Chương 1118:. Thực lực

Trên khoảng không Đại Nhật thành có hàng trăm tu giả bậc cao, bao gồm hơn hai mươi Tử Phủ nhất tề bay tới.

Đường Kiếp nhìn Nguyên Thiên Trọng, cười nói: - Đi? Vì sao ta phải đi?

Thuận thế vỗ Võ Tu Càn, Võ Tu Càn mất lực quỳ rạp xuống trước Đường Kiếp.

Nguyên Thiên Trọng vừa lúc bay đến, nhìn Võ Tu Càn đẫm máu quỳ gối trước Đường Kiếp, Nguyên Thiên Trọng cả giận: - Đường Kiếp, ngươi có ý gì?

Nhưng trong lòng thì khiếp sợ, sao thực lực người này lại tăng lên, thậm chí ngay cả Võ Tu Càn cũng không phải đối thủ của hắn.

- Ý gì? Đường Kiếp chau mày: - Không phải nên hỏi người của ngươi sao? Vì sao đột nhiên ra tay giữ ta?

- Hắn chỉ phụng mệnh giữ khách... Nguyên Thiên Trọng còn muốn biện giải, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại không nói nữa.

Đường Kiếp cười nói: - Không giải thích nữa hả? Đúng vậy, còn cần gì chứ? Bất kể giải thích kiểu gì thì cũng phải đánh một trận? Bất kể có bao nhiêu cái cớ chính nghĩa cũng chỉ là giết người bịt miệng, mưu đồ quỵt nợ.
Nguyên Thiên Trọng hít sâu một hơi: - Đường Kiếp, ngươi rất thông minh, thông minh đến ta có nói thêm gì cũng là tự làm nhục mình. Nhưng ngươi đã thông minh sao còn tham lam! Nếu ngươi không tham lam, ta cũng đâu cần làm như thế?

- Chê đắt? Lúc trước ta cũng không bức các ngươi đồng ý. Được rồi, cho dù là lúc ấy do tình thế bức bách, vậy giờ ta nhượng bộ được không. Khoản nợ của quý giới giảm hai thành, không, ba thành, các ngươi chỉ cần trả bảy thành tiền nợ là đủ rồi, thế chắc được rồi chứ?

- Chuyện này... Nguyên Thiên Trọng nghẹn lời.

Không phải cảm thấy Đường Kiếp chào giá cao sao? Hiện tại Đường Kiếp chủ động nhượng bộ giảm ba phần, thế cũng không tính quá mức chứ?

Nhưng không biết tại sao, Nguyên Thiên Trọng lại chẳng thể gật đầu.

Mặc dù là bảy thành, nhưng với Viêm Dương giới vẫn là một khoản tiền lớn!

- Không được! Một giọng nói vang lên: - Lúc trước ngươi rao giá trên trời, nếu đã cắt giảm tiền nợ, vậy cắt giảm chín phần, còn một phần tiền nợ cũng chia ra trả trong năm trăm năm, không kể lợi tức.

Trả giá kiểu này cả Nguyên Thiên Trọng cũng thấy đỏ mặt.

Đó là không biết xấu hổ rồi.
Đường Kiếp cười cười: - Ý của Nguyên tông chủ cũng giống thế sao?

Nguyên Thiên Trọng hừ một tiếng không nói, nếu bên cạnh đã có người trả giá, hắn cũng không thể phá.

Đường Kiếp nói: - Mười phần cắt chín thành, còn một thành trả trong năm trăm năm không kể lợi tức. Nguyên tông chủ, tự xem là ai tham lam hơn được rồi đấy?

Nguyên Thiên Trọng lại nghẹn lời.

Nghĩ thế nào cũng thấy phe mình tham lam, quá phận hơn.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy dị sắc trong mắt Đường Kiếp.

Hắn đột nhiên hiểu ra nói: - Kỳ thật ngươi vốn không có ý định nhượng bộ đúng không? Ngươi chỉ đang cố ý như thế, bởi vì ngươi biết chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi...

Đường Kiếp mỉm cười: - Đúng, ta căn bản không có ý định nhượng bộ, ta chỉ muốn xé toang cái mặt nạ đạo đức giả kia cho mọi người thấy được bộ mặt thật của các ngươi.

- Thì sao? Hồng Loan tiên tử đứng dậy: - Đã đi đến bước này, có một số việc không thể quay đầu lại, đạo đức thì sao, cuối cùng là cường nhân định đoạt. Cho dù hôm nay, ngươi chứng minh chúng ta không đúng, nhưng lịch sử lại luôn do người thắng viết. Tương lai chúng ta vẫn là tấm gương trong thiên hạ, được người đời kính trọng và ngưỡng mộ!

