Chương 1115:. Ba chiêu

Chiêu thứ nhất không thể tiến công, chiêu thứ hai không thể phòng thủ, thứ ba không công không thủ.

Phải trong điều kiện như vậy hạ ba chiêu đánh chết hư không chi kình, Đường Kiếp cả đời này chưa nghe thấy chuyện gì vớ vẩn như vậy.

Hắn đương nhiên có thể cự tuyệt, bất kể thế nào, Ngọc Thành Tử cũng không có tư cách ra lệnh cho mình.

Nhưng hắn không muốn.

Đây không phải cuộc chiến đoạt xá mà là nâng cao bản thân.
Đường Kiếp trời sinh không bao giờ từ bỏ cơ hội nâng cao bản thân, đó là bản tính của tiên đế Ngọc Thành Tử truyền lại sau khi chuyển thế, kết hợp với nhận thức của linh hồn Đường Kiếp lưu lại từ thế giới kia, hình thành một chấp niệm phức tạp, thậm chí là vặn vẹo cố chấp, do đó mới tạo thành Đường Kiếp hiện giờ.

Nhưng Đường Kiếp sẽ không sửa lại, cũng không muốn sửa.

Hắn nguyện ý đối mặt mới mọi khiêu chiến có thể nâng cao bản thân!

Cho nên khi nghe yêu cầu của Ngọc Thành Tử, Đường Kiếp không cần suy nghĩ đã đáp ứng: - Được!

Hắn suy nghĩ một chút, liền một lần nữa tiếp quản quyền khống chế thân thể.
Công kích của hư không chi kình vẫn còn tiếp tục, chỉ là thế nào cũng không đột phá được phòng ngự không môn, với chỉ số thông minh hữu hạn nó không thể giải thích vì sao, nhưng sự hấp dẫn của nhân loại kia khiến nó không muốn buông tha, liều mạng tiếp tục tiến công.

Đường Kiếp tiếp quản thân thể nhưng cũng không hành động, trước cảm thụ tồn tại và cấu thành không môn. Chỉ có tự mình cảm thụ sự hiện hữu của nó thì mới có thể chân chính lĩnh ngộ tinh túy. Mà một khi hắn ra tay sẽ phá hỏng mọi thứ, chân chính tiến vào giai đoạn động thủ.

Ngọc Thành Tử cũng không thúc giục hắn, cứ như vậy lẳng lặng chờ.

Sau một lát, Đường Kiếp nói: - Hiểu rồi, thì ra là thế.
Thủ đoạn Ngọc Thành Tử sử dụng vốn dựa vào thủ đoạn thân thể này nắm giữ, chỉ có điều cách vận dụng lại là thứ lúc trước Đường Kiếp không ngờ, cũng chưa từng thử qua, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần là thứ hắn có thể thi triển thì sẽ lý giải, bởi vậy cũng không quá khó khăn.

Khó khăn là làm thế nào sửa cũ thành mới, dùng ba chiêu Ngọc Thành Tử yêu cầu giải quyết hư không chi kình.

Thời khắc này ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp đã có kế hoạch.

Hắn không xác định kế hoạch này có thể thành công, tuy nhiên đây chỉ là một cuộc thi, không phải là cuộc chiến sinh tử, Đường Kiếp cũng không có gánh nặng gì, cứ làm hết sức là được. Lập tức quyết chủ ý, nhìn về phía hư không chi kình, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết mà lạnh lùng.
Hắn ngâm nga nói: - Chiêu thứ nhất, tráng chí dục cùng thiên chi đạo, Thâu Thiên Hoán Nhật luân hồi không!

Nói xong đã bay về phía hư không chi kình, hắn vừa động không môn nổ tung biến mất.

Hư không chi kình với hàng vạn xúc tu lao tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp né tránh như một con cá bơi lội, linh hoạt né tránh, xuyên qua các khe hở, đồng thời song chưởng liên tục đánh ra.

Chiêu thứ nhất không thể tiến công.
Song chưởng của Đường Kiếp cũng không công kích hư không chi kình mà là hóa chưởng thành trảo, không ngừng chụp vào núi sông, rừng cây trên lưng hư không chi kình, chấn nhiếp mọi sự tồn tại.

Nếu như nói lưng hư không chi kình là một phiến đại lục, như vậy Đường Kiếp chính là con ưng săn mồi trên đó, mặt đất không ngừng phóng ra các loại "Đạn pháo" tập kích, còn Đường Kiếp chỉ linh hoạt né tránh, trảo không hề đứt đoạn mà đánh vào hư không.

Vì thế "đại lục hư không chi kình" nhộn nhạo, hình thành dấu vết kỳ quái.

