Chương 1120:. Đàm phán

Làm một hư không cự thú, thân hình nó không có nhiều giá trị lợi dụng, thứ duy nhất hữu dụng là não bộ diên tủy, là một loại tài liệu khá trân quý.

Đường Kiếp lấy đi diên tủy liền rời đi, chỉ để lại một xác chết khổng lồ phiêu đãng trong hư không.

Thế giới trên lưng hoàn toàn sụp đổ, nhưng đợi đủ niên đại, vùng sơn thủy này có thể cho phép sinh ra sinh mệnh mới.

Hôm nay, vùng sơn thủy này lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Trong hư không, có một người đột nhiên xuất hiện tới nơi này.
Nhìn như cách nghìn vạn nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới gần hư không chi kình.

Đứng ở đó, người mới tới lộ sự kích động chưa từng có: - Ba trăm năm! Trong vô tận hư không du đãng ba trăm năm, rốt cục có ngày đụng tới vết chân, ha ha ha ha!

Nhưng người đến sau còn cẩn thận kiểm tra vết thương của hư không chi kình.

- Nhìn thương thế có dấu vết đại đạo. Chuyện này cũng khó trách, trừ oai đại đạo thì còn gì dễ dàng giết chết hư không chi kình? Chỉ có khí tức có phần quen thuộc...

Người tới cẩn thận cảm thụ, sau đó tinh thần chấn động, thất thanh kêu lên: - Đường Kiếp!
Nương theo tiếng kêu, mái tóc vàng lóe sáng, trong bóng đêm chiếu xạ ra một gương mặt kinh thế.

Cơ Dao Tiên!

Vận mệnh thật giỏi đùa người.

Cơ Dao Tiên bị Đường Kiếp thi kỹ trục xuất, trong trong hư không lưu lạc ba trăm năm, quanh đi quẩn lại rất nhiều năm, phát hiện dấu vết đầu tiên của con người lại là Đường Kiếp.

Sự trùng hợp này khiến Cơ Dao Tiên cảm nhận được sâu sắc ác ý của vận mệnh.

Đây là ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên!
Cơ Dao Tiên run rẩy, lắc lư, lẩm bẩm: - Khó trách... ta không tiếc trả giá nhìn trộm tương lai, nói ở vùng này có thể tìm ra manh mối rời khỏi đây, nhưng không ngờ manh mối đúng là Đường Kiếp, quả nhiên vẫn có liên quan với hắc ám.

Nói xong nàng ngửa đầu cười ha hả, đuổi theo hướng của Đường Kiếp.

Nàng không nghi ngờ việc Đường Kiếp có thể đưa mình ra khỏi đây, đó là tương lai nàng dùng không gian chi đạo chạm đến thời gian chi đạo, lấy ngàn năm thọ nguyên trả giá, mặc dù không rõ rệt nhưng tuyệt đối chuẩn xác.

Nàng vì Đường Kiếp mà bị trục xuất đến hư không, lại nhờ Đường Kiếp mà tìm được đường về nhà.
Có lẽ đó là vận mạng an bài trong bóng đêm.

Khi...tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Mở mắt ra, Đường Kiếp thấy mình ở trong tầng mười ba Loa Toàn tháp là nơi Nguyên Thiên Trọng từng ở.

Đường Kiếp suy ngẫm lại mọi chuyện, đồng thời cất giọng nói: - Người đâu.

Một bóng người hiện ra bên Đường Kiếp.
Vương Phá Sát.

Hắn nửa quỳ ở trước giường Đường Kiếp: - Sư tôn tỉnh rồi.

Đường Kiếp ừ một tiếng: - Tình thế thế nào rồi?

Vương Phá Sát dập đầu trả lời: - Tứ đại tông môn dẫn đầu Viêm Dương cùng ba mươi sáu môn phái nhỏ đã thu phục, tuy nhiên vẫn còn vài phần tử ngoan cố không chịu thừa nhận sự thật, thủ nơi hiểm yếu, tập kết nhân sự.

- Phiền toái lớn lắm sao?
Đường Kiếp hỏi.

- Những người này thực lực không mạnh, phiền toái không lớn. Nhưng nghe nói ở Viêm Dương giới còn có vài lão quái vật lánh đời. Vốn những người này không hỏi thế sự đã lâu, nhưng khi Minh giới xâm lấn cũng đã ép bọn họ ra khiến rất nhiều người biết họ. Trong đó có một số người lần nữa rời núi, trong khoảng thời gian ngắn chưa tạp thành uy hiếp, nhưng khi tập hợp lại cũng tạo thành phiền toái.

- Kế hoạch của ngươi như thế nào? Đường Kiếp hỏi.

- Không thể để cho bọn chúng tập hợp lại. Vương Phá Sát trả lời: - Những người này ẩn nấp rất sâu, trong khoảng thời gian ngắn khó mà tìm thấy. Ngược lại là người của chúng ta, một khi phân tán sẽ bị bọn họ thừa cơ đánh lén. Việc cấp bách, hay là mở truyền tống trận gọi viện quân Tê Hà Giới qua mới hoàn thành nắm được Viêm Dương trong tay.

Đường Kiếp nghe xong, lại khẽ lắc đầu: - Phá Sát, ý nghĩ của ngươi vẫn dựa trên ý tưởng muốn nắm giữ giới này.

Vương Phá Sát sửng sốt: - Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không đúng. Đường Kiếp trả lời: - Nếu ta muốn nắm giữ giới này, lúc trước cần gì phải cùng bọn chúng dùng tiền hiệp nghị. Đoạt một giới có rất nhiều phương pháp, vũ lực là cách hạ đẳng nhất. Cưỡng ép quản lý Viêm Dương sẽ khiến những người ở đây thù hận chúng ta. Điểm này khác với Huyết Hà giới, bản thân Huyết Hà giải bị hai tộc yêu mà nhân loại trường kỳ ức hiếp, chúng ta đi thâu tóm chúng là hành vi chính nghĩa. Còn nơi này vốn là thiên hạ của nhân loại, cưỡng ép sẽ dẫn tới phản kháng.

