Chương 1119:. Trời giúp

Xoát!

Thân kiếm xuyên qua thân thể Nguyên Thiên Trọng, kéo theo đính hắn vào Loa Toàn tháp.

Hắn vẫn chưa chết, thân là Xuất Khiếu nên thần hồn đã có thể xuất khiếu, cho dù thần hồn chia hai phần thì vẫn có thể sống sót.

Nhưng sự sống kiểu này rất miễn cưỡng.

Hắn không thể nào thần niệm thông thiên địa.

Hắn vô lực nhìn trường kiếm màu vàng, có chút không rõ ràng, vì sao mình sử dụng thân pháp cao cấp nhất cũng không thoát được nó truy kích, dùng mười hai loại thủ đoạn mê hoặc cũng không thể lừa, dùng ba mươi ba loại phòng ngự cũng không ngăn cản được nó xuyên qua.

Nó thoải mái xuyên qua hết phòng ngự như đậu phụ, nghiền nát mọi bảo vật đóng đinh hắn, cũng vẫn còn dư lực lượng ma sát tính mạng hắn.

Lúc này hắn cảm thấy, vũ khí phải hoàn toàn dựa vào lực lượng của mình, không có bất kỳ ai chỉ huy đã thoải mái giết chết một vị xuất khiếu.

- Đó... Mới là...thần binh ...chân chính... Nguyên Thiên Trọng thở dài, nhìn thoáng qua chiến trường phía xa, sau đó nghiêng đầu chết đi.
Chiến đấu ở cửa thành vẫn còn tiếp tục, đồ sát vẫn đang tiến hành.

Đúng vậy, đồ sát!

Đồ sát nghiêng về một bên.

Một mình Đường Kiếp đồ sát đám đông.

Dưới thiên đạo lĩnh vực, số lượng hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Đường Kiếp thậm chí không cần ra tay, chỉ cần tới gần, dưới ý chí của hắn, tu giả sẽ mất đi mọi năng lực phản kháng, trực tiếp nổ tung mà chết.

Tuy nhiên có tình huống hắn sẽ tiết kiệm lực lượng, chỉ dùng lĩnh vực lột bỏ pháp tráo của đối phương, sau đó đấm ra một quyền.

Hắn như thiểm điện tiến thoái, đánh chết từng tu giả dễ dàng như diệt một con kiến, công kích của tu giả trong thiên đạo lĩnh vực như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung.

Không ai có thể gây tổn thương đến hắn!

Chỉ mất năm giây!

Năm giây ngắn ngủi, Đường Kiếp đã giết sạch Tử Phủ, nhân tiện còn giết mấy Hóa hồn có lực uy hiếp không tệ, lúc này mới ngưng tụ thiên đạo lĩnh vực.

Cảnh tượng này khiến chúng tu sợ hãi.
- Ngươi không phải người! Không phải người!

Chúng tu la lên, cùng nhau lùi về phía sau.

Trời mới biết, trước đây bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng khủng bố như thế.

Đều là tu giả, Tử Phủ, Hóa Hồn sao lại như dưa rau thoải mái cho người ta chém giết?

Năm giây!

Thậm chí chưa đủ cho hai Đại Năng quyết đấu biểu diễn hết tuyệt học, hai mươi Tử Phủ và năm tinh anh Hóa Hồn đã chết.
Bọn họ còn chưa kịp lật cả quân bài ẩn giấu.

Bọn họ có người dùng mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm âm luyện đủ loại kỳ môn bí pháp, nhưng chưa có cơ hội triển lãm đã ra đi.

Hắn thậm chí còn chẳng bị thương chút nào!

Chuyện này...

Chúng tu mất hết lòng tin, cả dũng khí ra tay với Đường Kiếp cũng không có.

Đường Kiếp cũng không đuổi giết, hắn thừa dịp này quan sát bản thân, khẽ nhíu mày một cái.
Thiên đạo chi hận lại đạt đến điểm tới hạn.

Thiên đạo chi hận cũng không phải do thời gian lĩnh vực mở ra mà là đơn vị trong thời gian vận dụng.