Đường Kiếp cứ như vậy đuổi giết với tốc độ cao, đi ngang qua gần như toàn bộ đại lục. Thực ra rất khó dùng "một chiêu" để hình dung, bởi vì trong quá trình, Đường Kiếp ra tay tới ngàn vạn lần, bay tới mấy ngàn vạn dặm. Nhưng xét từ chiến thuật thì hắn chỉ dùng một chiêu, bởi vì từ đầu đến cuối, Đường Kiếp đều chỉ ở làm một chuyện: Lẩn tránh và bố trí.

Hắn vòng quanh hư không chi kình, phát huy thân pháp đến mức tận cùng, sáp nhập bốn đạo thời gian, không gian, trí tuệ và chân lý vào trong đó.

Đến khi tránh thoát một xúc tu của hư không chi kình đảo qua, hắn mới lần nữa nhìn hư không chi kình, cười nói: - Chiêu thứ hai, quần long vô thủ thiên địa loạn, thập vạn tiên tu chiến thương khung. Huyết vũ tinh phong mãn càn khôn, binh chủ vung búa phá tiên cung!

Ngọc Thành Tử nghe được cau mày, chỉ thấy Đường Kiếp dùng hai tay đan thành thủ ấn, hình thành một đồ án siêu cấp phức tạp.
Theo đồ án này xuất hiện, trong thiên địa sinh ra năng lượng kinh người, bao cuốn thành một hắc động nghênh hướng hư không chi kình.

Đây không phải thuật pháp mà là sở học của Đường Kiếp, căn cứ tình thế bây giờ mà sinh ra. Thần thông tiên pháp mang tên: Diệt thế hắc động.

Diệt thế hắc động lấy thuật pháp làm cơ sở, dung hợp Âm Dương Ngũ Hành Sát lục Hủy diệt bốn đạo chân ý, theo đuổi uy lực tuyệt đối, thời khắc này đánh xuống hư không chi kình theo đuổi một kích tuyệt sát, cũng có thể nổ nát cả thế giới.

Chiêu thứ hai không được phòng ngự.

Nếu không thể phòng ngự, vậy tập trung toàn lực công kích, khiến đối phương không thể công kích mình.
Thời khắc này diệt thế hắc động đánh lên hư không chi kình, chỉ thấy ầm một tiếng, hai cỗ lực lượng va đụng vào nhau, cây trên núi trên hư không chi kình văng tung tóe, núi sập. Lực khủng bố cuồn cuộn đánh xuống nổ tung mặt đất, xé rách đại địa, không ngừng thẩm thấu, xuyên qua lưng hư không chi kình, đi thẳng tới da. Năng lượng điên cuồng, hoang dã nện vào cơ thể hư không chi kình, như một trái cầu lửa lớn tàn sát bừa bãi.

- NGAO! Hư không chi kình tru thống khổ.

Khác với Tiên Nhân Chỉ Lộ xuyên thủng, Diệt thế hắc động không có năng lực xuyên thấu khủng bố như vậy, nhưng khi Đường Kiếp nhằm vào các sinh mạng ở hư không chi kình, lực sát thương của Diệt thế hắc động còn mạnh gấp mấy trăm lần Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Hắc động tùy ý tản mát năng lượng cường đại, nhưng nơi đi qua, cơ thể hư không chi kình theo đó tan rã.

Đương nhiên, nương theo một phần hư không chi kình tan rã, năng lượng diệt thế hắc động dần suy giảm.

Diệt thế hắc động chạy trong cơ thể hư không chi kình khoảng nửa khắc đồng hồ mới suy vong, như mặt trời tan biến vô tung, khiến hư không chi kình cao tới nghìn trượng, dài đến hơn mười vạn trượng trở nên trống rỗng.

Nhưng mà hư không chi kình vẫn chưa chết.

Nó vẫn tuần tra, dùng ánh mắt thù hận nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không kỳ quái.

Hư không chi kình quá lớn, thể tích như một thế giới khiến nó có sinh mạng lực hùng mạng. Diệt thế hắc động tạo thành thương thế lớn nhưng chưa đủ diệt thế, với thời gian lĩnh ngộ đạo pháp và vận dụng quá ngắn, uy lực có thể phát huy cũng có hạn.

Tuy nhiên không sao cả, ít nhất nó đã làm được điều mình chờ mong.

Ngay sau đó, khi hư không chi kình khởi xướng phản kích, Đường Kiếp vỗ tay phát ra tiếng.

Ầm!
Thế như sấm sét, đột phá hạn chế chân không khiến thiên địa nổ vang.

Tiếp theo là thái quang bốc lên như từng đạo cầu vồng thắp sáng bầu trời đêm.

Trong những dải lụa lộn xộn đó là hư không chi kình to lớn.

