Chương 1110:. Kho báu (p2)

Đường Kiếp rất vui vẻ.

Bảo vật của Tịch Diệt Minh thần cũng không nhiều lắm, cũng có bảo vật bậc thấp lẫn lộn. Chuyện này cũng khó trách, Minh giới là một nơi hoang vu, tìm một cây kim phải đi tới vài trăm dặm, lấy được một kiện bảo vật đúng là nói dễ hơn làm. Thế nên Tịch Diệt Minh thần thu thập gần vạn năm cũng chỉ có một gian nho nhỏ, trong đó cũng có bảo vật cấp thấp.

Nhưng về phương diện khác, mấy thứ này lại vô cùng có giá trị.

Dù là thổ địa cằn cỗi cũng có thể sinh ra trân châu, giống như Thông linh cây cỏ, tử thần binh, tuy rằng sản lượng thưa thớt nhưng đều là nét đặc sắc của bản thổ. Một khi mang khỏi Minh giới sẽ có giá trị vượt xa nơi này.
Cho nên pháp bảo thì thôi, còn tài nguyên mới là vật hiếm có chân chính.

Hài cốt mật chá, Âm hồn châu, Oán linh thổ nhưỡng, Phệ huyết chi linh... Bất kể thứ gì cũng có giá trên trời, giờ đang xếp hàng trước mắt khiến Đường Kiếp vui vẻ không thôi, những trận pháp vì hạn chế tài liệu mà không thể chế tác xuất hiện trong đầu, các cách sử dụng vi diệu dần lộ ra. Chỉ trong giây lát, Đường Kiếp đã lấy được những tài liệu có thể chế hơn mười đại trận oán linh, có thể hình thành trên trăm trận pháp siêu cấp, trong đó có một oan hồn đại trận có thể kết nối U Minh, cũng có thể tạo ra quỷ triều.

Nói đơn giản, chính là trực tiếp để con người tạo ra Cửu U thịnh hội.

Đáng tiếc trận pháp quá oán độc, trừ vạn bất đắc dĩ thì không thể dễ dàng thi triển, Đường Kiếp cũng chỉ nghĩ rồi tự quên đi.
Ngoại trừ có thể chế tạo oán linh trận pháp thì có có thể chế tạo đan dược dưỡng hồn hồi hồn che chở thần hồn, ở tu giới cũng là hàng hiếm có.

Vừa tính toán, Đường Kiếp vừa thu lấy những bảo vật đang phát sáng.

Cẩn thận cảm thụ, Đường Kiếp cười: - Vẫn có thể nhịn được sao.

Vốn định dùng cách đoạt bảo kích thích Tịch Diệt Minh thần đi ra, cũng giảm công tìm kiếm, vì thế mà động tác đoạt bảo khá chậm. Nhưng không ngờ đối phương lại nhẫn nhịn khiến Đường Kiếp cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng đáng tiếc hơn là không có Thiên mệnh thảo hắn muốn.
Xem ra mình không may rồi, Tịch Diệt Minh thần cũng không có, Đường Kiếp chỉ có thể thở dài một tiếng chuẩn bị rời đi.

Đang muốn đi, nhưng lại như nghĩ ra gì đó mà dừng bước.

Trong khoảng không đã mất đi nhiều vật, trong ý thức cũng không thấy có cơ quan cạm bẫy khác tồn tại.

Nhưng Đường Kiếp vẫn cảm thấy không đúng.

Nhìn vách tường, trong mắt Đường Kiếp xuất hiện thần quang: - Thú vị... Thật không ngờ còn có bố trí nguyên thủy như thế.

Hắn đột nhiên xòe bàn tay đánh vào vách tường, chợt nghe ầm ầm vang dội, tường bị Đường Kiếp dùng một chưởng đập vỡ, lộ ra thông đạo màu đen.

Đúng vậy, trong đây có lối đi bí mật. Nhưng không dùng cơ quan pháp thuật hay trận đạo mà được kiến tạo bằng phương pháp đơn giản nhất.

Tu giả bình thường sẽ theo dấu vết pháp thuật, dao động linh khí để điều tra. Những cơ quan không có sử dụng pháp thuật sẽ bị dễ dàng bỏ qua, đây cũng chính là cái bóng dưới đèn.

Đường Kiếp trở thành tu giả đã lâu, kiến thức phàm nhân mai một, suýt nữa bị Tịch Diệt Minh thần lừa gạt. Cũng may hắn kịp nhận ra điểm không đúng, cẩn thận nhìn lại mới có manh mối.

Phá nát tường, Đường Kiếp cười ha hả đi vào trong bí đạo, đồng thời nói:
- Lần này xem ngươi còn bình tĩnh được không.

Kho tàng tầng thứ hai nhỏ hơn nhiều, chỉ có một đàn tế nhỏ, phía trên có bày mấy vật phẩm.

Một gốc lam thảo mặt quỷ, một bình ngọc màu vàng và một con cóc hóa thi.

Đường Kiếp nhìn lam thảo mặt quỷ kia.