Đường Kiếp chỉ mở năm giây, nhưng trong năm giây đó, hắn chống đỡ công kích, cướp đoạt phòng ngự, thậm chí mượn thế xung quanh tăng cường thiên đạo lĩnh vực khiến ghen ghét thêm mãnh liệt, nháy mắt đạt tới điểm tới hạn.

- Thiếu chút nữa chính là Thiên kiếp. Đường Kiếp thổn thức.

Nếu tính toán sai lầm dẫn Thiên kiếp đến thì đúng là phiền toái.
Đường Kiếp cũng không ngờ suýt chút nữa đã tự tìm đường chết.

Nhưng bất kể thế nào, cảm giác mở ra vô địch giết người đúng là sảng khoái!

Đường Kiếp cười ha hả nhìn về chúng tu.

Chúng tu lúc này không còn Tử Phủ, nhưng một tập hợp Hóa Hồn Tâm Ma liên hợp cũng không phải là nhỏ.

Nhưng trong mắt Đường Kiếp chỉ thường thôi.

Khẽ vẫy tay, Đế Nhận rời cơ thể Nguyên Thiên Trọng bay trở về, Đường Kiếp cấm lấy nó nói: - Hôm nay, các ngươi đều phải chết!
- Đừng mà! Chúng tu cùng hô hoán.

Đường Kiếp lại tuyệt bất dung tình.

Không có hắn, thiên đạo lĩnh vực không thể tiết lộ.

Hắn sở dĩ có thể giết chết nhiều Tử Phủ, ngoại trừ thiên đạo lĩnh vực hùng mạnh còn là vì bọn họ không biết đặc điểm thiên đạo lĩnh vực. Một khi biết, chúng tu chỉ cần đứng cách xa hơn một chút, lấy phạm vi của Đường Kiếp có thể đánh chết vài kẻ trong khoảng thời gian đã là không tệ rồi.

Cho nên bí mật thiên đạo lĩnh vực phải được bảo vệ, chỉ có bảo vệ nó thì mới có giá trị tồn tại và phát huy.
Trông số này cũng có kẻ tỉnh táo, đương nhiên nhìn ra được Đường Kiếp bây giờ có điểm khác trước.

Có người nói: - Thủ đoạn của hắn không thể dùng liền nhau, hơn nữa có hạn chế về khoảng cách.

Có người cả gan thử, lần này công kích không trực tiếp biến mất, mà là được hộ thể của Đường Kiếp chắn lại.

Mọi người mừng rỡ, có kẻ kêu lên: - Liều mạng với hắn!

- Liều?
Đường Kiếp cười nhạt nói: - Vậy cũng phải có tư cách liều mới được.

Tiện tay ném ra, Đế Nhận hóa làm hàng nghìn hàng vạn kiếm quang chém về phía chúng tu.

Dùng Đế Nhận hóa vạn kiếm công kích, nếu để đối phó Tử Phủ mà muốn một kích tất sát thì còn có chút khó khăn, nhưng đối phó với Thiên Tâm không thành vấn đề.

Chỉ thấy từng đạo kiếm quang xuyên qua cơ thể chúng tu, xé rách linh hồn, dưới mặt trời tái hiện cảnh gió tanh mưa máu.

Mấy trăm người ngã xuống trước công kích của Đế Nhận, trước cửa thành hóa một biển máu.

Không kinh tâm như cảnh Đường Kiếp một mạch giết chết hai mươi Tử Phủ, nhưng cảnh mấy trăm tu sĩ ngã xuống càng thêm đồ sộ, hoa lệ, cũng càng thêm máu tanh khiến người ta sợ hãi.

Chỉ điều trong nháy mắt đã giết tới mấy trăm tu sĩ, làm mọi người trong thành kinh hãi gần chết.

Ngay sau đó Đường Kiếp thu kiếm, hướng khoảng không phía xa đánh ra một chưởng.