Nó bị thái quang bao quanh, giống như một con cá vây trong chiếc lưới màu sắc rực rỡ, không chỗ có thể ẩn nấp, không chỗ có thể trốn.

Đúng vậy, trận pháp!

Đương nhiên là trận pháp!

Chỉ có thể là trận pháp!
Nếu muốn trong vòng ba chiêu, hơn nữa là bị hạn chế trong ba chiêu giết chết hư không chi kình, ngoại trừ trận pháp thì còn có thể là cái gì?

Không có tài liệu thì lấy trên lưng nó. Uy lực không đủ thì thông qua đại đạo bổ khuyết.

Trí tuệ và chân lý được vận dụng, chính là trong phương diện này, chúng nó thoạt nhìn không thể trực tiếp vận dụng trong chiến đấu, chỉ khi dùng tới, uy lực của nó thậm chí có thể vượt qua tổ hợp khủng bố của Sát lục và Hủy diệt.

Khi Đường Kiếp bày ra trận pháp ở chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai là cường công. Có thể một chiêu giết chết là tốt nhất, làm không được cũng có thể suy yếu một phần sinh mạng, trọng yếu hơn là để cung cấp tài liệu cho trận đạo.
Thời khắc này cầu vồng theo vết thương diệt thế hắc động chế tạo ra mà tiến vào cơ thể hư không chi kình, đã không có phòng ngự bên ngoài, ánh sáng cầu vồng có thể phát huy uy lực lớn nhất của mình. Không ngờ nó lại có năng lực ăn mòn đến mức cơ thể hư không chi kình nhanh chóng tan rã .

Nó thê lương khóc thét , nhưng không cách nào tránh né ánh sáng khắp nơi, lấy thân thể cao lớn của nó căn bản không thể tránh né.

Nó rốt cục đã biết sợ, bắt đầu quay đầu muốn chạy.

Nó muốn chạy, chạy trước khi bị ánh sáng cầu vồng giết chết.

Chỉ là Đường Kiếp đâu thể cho nó chạy trốn?
Chớ quên, hắn còn có chiêu thứ ba chưa dùng tới.

Vừa rồi hắn chỉ dẫn động trận pháp bày ra trong chiêu thứ nhất, tuyệt đối không phải chiêu thứ ba.

Chiêu thứ ba, không thể công kích, không thể phòng ngự.

Thời khắc này nhìn hư không chi kình muốn lui, Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Vạn năm ngủ đông nhập lại đất, sấm xuân bừng tỉnh chí anh hùng!

Hai tay của hắn đẩy ra phía trước, trên bàn tay bắn ra ngàn vạn sợi tơ.

Sợi tơ như tơ nhện dệt thành tấm lưới lớn, hư không chi kình lao đầu vào đó không thoát ra được, càng giãy dụa càng bị cuốn chặt, chỉ có thể không ngừng tru lên, lại không làm ra chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng cầu vồng làm suy giảm tính mạng của mình. Biết mình sắp chết thì không cam lòng rít lên.

Có lẽ giờ nó đã hiểu, mỹ vị ngon nhưng cũng đầy nguy hiểm.

- Hay cho tổ hợp sinh mạng luân hồi, nhân quả vận mạng. Không ngờ có thể mô phỏng lưới vận mệnh trói buộc đối thủ, Đường Kiếp, lĩnh ngộ và năng lực của ngươi đích xác đã khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ngọc Thành Tử ha hả cười nói.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Đó cũng là do nó ngu ngốc. Đổi là đối thủ có chỉ số thông minh sẽ không lọt vào cạm bẫy như vậy, thậm chí cũng không cho ta cơ hội hoàn thành cạm bẫy. Cũng chỉ có vật vô tri ngu xuẩn vật mới có thể mặc ta thong dong bố trí.
- Hừ, nếu không như thế, ta đâu giới hạn cho ngươi ba chiêu. Mặc kệ thế nào, có thể ba chiêu giết chết hư không chi kình, từ nay về sau, ngươi có thể đi khắp Tinh La, thế giới Đại Thiên.

- Ta còn tưởng mình có thể đi lại không giới hạn chứ.

- Ha ha. Ngọc Thành Tử cười ra tiếng: - Thế giới to lớn, cường nhân nhiều tới vượt xa ngươi tưởng tượng. Ếch ngồi đáy giếng đã quen, ngươi thực sự nghĩ rằng thiên hạ có thể mặc ngươi hoành hành sao?

- Vậy ngươi thì sao? Ngươi có thể sao?

Bất ngờ, Ngọc Thành Tử lại trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn thở dài nói: - Có mấy kẻ phiền toái. Chưa diệt trừ thì khó mà an tâm!