Chương 1117:. Quyết nghị

- Muốn ta nói, chính là một chữ, Làm! Đỡ phải lo nhìn trước ngó sau.

Ở tầng mười ba Loa Toàn Tháp, một gã đại hán râu quai hô.

Hắn là chủ tiểu phái ở Viêm Dương giới, họ Đan, tuy rằng lúc trước thảo luận chính sự không có tư cách nói chuyện, nhưng đến lúc trả nợ, tiểu phái cũng phải trích máu. Thành ra lòng phản kháng mãnh liệt nhất, cũng là kẻ hô to nhất, muốn giết sạch tu giả Tê Hà Giới.

Nếu không chỉ riêng việc gánh nợ đã khiến hắn có áp lực nghiêm trọng. - Đám Tê Hà Giới quá độc ác, vô duyên vô cớ đòi chiếm nhiều tài nguyên như vậy, đừng nói mấy trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm chúng ta phải làm công cho họ rồi.
- Làm luôn đi, giết đám người kia là xong hết mọi chuyện.

- Đơn chưởng giáo nói không sai.

Lời của Đơn chưởng giáo được mọi người nhiệt liệt ủng hộ.

Nhưng cũng có phản đối.

- Cũng không phải nói, không phải tài nguyên đều dùng trên người chúng ta sao? Chi phí bố trí hai tòa đại trận cũng không ít.

- Đúng vậy, bọn họ còn phái nhiều tu giả giúp chúng ta tác chiến, cũng không ít kẻ ngã xuống. Bất kể thế nào cũng là có ân. Ta không thể dùng oán báo ân, làm việc của kẻ tà ma.
- Đúng đúng, nếu làm chuyện này thật, tương lai biết giáo hóa đồ tử đồ tôn thế nào? Làm tấm gương cho kẻ khác thế nào? Làm sao tự hỏi bản tâm, chứng kiến thiên địa? Việc đó không hợp với tác phong của tu giả chúng ta.

Cũng có lý.

- Thật sự bọn họ có giúp nhưng tiền nợ quá nhiều, giá trị còn vượt qua cả giới này nữa.

- Chích xác, những người này tuy có trợ giúp, nhưng không có ân đức, chỉ là giao dịch.

- Có thể coi là là giao dịch, vậy cũng nên tuân theo giao dịch chứ sao lại lật lọng?
- Bọn họ vô tình, không thể trách chúng ta vô nghĩa.

- Chỉ là cái cớ của kẻ vong ân mà thôi. Người ta giúp ngươi, giờ lại thành lý do ngươi vong ân phụ nghĩa sao?

- Sao ngươi lại nói như vậy chứ?

- Chỉ là lương tri chưa bị chó gặm hết thôi.

Đám đông ngươi một câu ta một câu.

Tranh luận kiểu đó không có kết quả, cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm ở Nguyên Thiên Trọng.
Nguyên Thiên Trọng cau mày, suy nghĩ sâu xa .

Nội tâm của hắn cũng đang mâu thuẫn.

Hắn cảm kích việc tu giả Tê Hà đã làm cho Viêm Dương, nhưng nợ nần đã tạo ra gánh nặng cho hắn.

Đạo đức quan hình thành ngàn năm khiến hắn không muốn làm chuyện vong ân phụ nghĩa, nhưng hiện thực tàn khốc lại khiến hắn không thể suy xét.

Hắn bị cảm xúc mâu thuẫn giày vò, do dự.

Hồi lâu, hắn nói: - Nếu không... hay chúng ta tìm cơ hội nói chuyện với Đường Kiếp, xem có thể giảm nợ.

Lời này lại làm mọi người bùng nổ tranh luận.

Có người nói có thể, có người thì nói xem hạ xuống bao nhiêu thì thích hợp.

Có kẻ nói giảm hai thành đã là khách khí, cũng có kẻ công phu sư tử ngoạm đòi hạ chín thành. Bên hai thành cho rằng đó là quỵt nợ, Tê Hà Giới tuyệt đối không chấp nhận, vì thế song phương lại tranh chấp.

Cuối cùng lại quay về chủ đề đối lập thực lực.

Thực lực Tê Hà Giới hiện giờ yếu hơn Viêm Dương giới, nhưng phía sau Tê Hà Giới lại mạnh hơn Viêm Dương nhiều lắm.
Tuy nhiên Viêm Dương giới cũng yên tâm vì truyền tống trận vẫn còn trong tay họ.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên:

- Hình như các ngươi đã quên truyền tống trận được tạo ra thế nào.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đó là đại trưởng lão trận đạo Nghệ Hoằng của Đại nhật tông.