Dưới chấn động của một chưởng này, quần chúng sẽ hôn mê. Bọn họ không chết, nhưng sau khi tỉnh lại lại cũng sẽ không nhớ những chuyện đã xảy ra.
Cho dù có người dùng bí pháp gọi lại trí nhớ của bọn họ cũng vô dụng, bởi vì thứ Đường Kiếp cần che lấp không phải giết chóc, mà là thủ đoạn giết chóc. Càng muốn nhớ tinh tế sẽ càng khó khôi phục, mọi người sẽ biết đã xảy ra cuộc chiến nhưng không biết được quá trình cụ thể.

Nếu lúc này có lời giải thích khác...

Sưu sưu sưu!

Hơn mười bóng dáng từ xa phương nhanh chóng bay tới.

Mấy người dẫn đầu là Vương Phá Sát, Thái Quân Dương, Vệ Thiên Xung, đám người Thích Thiếu Danh.
Phát sinh chiến đấu ở Đại Nhật thành đã kinh động Tê Hà chúng tu ở An Nguyên đỉnh, nhận ra có biến mọi người đều tới đây.

Lúc bay tới, Vệ Thiên Xung còn tức giận hô to: - Là ai dám động đến huynh đệ của ta? Ra đây cho ta.

Nhưng lúc tới nơi chỉ thấy một đống hỗn độn.

Ngoại trừ Đường Kiếp một mình đứng trên mặt đất.

Mọi người ngạc nhiên, Vệ Thiên Xung lắp bắp nói: - Này, có chuyện gì thế?

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:
- Sao giờ mới đến? Đánh xong rồi.

- Xong... Xong rồi? Thế Nguyên Thiên Trọng đâu? Tịch Tàn Ngân hỏi.

- Không phải kia sao. Đường Kiếp chỉ thi thể phía xa.

- Thường Hi Nhiên đâu? Thích Thiếu Danh hỏi.

- Đó. Đường Kiếp chỉ một khối thi thể bị chém thành hai khúc cách đó không xa.
- Hồng Loan tiên tử đâu? Thái Quân Dương hỏi.

- Còn cả Mạnh Kỳ Hồng? Mạnh Thập Tuyết hỏi.

Đường Kiếp cười, làm thủ thế tan thành tro bụi.

Mọi người nhìn nhau, đều khiếp sợ không thể tin được.

Vương Phá Sát nhìn các thi thể nói: - Tất cả mọi người đều do sư phụ giết sao?

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Bọn họ muốn giết ta, ta cũng chỉ có thể mời họ chết trước. Gần đây Minh giới cũng đang có nhu cầu bổ khuyết.

Mọi người cùng nuốt nước miếng.

Điều bọn họ quan tâm không phải chuyện này, mà là Đường Kiếp có thể một mình làm tất cả.

Thích Thiếu Danh nói: - Đường Kiếp, không phải bản thể đã thành Tiên Đài rồi chứ?

Đường Kiếp lắc lắc đầu: - Mới hóa thần mà thôi.
Mọi người nghe mà ngây ngốc.

Một hóa thần cũng có thể diệt hết đám đông như vậy, coi người khác là đậu hủ sao?

Nhưng mà sự thật đã xảy ra, mọi người cũng không thể nói gì hơn.

Đường Kiếp nói: - Nhưng ta không muốn để quá nhiều người biết, lại nói là chúng ta liên thủ đánh thắng.

Thái Quân Dương nhìn mặt đất đếm qua: - Hai mươi bốn Tử Phủ, ba mươi sáu Hóa Hồn đỉnh cao, 124 Hóa Hồn bình thường, hơn trăm Tâm Ma đỉnh cao, cho dù là chúng ta cộng lại cũng không thắng được.

Thật sự là buồn cười.

Cho dù nói tất cả người của Tê Hà Giới tham gia thì xét thực lực vẫn là Viêm Dương chiếm ưu thế tuyệt đối, thế cho nên lời nói dối này cũng hơi giả.

Nhưng so với chân tướng thì vẫn còn dễ thở hơn!

Đường Kiếp thản nhiên nói: - Viêm Dương giới lấy oán trả ơn, Tê Hà Giới đồng tâm hiệp lực, anh dũng huyết chiến dùng Tẩy Nguyệt chiến trận ứng đối, cuối cùng cảm động thượng thiên tạo ra kỳ tích... Thế chưa được sao.
"..."

Cái này cũng được sao?

