
Trong thức hải, Hắc Ám Mê Vụ hiện lên dáng mặt của Đường Kiếp.
Gương mặt đó mỉm cười, hắn nói: - Ta có thể ngủ, nhưng vẫn có thể tỉnh lại. Ngươi không phải là chủ nhân vĩnh viễn đâu, Ngọc Thành Tử!
Nói xong màn sương đen tán đi, ý thức của Đường Kiếp bắt đầu ngủ say.
Ngọc Thành Tử hừ một tiếng, nhưng lại không hề phản bác.
Đường Kiếp nói không sai, sau chuyện này, Ngọc Thành Tử không còn cách nào tiêu diệt Đường Kiếp.
Tuy ý chí của hắn vẫn đang chiếm ưu thế, nhưng lại chỉ có thể trấn áp, không thể thanh trừ.
Có lẽ đây cũng là điều Đường Kiếp muốn.
Chỉ cần sống thì sẽ có cơ hội.
- Nhưng ta vĩnh viễn không cho ngươi cơ hội. Sẽ có một ngày, ta hoàn toàn thanh trừ ngươi! Ngọc Thành Tử mặt lạnh như băng, bay về phía thế giới kia.