Nói đến đây, Đường Kiếp dừng một chút mới tiếp tục nói: - Nếu như nói Tê Hà Giới gần đây, cũng có thể dựa vào thực lực hùng mạnh trực tiếp nghiền ép. Nhưng sự tình không phải thế. Truyền tống trận có hạn chế, mỗi một lần ra vào đều tiêu hao tài nguyên. Mà chúng ta chẳng phải người ở đây, nói một cách khác, quân Tê Hà ở đây vài trăm người, chết một người liền ít đi một. Đây cũng là lý do vì sao Viêm Dương giới có gan đối nghịch với chúng ta.

- Chỉ cần chiến tranh vẫn kéo dài, chúng ta rất nhanh sẽ phát hiện mình lâm vào tình huống như vậy. Thếm vào chúng ta không tìm được phản quân, ngược lại còn bị phản quân tiến công tập kích. Trong khi giãy chết, mặc dù là ở chúng ta thống trị các đại phái nhưng rồi sẽ có phản đồ xuất hiện. Đối với chúng ta là phản đồ, đối với bọn họ là phản kháng. Chúng ta giết một người thì sẽ phát hiện giết mãi không hết. Thứ giảm đi chỉ có chúng ta... Ở giới này càng đánh càng ít, như dính vào vũng bùn không thể thoát thân.

Đường Kiếp đã vẽ cho Vương Phá Sát bức tranh phiền toái của tu giả Tê Hà khi ở lại Viêm Dương giới trong tương lai.

Vương Phá Sát ngây ra: - Thực có thể như vậy sao? Sư tôn?

- Tin tưởng ta, nhất định là như thế. Đường Kiếp rất khẳng định.
- Cho dù là ngài cũng không được sao?

Đường Kiếp mỉm cười: - Ta có thể áp chế bọn họ nhất thời, lại không thể áp chế bọn họ cả đời. Quan trọng nhất là ta sẽ không ở đây. Bọn họ cũng hiểu điều này. Bởi vì...

- Không có đối thủ, vốn không thể tiến bộ!

Không có đối thủ, vốn không thể tiến bộ!

Đây gần như là nhận thức chung của các Đại Năng.

Vì sao người càng đi lên cao càng gian nan? Không chỉ do bản thân tu luyện mà là lên cao giá lạnh, đối thủ càng ngày càng ít.
Không có đối thú, không có tồn tại kích phát bản thân, không mẫu có thể học tập, tốc độ tiến bộ sẽ giảm đi.

Thế nên các Đại Năng muốn đi ra ngoài du lịch.

Phải du lịch khắp thế giới Đại Thiên mở mang kiến thức, tìm cơ hội, đồng dạng cũng tìm thêm phiêu lưu và đối thủ.

Đường Kiếp không thể mãi ở Viêm Dương, thậm chí cả Vương Phá Sát cũng sẽ không ở nơi này.

Chỉ cần hắn muốn tiến bộ, hắn nhất định phải đi tìm con đường mới.

Hiểu ra điều này, Vương Phá Sát đã hiểu thủ pháp của bọn họ sai ở điểm nào.
- Vậy ý sư tôn là...

- Đàm phán đi. Viêm Dương giới là của người Viêm Dương, việc ở Viêm Dương vẫn do người Viêm Dương chưởng quản. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Người Tê Hà không có dã tâm, không có ý định khống chế cũng không có ý định cướp đất. Nhưng nợ thì phải trả, thương tổn cần phải bồi thường.

Câu nói sau đã bại lộ dã tâm của Đường Kiếp.

Hiệp nghĩ cần thực hiện vẫn phải thực hiện, không chỉ như thế, Viêm Dương giới còn phải bồi thường vì hành vi của đám Nguyên Thiên Trọng.

Cho nên Đường Kiếp đang gián tiếp sửa chữa lợi tức. Từ ưu đại ba phần mỗi tháng đã tăng lên tới vô cùng.

Dựa theo cách của Đường Kiếp, nếu Viêm Dương giới bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Chín ra mười ba về là đại nghĩa của vay nặng lãi, hiện tại là ấn theo quy củ làm việc.

Phần lợi tức này đủ để đè sập kinh tế Viêm Dương giới.

- Tiền nợ vốn đã không ít, bây giờ càng nhiều. Vương Phá Sát trả lời.

- Bọn họ sẽ đồng ý. Đường Kiếp nói.
Đường Kiếp không sợ đối phương không đáp ứng.

Tê Hà Giới thống trị Viêm Dương thì khó khăn, những Viêm Dương muốn phản kháng còn khó khăn gấp mười gấp trăm lần. Bọn họ có thể dựa vào kiên trì đánh đuổi "kẻ xâm lược Tê Hà", nhưng trong các anh hùng đó lại có bao nhiêu người có thể còn sống mà nhìn thấy thành quả?

Nếu có thể, mọi người vẫn hy vọng sống mà hưởng thụ, chứ không phải làm liệt sĩ cho người ta tưởng nhớ.

- Nếu không đồng ý, vậy đánh cho bọn họ vài trận. Trường kỳ chiến tranh ta không có kiên nhẫn nhưng đánh ngắn hạn vẫn có thể bồi tiếp. Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp lại bổ sung một câu.
- Vâng! Nghe Đường Kiếp nói xong, Vương Phá Sát khâm phục lĩnh mệnh.