Mọi người không nói gì.

Vệ Thiên Xung nói: - Thượng thiên trợ giúp ở đâu?

Đường Kiếp khẽ mỉm cười: - Kia không phải sao.

Thiên đạo lĩnh vực vừa thu về.
Ngay sau đó, trên bầu trời lôi vân hiện ra, một khí thế vô biên đã thổi quét khắp không trung Viêm Dương giới.

Lôi vân kéo dài ngàn dặm, ở trong ngàn dặm này có một cột sét vàng đang ngưng tụ.

Tia sáng lóng lánh màu váng bức bách lòng người, đầy áp lực và thần uy.

Mọi người há hốc miệng nhìn, ngay sau đó, sấm sét đánh xuống Đường Kiếp.

- Toàn bộ không được động! Đường Kiếp quát một tiếng bay vào không trung.

Đối mặt với Thiên kiếp mà sử dụng thiên đạo lĩnh vực thì chỉ như thêm dầu vào lửa, Đường Kiếp tụ tập tất cả khí lực. Lực huyết nhục và pháp lực ngưng tụ lại, các phần tử nhỏ bé kết hợp thành lực lượng hùng hậu, sau đó Đường Kiếp vung quyền đánh vào không trung.

Một quyền này đánh ra tất cả ý chí, tất cả tinh thần, đánh ra tất cả sự điên cuồng, hoang dã cường bạo.

Quyền kình hùng hồn như rồng du thiên lao vào sấm sét phát ra hỏa hoa rực rỡ.

Một đạo tiểu lôi đình rơi xuống Loa toàn tháp, đại trận thủ hộ tháp không chịu nổi, rên rỉ, sau đó ầm ầm đổ sập.

Có thêm càng nhiều sấm sét xé mở quyền kình đánh xuống Đường Kiếp.
- A! Đường Kiếp phát ra tiếng hô, mỗi một tế bào phóng xuất lực lượng, tỏa ra ánh sáng kinh người.

Sấm sét và Đường Kiếp giằng co một chỗ, hào quang màu vàng không ngừng lóng lánh, đồng thời từng điểm từng điểm trôi đi.

Đường Kiếp cứ như vậy treo trên không trung, toàn thân đầy máu, giao hòa với ánh sét thành hai màu đỏ rồng rực rỡ.

- Sư phụ! Tịch Tàn Ngân gọi.

Hắn muốn xông tới, lại bị Vương Phá Sát kéo lại.
Hắn nói: - Đó là kiếp của sư phụ, chỉ có người mới chịu được, người khác không thể giúp.

Tịch Tàn Ngân ngạc nhiên, nhìn lại không trung.

Chỉ thấy sấm sét màu vàng vẫn tồn tại, mỗi thời mỗi khắc đều trút xuống sấm sét kinh người.

Chỉ có điều theo Đường Kiếp kiên trì, sấm sét dần dần vô lực.

Lôi vân bắt đầu tiêu tan, sấm sét nhỏ dần đi.

Cuối cùng, màu vàng không còn lóng lánh, sấm sét khủng bố cứ như vậy tan biến.
- Rốt cục... Biến mất rồi. Mọi người cùng thở ra.

Chỉ thấy trên bầu trời thân thể của Đường Kiếp từ trên cao rơi xuống.

- Sư phụ. Vương Phá Sát lắc mình đón lấy.

Chỉ thấy Đường Kiếp toàn thân cháy đen, hơi thở mỏng manh.

Nhưng hắn còn sống!

Còn sống là tốt rồi, Vương Phá Sát nhẹ nhàng thở ra.
Đường Kiếp chậm rãi mở to mắt.

Hắn nói: - Lịch sử luôn do người thắng viết. Nhớ kỹ, không phải ta gặp Thiên kiếp mà là Viêm Dương giới thất đạo quả trợ, đắc tội thượng thiên. Trời giáng lôi phạt, giận kẻ ác nhân... hiểu chưa?

- Vâng, sư tôn yên tâm. Trận chiến này là thượng thiên trợ công! Vương Phá Sát trả lời như đinh đóng cột.

Giờ Đường Kiếp mới an tâm ngất đi.