- Nói rất hay! Chúng tu cùng nhau vỗ tay hô to.

- Nói rất hay! Bất ngờ, Đường Kiếp cũng vỗ tay khen ngợi: - Lịch sử luôn do người thắng viết, ta cũng có đầy đủ chứng cớ, chứng minh chư vị đây đang tự tìm đường chết.

Đường Kiếp nói xong, trong tay nâng lên một vật.

Đó là ảnh lưu niệm thạch, có thể lưu lại thanh âm hình ảnh vạn năm không hủ.
Chuyện vừa rồi đã được ảnh lưu niệm thạch ghi nhớ.

Hồng Loan tiên tử lặng người: - Thế có là gì, giết ngươi, rồi hủy diệt nó là được.

Nói xong một bàn tay chụp về phía Đường Kiếp.

Hồng Loan tiên tử tuy là tu vi hóa thần nhưng thực lực dũng mãnh vô cùng, có thể nói một trong những Tử Phủ mạnh nhất Viêm Dương. Lúc này đánh một chưởng dùng ba thành thực lực, dùng để đối phó một Tâm Ma đã là cực để mắt rồi.

Nhìn Hồng Loan tiên tử, tất cả mọi người cũng không ra tay nữa.

Trong mắt bọn họ, Đường Kiếp đã là một người chết.
Nhưng ngay sau đó phát sinh cảnh tượng làm người ta khiếp sợ.

Cũng không thấy Đường Kiếp làm gì, dùng một chỉ đánh ngược lại.

Chỉ chưởng va chạm, cảnh chỉ đoạn nhân vong không phát sinh, ngược lại là tay Hồng Loan tiên tử nổ tung, chỉ của Đường Kiếp đặt vào cổ họng Hồng Loan tiên tử.

Sau đó chỉ thấy Hồng Loan tiên tử ngây ra, tiếp theo trên người xuất hiện những vết rạn như mạng nhện, cuối cùng ầm ầm nổ tung.

Không có máu tươi, chỉ có ngọn lửa dâng lên đốt Hồng Loan tiên tử thành tro tàn.

- Chuyện này...
Tất cả mọi người ngây ra.

Hồng Loan tiên tử cứ thế mà chết sao?

Có người không tin, còn tưởng rằng đây là thủ đoạn của Hồng Loan tiên tử. Sau khi phượng hoàng Niết Bàn sẽ chuyển thế tái sinh.

Nhưng bọn họ chưa chờ tới lúc đó, Mạnh Kỳ Hồng đã rú lên: - Làm sao có thể!

Hắn hò hét, đồng thời đánh ra một đạo thủ ấn. Cũng may vì cái chết của Hồng Loan tiên tử mà toàn lực ra tay.

Đường Kiếp vẫn dùng một chỉ phản kích.
Cảnh tượng giống hệt khi nãy xuất hiện, chỉ phong xuyên phá chưởng phong, đầu tiên là bàn tay vỡ vụn, tiếp theo tiếp bước Hồng Loan tiên tử mà đi.

Hai vị đại nhân vật cứ như vậy bị Đường Kiếp vô thanh vô tức giết chết.

Nếu như nói Hồng Loan tiên tử chết do sơ suất thì khi nãy Mạnh Kỳ Hồng đã dốc toàn lực.

Làm sao cũng bị hắn một kích giết chết?

Nguyên Thiên Trọng cảm thấy da đầu run lên.

Hắn thấy Đường Kiếp nhìn mình, ánh mắt mang theo ý cười lành lạnh.
Sau đó hắn thấy khí thế của Đường Kiếp bắt đầu nâng cao, không ngừng đề thăng.

Từ Tâm Ma kỳ lên Hóa Hồn kỳ, sau đó trực tiếp đột phá Tử Phủ tiến vào Dục Anh, lại đến Hóa Thần Kỳ mới dừng lại.

- Hóa thần, ngươi là hóa thần!

Nguyên Thiên Trọng rú lên.

- Đúng vậy. Đường Kiếp cười đáp.

- Khốn khiếp!
Thường Hi Nhiên rống lên một tiếng, thương tâm ly hợp kiếm vung tới Đường Kiếp.

Hắn không biết Đường Kiếp làm sao đạt tới tu vi hóa thần, hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ biết tên này ẩn dấu thực lực, dùng cách đánh lén giết chết Hồng Loan tiên tử và Mạnh Kỳ Hồng.

Nếu không sao có thể thành công trong một chiêu?

Về phần một chưởng của Mạnh Kỳ Hồng đã dốc cả mười thành thì hắn không nhìn kỹ, dù sao lực chưởng tuy đủ nhưng lại không có thủ đoạn tự bảo vệ.

