Chương 1113:. Hư không chi kình

- Khốn khiếp!

Vĩnh Dạ Minh thần phẫn nộ gào thét kéo Đường Kiếp đang thẫn thờ tỉnh lại.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trấn hồn sát ngục đang dần dần tan rã, lực lượng của Vĩnh Dạ Minh thần đã bắt đầu thẩm thấu vào trong Minh thần cung. Không còn Tịch Diệt chống đỡ, trấn hồn sát ngục không thể tồn tại lâu hơn nữa.

Thấy thế, Đường Kiếp cười cười, đột nhiên cầm căn nguyên và yêu đan tới chính điện, chỗ đang có ngũ đại Minh hoàng tranh chấp.

Mai Họa Bình bị khống chế cũng ôm theo nhiều tử thần binh đến, khi đến gần lại bị Đường Kiếp dùng một quyền nổ nát, lại một đám hắc sa tới tay. Đến tận đây, hắc sa trong thức hải Đường Kiếp có thể hình thành một đoản kiếm đầy đủ.

Đúng lúc này, thức hải Đường Kiếp đột nhiên chấn động, tự động hoá thành một tiểu kiếm màu đen lao ra thức hải, biến thành chân thật.

Đường Kiếp cả kinh, còn chưa xác định đây là chuyện gì thì đã thấy tiểu kiếm nhập vào trong Đế Nhận.

Lúc tiểu kiếm tiến vào Đế Nhận, Đế Nhận chợt bùng sáng, phát ra một tiếng gào thất thanh.

Làm người ta kinh ngạc là từ trong âm thanh này có thể nghe ra vui sướng, cảm kích....
Đường Kiếp lập tức nhận ra, kêu lên: - Kiếm hồn? Hồn của Đế Nhận?

Lúc này hắn mới hiểu, hoá ra hắc sa chính là kiếm hồn của Đế Nhận.

Hoá ra Đế Nhận Khí Hồn được tạo ra bằng cách này.

Trước kia Đường Kiếp còn từng nghĩ dùng kiếm hồn của lưỡng nghi kiếm làm kiếm hồn của Đế Nhận, nhưng sự thật chứng minh hai bên không hợp nhau, cuối cùng đành rút ra thành toàn cho Trường không ly biệt kiếm của Tiêu Biệt Hàn.

Hoá ra không phải Đế Nhận không có kiếm hồn, chỉ có điều nó được cấu thành từ hắc sa của tử thần binh.
Ngẫm lại cũng đúng, hắc sa vốn là hồn sa, cách tồn tại giống Đế Nhận, không phải là dùng để chế tạo kiếm hồn hay sao?

Đường Kiếp xem như triệt ngộ.

Tuy nhiên Đế Nhận có kiếm hồn rồi sẽ có thay đổi gì, Đường Kiếp còn chưa rõ lắm.

Hắn hiện tại không rảnh quan sát, bởi vì Vĩnh Dạ đã xông vào.

Trấn hồn sát ngục bị xé nứt một lỗ hổng, một tay của hắn vươn vào trong cung, chộp hướng Đường Kiếp.

Hắn muốn cướp căn nguyên!
- Đưa cho ta!

Đường Kiếp hừ một tiếng: - Đứng lại cho ta!

Thiên đạo lĩnh vực mở ra.

Tay Vĩnh Dạ Minh thần rơi vào trong lĩnh vực, ngay sau đó, phần cánh tay của Minh thần đứt đoạn rơi xuống, hóa làm căn nguyên rơi vào tay Đường Kiếp.

- NGAO! Vĩnh Dạ Minh thần phát ra một đau đớn như tù và.

Hắn không thể tin lấy thực lực mình lại bị Đường Kiếp dùng một chiêu cụt tay.
Đường Kiếp đã ngưng tụ lĩnh vực xông tới trước, cứ như vậy cùng Mai Họa Bình xông vào đại điện.

Lúc này đại điện không còn người gác, Đường Kiếp tiến vào trong điện, bóng dáng lung lay mấy cái rồi biến mất không thấy gì nữa.

Vĩnh Dạ Minh thần rít gào, tay phải một lần nữa mọc ra, hai tay dồn sức, chợt nghe ầm ầm vang dội, hào quang phá nát, trấn hồn sát ngục hoàn toàn kết thúc.

Vĩnh Dạ Minh thần đi vào Minh thần cung, nhằm chỗ Đường Kiếp tiến vào nói: - Ngươi phải chết! Nhân loại! ! !

Hóa làm một cơn gió đen lao vào.
Dù bị Đường Kiếp làm hại mất đi một chút căn nguyên, nhưng Vĩnh Dạ Minh thần tin chắc Đường Kiếp không thể nào là đối thủ của mình.