- Không phải Đường Kiếp sao? Có người nói.

- Đúng vậy, các ngươi cũng biết là Đường Kiếp tạo ra truyền tống trận. Vậy sao các ngươi không nghĩ hắn có thể tạo ra một tòa thứ hai sao? Nghệ Hoằng âm u nói.

Mọi người đồng thời cả kinh.

Đúng vậy!

Đường Kiếp có thể tạo một tòa truyền tống trận, vì sao không thể tạo tòa thứ hai?

Tuy nói tài nguyên truyền tống trận khó kiếm, nhưng ai dám nói lúc trước Đường Kiếp đã dùng hết sạch tài liệu?

Nếu chẳng may hắn vụng trộm giấu đi một ít thì sao?
Nếu Viêm Dương giới tính gây bất lợi cho tu giả Tê Hà Giới, mà Đường Kiếp có thể chế tạo ra truyền tống trận thứ hai thì sẽ có kết quả gì?

Mọi người ngây ra.

Nghệ Hoằng nói: - Hơn nữa chúng ta đã đắc tội Tê Hà Giới một lần rồi.

Lúc này mọi người mới nhớ cảnh họ đã mới tất cả tu giả Tê Hà ra khỏi Đại Nhật thành.

Nói thực ra thủ đoạn này vừa đắc tội với người ta còn không có ưu đãi. Tuy nhiên người tu tiên không phải chính trị gia, không suy xét nhiều như vậy. Nên giờ nghĩ lại, bọn họ đã vô tình bước lên con đường chống đối Tê Hà.
- Nói như vậy... Có kẻ lẩm bẩm nói.

Hắn không nói hết, nhưng ai cũng hiểu ý.

Muốn đối phó Tê Hà Giới, trước phải đối phó Đường Kiếp!

Đúng lúc này, có đệ tử báo lại, Đường Kiếp đã trở về, Võ Liệp thủ nghênh đón.

Chúng tu Viêm Dương đại chấn.

- Đợi Võ Liệp thủ đưa hắn về đây sẽ trực tiếp bắt! Có người cao giọng nói.
Câu hỏi không cần đáp lại, vì vốn không có ai phản đối.

Ai nấy trầm mặc, dùng cách thức đặc thù này thể hiện sự ủng hộ.

Tuy nhiên rất nhanh, tin thất vọng đã tới.

- Võ liệp thủ không thể đưa Đường Kiếp về. Đường Kiếp muốn ra khỏi Đại nhật thành.

- Không tốt! Thường Hi Nhiên nói: - Hắn muốn đi An Nguyên đỉnh!

- Chuyến đi này, chỉ sợ hắn sẽ không trở lại.
Mạnh Kỳ Hồng nói.

- Muốn bắt hắn, sợ là phải khai chiến. Hồng Loan tiên tử cũng nói: - Một khi khai chiến, dù trong thời gian ngắn chưa giải quyết được hắn, hắn lại có đầy đủ tài liệu của truyền tống trận.

Mọi người giật mình, ai cũng biết điều này có ý nghĩa gì.

- Bắt lấy hắn! Một khắc này, tất cả mọi người cùng hô lên.

Nguyên Thiên Trọng vẫn đang do dự, hắn chưa có quyết tâm khai chiến, nhưng một khắc này, tình hình cấp tốc không cho hắn tự hỏi thêm nữa.
Gần như bản năng, Nguyên Thiên Trọng đã lệnh cho Võ Tu Càn: - Tu Càn, ngăn Đường Kiếp lại!

- Cái gì? Võ Tu Càn bị sửng sốt vì mệnh lệnh này.

- Bắt lại hắn, đừng cho hắn rời khỏi Đại Nhật thành! Nguyên Thiên Trọng hô lên.

Nếu như nói tiếng thứ nhất là ngăn lại Đường Kiếp, như vậy tiếp theo Nguyên Thiên Trọng đã hoàn toàn buông tha việc giãy dụa, đưa ra quyết định không chùn bước của mình.