Mà hiện tại, hắn đang toàn lực ứng phó.
Thương tâm ly hợp kiếm đánh ra thần thông mạnh nhất, đồng thời trên người hiện ra tầng tầng lớp lớp thủ hộ, Đường Kiếp sẽ không thể một kích giết chết được mình.

Đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp chỉ lắc lắc đầu.

Hắn huy kiếm.

Đế Nhận trảm tới như lửa gặp mưa to, sóng kiếm nháy mắt biến mất vô tung. Đế Nhận trảm vào thân thương tâm ly hợp kiếm, rồi đột nhiên xuất hiện thanh âm Binh Tự Quyết.

Ngay sau đó, thương tâm ly hợp kiếm bị phá nát, hóa làm kim quang trực tiếp bị Đế Nhận hấp thụ.
Có được Binh hồn, Đường Kiếp có thể thông qua Đế Nhận thi triển Binh Tự Quyết càng thêm thoải mái tiện lợi.

Thường Hi Nhiên thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra? Vì sao kiếm tản ra? Đó là... tan nát? Nhưng làm sao có thể?

Vô số ý niệm xuất hiện, trường kiếm màu vàng hóa làm kim thương xuyên thấu vòng bảo hộ, chui vào cơ thể Thường Hi Nhiên.

Một phát xuyên thủng Thường Hi Nhiên, đồng thời một đạo kiếm ý chém vào thần hồn.

Hồn Thường Hi Nhiên tan thành bột phấn.
Mọi chuyện nhìn như phức tạp, nhưng trong mắt mọi người chỉ là vũ khí đụng nhau, sau đó thần kiếm của Thường Hi Nhiên nát, tiếp theo bị Đường Kiếp đổi hướng kiếm giết chết Thường Hi Nhiên.

Hắn chết khác Hồng Loan tiên tử và Mạnh Kỳ Hồng, vẫn còn có xác chết, cho nên mọi người có thể thấy rõ hơn, vị môn chủ Thiên Kiếm Môn này chết thật rồi.

Một kích tất sát.

- Không! Nguyên Thiên Trọng hô lên.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Đường Kiếp chỉ ra tay ba lần đã chết ba hóa thần.
Đây chính là tu giả hóa thần chứ không phải củ cải trắng ven đường, thế mà cứ như vậy bị Đường Kiếp giết chết.

Làm sao có thể?

Điều này sao có thể?

Nguyên Thiên Trọng hoàn toàn bị đảo điên nhân sinh quan.

Nhưng hắn chưa kịp khiếp sợ, hoàn toàn theo bản năng bay tới, đồng thời dốc tất cả lực lượng, cất giọng nói: - Đường Kiếp, ngươi...

- Nói nhiều thế làm gì, giết thì giết đi.
Đường Kiếp thuận miệng nói: - Kế tiếp, nên đến phiên ngươi chứ? Chỉ cần ngươi có thể sống qua một kích là có thể sống.

- Cái gì? Nguyên Thiên Trọng suýt nữa ngất đi.

Đường Kiếp nói cái gì? Chỉ cần mình có thể sống qua một kích là có thể sống?

Mình là Xuất Khiếu lại không thể ngăn được một kích của hắn sao?

Hắn phẫn nộ, hắn muốn chửi lớn, hắn muốn một chưởng chụp chết Đường Kiếp tên khốn khiếp này.
Nhưng hắn đã thấy ánh mắt lạnh băng của Đường Kiếp, trong đầu hiện lên cảnh ba người Thường Hi Nhiên chết đi.

Hắn đột nhiên run lên, niệm động pháp sinh khoác lên vô số tầng phòng ngự, đồng thời chỉ vào Đường Kiếp nói: - Giết hắn!

Tuy rằng Thường Hi Nhiên và ba người đã chết, nhưng nơi này còn có mấy trăm vị tu giả đỉnh cao, khoảng hai mươi Tử Phủ.

Bọn họ cùng xông lên cũng có thể đè chết Đường Kiếp.

Tất cả đồng thanh hô, đồng thời ra tay với Đường Kiếp, hàng trăm pháp thuật thần thông đồng thời oanh hướng Đường Kiếp. Giờ này khắc này, bọn họ không còn khinh thường Đường Kiếp mà chỉ có toàn lực ứng phó!

Nhiều Tử Phủ cộng thêm Hóa Hồn đồng loạt ra tay, cho dù là Địa Tiên cũng không thể xem thường.

Nhưng Đường Kiếp lại thở dài một tiếng: - Tự tìm... Đường chết.

Vung Đế Nhận lên không trung, Đế Nhận đã hóa làm một thanh thần long trường kiếm bay vụt tới Nguyên Thiên Trọng, đồng thời trên người Đường Kiếp xuất hiện ánh sáng.

Thiên đạo lĩnh vực, mở!