Cho dù không biết thiên đạo thù hận, Vĩnh Dạ vẫn nhìn ra nhược điểm của lĩnh vực kia là phạm vi. Chỉ cần là phát động công kích ngoài phạm vi này thì nhân kia sẽ hết cách.

Hoặc là hắn có thể dựa vào lĩnh vực hấp thu rơi công kích của mình, nhưng lợi hại lĩnh vực như thế cũng không thể tồn tại mãi, cho nên nhiều nhất chỉ như vòng bảo hộ, tấn công lâu dài sẽ không thể ỷ lại.

Ánh mắt của Minh thần ác độc nhưng cũng chuẩn xác.

Nhưng hắn không ngờ chuyện kế tiếp hoàn toàn phát triển vượt qua tưởng tượng của hắn.

Theo Đường Kiếp xông vào đại điện, Vĩnh Dạ nhìn thấy thân ảnh của Đường Kiếp chợt lóe, biến mất sau một cánh cửa đồng lớn, trên cửa có một thủ cấp, đúng là Hoành Giang Vương đã chết.

Thấy thế, Vĩnh Dạ Minh thần không thèm do dự đuổi theo vào.

Vưa mơi bước vao, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực.

Nơi này là?

Vĩnh Dạ Minh thần ngẩn người, lại thấy Đường Kiếp cách đó không xa. Nơi này không có ánh sáng nhưng cũng không ngăn được ánh mắt của Vĩnh Dạ Minh thần.
Nhìn thấy Đường Kiếp, hắn mừng rỡ muốn tới bắt, nhưng lại thấy Đường Kiếp hoảng sợ nhìn mình như muốn nói gì. Sau đó thân thể hắn bắt đầu xuất hiện biến hóa, gương mặt nhân loại thối lui, làn da mềm mại trở nên cứng rắn khô ráo, cũng xuất hiện hào quang màu vàng.

- Kim giáp thi vương?

Vĩnh Dạ Minh thần ngây ra, rõ ràng đây đâu phải Đường Kiếp mà là một kẻ bị khống chế!

Cảm giác nguy cơ ùa tới, Vĩnh Dạ thầm kêu không tốt.

Hắn đang muốn xoay người chạy trốn, chỉ thấy hắc triều đã ùa lên, cả điện sụp đổ sinh ra lực hút, hút -Kim giáp thi vương và Vĩnh Dạ Minh thần vào trung tâm...
Nhìn Vĩnh Dạ Minh thần tiến vào cánh cửa kia, Đường Kiếp không chút do dự xoay người rời đi.

Nơi này là cạm bẫy Tịch Diệt chuẩn bị, khẳng định có nguy hiểm lớn, cho nên phải rời đi càng xa càng tốt.

Vì thế Đường Kiếp còn gọi ra vạn vật âm dương lô và Đế Nhận thủ hộ.

Chỉ có điều khi rời đi rất xa, Đường Kiếp cũng không thấy có gì bùng nổ hay sinh sóng xung kích, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Điều này khiến Đường Kiếp thất vọng.

Chẳng lẽ mình đoán lầm rồi?
Tịch Diệt Minh thần không hề bày ra cạm bẫy? Hay bẫy rập của hắn cần có bản thể tồn tại mới có thể phát động, mà hiện tại Tịch Diệt đã chết nên cạm bẫy cũng mất đi hiệu lực sao?

Đường Kiếp không biết.

Mọi âm mưu đều có điều kiện, một khi điều kiện không đủ, phát sinh bất ngờ cũng chẳng có gì lạ.

Hiện tại xem ra, là tình huống mình không dự đoán được ảnh hưởng tới phục kích, điều này khiến Đường Kiếp cảm thấy đáng tiếc.

Hắn đã chuẩn bị xuất ra tụ linh phù triệu tập phân thân phủ xuống lần ba.
Tuy nhiên hiện tại có tiên đế Ngọc Thành Tử ở đó, lần thứ ba giáng lâm tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới việc ý thức phân thân tranh đoạt quyền khống chế với Ngọc Thành Tử, trừ phi tất yếu, nếu không Đường Kiếp cũng không muốn làm như vậy.

Đúng lúc này, đại điện phía trước đột ngột lóe sáng.

Đường Kiếp nhìn một chấm đen không ngừng lan tràn, khuếch tán mà không hề đứt đoạn. Theo điểm đen khuếch tán, mọi thứ biến mất vô tung, giống như một hắc động khủng bố cắn nuốt hết thảy.

Đại điện biến mất.

Tiếp theo là điện phủ dần biến mất trong hắc động, bất kể quỷ vật, kiến trúc hay tồn tại khác cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất, Đường Kiếp đứng xem cũng thấy run lên.