Trong ký ức hiện lên biểu hiện siêu phàm của Đường Kiếp lúc xông vào tháp.
Bắt Đường Kiếp, có thể ngăn cản Đường Kiếp tái tạo truyền tống trận, bảo đảm Viêm Dương không mất. Bắt Đường Kiếp có thể đạt được năng lực thần kỳ, có thể trực tiếp hấp thu yêu thú và tinh hoa cỏ cây, năng lực hấp thu ngọn lửa, các thủ đoạn vô cùng kì diệu...!

Bắt Đường Kiếp, sẽ có được hết thảy!

Để Đường Kiếp sẽ mất đi mọi thứ!

Sau khi từ bỏ đạo đức và điểm mấu chốt, chỉ còn lại suy tính lợi ích, ý tưởng của Nguyên Thiên Trọng trở nên vô cùng rõ ràng.

- Không tiếc mọi giá bắt giữ Đường Kiếp!
Hắn lặp lại ba lần, đồng thời lao ra ngoài Loa Toàn tháp, hướng về phía cửa thành.

Cùng lúc đó, Võ Tu Càn nhận được lệnh không do dự nữa, quát lên: - Đường huynh đệ tạm dừng bước!

Rồi xuất thủ chộp tới Đường Kiếp.

Nếu hắn không ra tay, Đường Kiếp cũng chưa hẳn nhìn ra mục đích của hắn, nhưng vào lúc quay lại nhìn Võ Tu Càn đưa thủ trảo ra, Đường Kiếp chỉ hơi kinh ngạc một chút thì đã hiểu được.

Hắn mỉm cười: - Tính động thủ với ta sao? Đúng rồi, các ngươi cũng nhìn ra ta là mấu chốt.
Hắn nói chuyện không nhanh như Võ Tu Càn ra tay, nhưng đợi khi Đường Kiếp nói xong, Võ Tu Càn mới khó khăn chạm vào vai Đường Kiếp, dường như khoảng cách giữa hai người họ là một trời một vực vậy.

Chỉ là thủ trảo chạm tới nhưng không đặt được lên vai Đường Kiếp.

Đường Kiếp chậm rãi giơ tay lên.

Thật chậm rãi, như tùy ý đưa tay, chậm tới mỗi một động tác đều thấy được rõ ràng, nhưng lại bắt được tay Võ Tu Càn trước.

Hắn bắt lấy tay Võ Tu Càn nói: - Ám ảnh long trảo có tính ăn mòn. Trúng trảo này ắt vai ta sẽ bị phế. Mới vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ, hiện tại đã hạ sát thủ, Võ huynh đúng là trở mặt vô tình.
Võ Tu Càn há hốc mồm nhìn hắn, hắn muốn tránh thoát lại không tránh được, tay như bị người khổng lồ kềm giữ, không thể nhúc nhích.

Nhưng hắn chỉ là Tâm Ma, sao lại mạnh như vậy?

Cho dù là Thể Tu cũng không tới mức đó chứ!

Hắn nhìn Đường Kiếp, nghe Đường Kiếp nói xong lời kia, sau đó chỉ thấy Đường Kiếp nhẹ nhàng cong tay.

Răng rắc!

Thống khổ truyền đến, tay phải Võ Tu Càn đã bị bẻ gãy.
Hắn không kịp gào thét, bởi vì tiếp đó Đường Kiếp kế tiếp đã đẩy cánh tay ra trước, đúng nhét tay hắn vào ngực hắn.

Linh khí nổ tung trong cơ thể, thậm chí cản trở dây thanh khiến hắn không thể phát ra âm thanh, thất khiếu đổ máu. Hắn muốn phản kích, Liệp Ma Tu sĩ là tu sĩ chiến đấu, bất kể bị thương tổn đến đâu cũng sẽ không ngừng chiến đấu.

Nhưng vô dụng.

Đường Kiếp bẻ nốt cánh tay kia đâm vào khoang bụng hắn.

Linh khí tán loạn nhìn như cuồng bạo, lại chuẩn xác cứa vào linh mạch khiến linh khí không thể vận hành, thuật pháp không thể thi triển.
Vì thế trên phố Đại Nhật Thành, mọi người thấy tu giả tự như phàm nhân, cứ như vậy bị thân thể của chính mình xuyên thủng.

- Đường Kiếp đừng chạy! Cùng lúc đó, tiếng quát của Nguyên Thiên Trọng đã truyền đến.

Ở phía sau hắn là hàng trăm tu giả, trong đó cũng có hơn hai mươi vị Tử Phủ.

Cao tầng Viêm Dương đều ở đây!