- Hắc ám thôn phệ! Không ngờ là hắc ám thôn phệ, chiêu thức của Tịch Diệt Minh thần quả nhiên đủ độc, nhưng mà ta thích. Đường Kiếp nói lầm bầm một câu rồi lui ra xa.

Hắc ám thôn phệ là ma công cực nổi danh của Hồng Mông Ma giới, có thể chế tạo vùng không gian cắn nuốt sạch mọi tồn tại.

Những tồn tại đó đa số sẽ trực tiếp dung nhập bóng tối vĩnh hằng của Hồng Mông, nhưng nếu là tồn tại đủ mạnh, có thể chống cự vĩnh hằng chi ám ăn mòn thì cái giá phải trả chính là giáng lâm tới Hồng Mông Giới.

Vĩnh Dạ Minh thần chắc là sẽ không bị hắc ám thôn phệ giết chết, hơn phân nửa đã bị giáng lâm tới Hồng Mông Giới rồi.

Mặc dù nói Hồng Mông Giới và Minh giới là đồng minh, không đến mức như nhân loại vừa vào bị đánh hội đồng, nhưng giống như lời trước đó, trong bản giới còn tự giết lẫn nhau, dị giới tiến vào cũng không có kết cục tốt đẹp.

Quan trọng nhất là mất đi quân đội ở Minh giới, chỉ một Minh thần cũng bị giới hạn.

Có thể nói, Vĩnh Dạ xong rồi.

Không chết cũng bị lột da.

Có thể tiết kiệm tấm linh phù thứ ba đúng là chuyện vô cùng tốt.
- Nếu vậy ta đây cũng không khách khí. Đường Kiếp nhìn hắc ám đang lan tràn cười ha ha mấy tiếng, rồi giương tay tấn công Minh thần cung. Minh thần cung dùng Tê hồn mộc kiến tạo, bởi vậy bản thân cung điện này cũng là một tài sản lớn, đương nhiên Đường Kiếp sẽ không buông tay.

Chúng quỷ thấy thế, cùng nhau rít gào giận dữ.

Cũng có hai đại Minh hoàng dưới Minh thần xông tới.

Nhìn bọn họ, Đường Kiếp vỗ trán một cái nói: - Đã quên con cac ngươi nưa, cũng là một tài nguyên.

Vung tay đẩy ra sóng triều màu sáng...
Trong hư không, Đường Kiếp phân thân đang lăng không phi độ.

Có bản thể chỉ điểm phương vị, dù không nhìn thấy gì, Đường Kiếp vẫn kiên định bước đi.

Có một hôm, đột nhiên cảm giác thấy cỗ dao động dị thường cường đại.

Dao động không nằm trên đường đi, Đường Kiếp cũng không rảnh mà để ý, nhưng hắn lại nhận thấy dao động kia đang hướng tới chủ động tiếp cận hắn, như đã nhận ra khí tức của hắn vậy.

Tu vi tới bước này, một hít một thở chính là gió lốc, nhắm mở mắt chính là sấm sét, một vung một hạ chính là hoa nở hoa tàn. Dao động tu vi hùng mạnh, trừ phi cưỡng chế áp lực, nếu không sẽ như nắng gắt ban trưa, ánh sáng vạn trượng, từ khoảng cách xa đã phát hiện.

Đường Kiếp không biết có phải đối phương tìm mình hay không, nên vẫn dọc theo đường tiến lên chứ không để ý tới.

Một lần bay mấy ngày, trong mấy ngày qua, dao động cũng ngày càng mạnh, không ngừng áp sát với Đường Kiếp.

Rốt cục, có một ngày Đường Kiếp đang bay, phương xa xuất hiện một bóng dáng màu đen.

Bóng đen này rất lớn, thoạt nhìn như một thế giới di động tới trước mắt Đường Kiếp.
- Hư không chi kình. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Hư không chi kình kỳ thật có chỗ tương tự như cá voi, thân hình của nó dạng bẹp, hai bên trái phải có 1360 chi, trời sinh không có mắt. Sở dĩ nói nó là kình vì nó là sinh vật lớn nhất trong hư không. Loại hư không kình mà trưởng thành sẽ lớn như một tiểu thế giới, thậm chí trên lưng nó còn có núi, hải dương, rừng cây, thung lũng cùng sinh vật.

Với những sinh mạng ở đó, hư không chi kình chính là đại lục!

Hư không chi kình cắn nuốt phù du trong hư không để sống, bất kể tồn tại gì cũng chỉ một nuốt là xong. Mà càng có thực lực mạnh thì sẽ chia ra nhai đầu, khoét bụng.
Rất hiển nhiên, một thực vật cấp kim tiên, tuy vóc dáng không lớn nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng phong phú, tuyệt đối là đại tiếc với các sinh vật kia.

Cho nên vừa thấy Đường Kiếp, nó liền há miệng hút sâu.