- Thiên mệnh thảo! Đường Kiếp mừng rỡ đi qua.

Tịch Diệt Minh thần quả nhiên có thiên mệnh thảo, có thứ này, Vương Phá Sát sẽ được cứu rồi.
Cầm thiên mệnh thảo vào tay, trong Minh thần cung đột nhiên truyền đến một tiếng rống rung trời nổ đất.

Tiếng hô kích động truyền khắp nơi, lọt vào tai tam Minh hoàng khiến chúng sợ hãi, vào tai Vĩnh Dạ minh hoàng thì cảm thấy vui mừng Chỉ một tiếng rống cho thấy Tịch Diệt đích xác bị thương nghiêm trọng, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khiến thực lực sụt giảm.

Đường Kiếp không để ý, thu thiên mệnh thảo liền gọi: - Đường Xuyên!

Đường Xuyên hiện hình.

Đường Kiếp để thiên mệnh thảo vào tay Đường Xuyên nói:
- Đi đi, giao cho Quân Dương.

- Nhưng phụ thân ngài...

- Đi đi, ta không sao. Phá Sát kéo dài thêm một ngày sẽ nguy hiểm thêm một phần, ngươi mau đi cứu hắn. Về phần ta, không có việc gì.

- Vâng, phụ thân! Đường Xuyên gật đầu rời đi. Dù sao hắn có liên hệ tâm linh với Đường Kiếp, bất kể Đường Kiếp ở đâu hắn cũng tìm tới được.

Làm xong việc này, Đường Kiếp cầm bình ngọc, chỉ cảm thấy khá nặng, lấy khí lực của Thể Tu vẫn không thể nhấc lên, phải dùng pháp lực tu vi hóa thần mới miễn cưỡng cầm được.
Chút phân lượng này còn nặng hơn cả ba sông bốn biển.

Lại nhìn trong bình chỉ có một ít nước vàng, cũng không có dáng vẻ sóng lớn cuộn cuộn, cũng không có khí tức gì đặc biệt, nhưng lại nặng tới kinh người, thậm chí vượt qua trọng thủy trong truyền thuyết.

Đường Kiếp chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi nói: - Hoàng tuyền chi tinh! Đây là hoàng tuyền chi tinh.

Thiên hạ vạn vật đều có tinh hoa, huyết có huyết tinh, quỷ có quỷ nguyên, hoàng tuyền cũng có tinh hoa, đó chính là hoàng tuyền chi tinh.

Hoàng tuyền chi tinh chủ sinh mạng, luân hồi, có tác dụng phi phàm, có thể nói là tài nguyên cấp đại đạo. Mà trên thế giới này, tài nguyên đại đạo còn hiếm hơn Đạo Binh, dù sao Đạo Binh vẫn có thể tồn tại, thậm chí có thể được chế tạo ra. Nhưng tài nguyên đại đạo lại tiêu hao, càng dùng càng ít.

Nếu nước trong thiên hạ được sắp xếp thứ tự, như vậy hoàng tuyền chi tinh có thể xếp hạng ba.

Đường Kiếp không ngờ vẫn còn tồn tại tài nguyên siêu cấp như hoàng tuyền chi tinh, mừng muốn phát điên. Thứ này quả thực là suối nguồn sinh mạng, chỉ cần giao nó cho Hứa Diệu Nhiên là có thể luyện ra vô số thần dược, chưa nói có thể hồi sinh xương thịt mà còn có thể luyện dược trợ giúp tăng lên tới Địa Tiên, Chân Tiên.

Vật đựng Hoàng tuyền chi tinh cũng là bảo vật cực hiếm lạ giống như Thiên nhất trọng thủy, có thể cất chứa nguồn nước, để cạnh nhau sẽ khắc địch. Tuy nhiên ở trong này thì dùng để thu nạp hoàng tuyền chi tinh.
Thu hồi hoàng tuyền chi tinh, Minh thần tiếp tục bạo rống. Lúc này tiếng hô kịch liệt, cả đại địa rung lắc khiến Minh thần cung như sắp sụp đổ. Xem ra người này sắp không nhịn được sẽ đi ra.

Đường Kiếp vươn tay chạm vào Thiềm thừ thi.

Vật này là thứ hắn không hiểu nhất.

Nhưng được Tịch Diệt Minh thần để ở đây thì không phải thứ bình thường. Đường Kiếp không tra ra nên phải mở thiên đạo lĩnh vực.

Thiên đạo lĩnh vực phủ xuống, mọi tồn tại không thể che giấu. Lúc trước là vì thiên đạo lĩnh vực có phạm vi quá nhỏ nên không phát hiện mật đạo, hiện tại thiên đạo lĩnh vực trực tiếp bao phủ thiềm thừ thi hóa, oai của thiên đạo trong khoảnh khắc thẩm thấu vào từng tế bào của nó.

Cảm thụ, Đường Kiếp phát hiện hoá ra trong thi hóa thiềm thừ có một thông đạo không gian.

Nói cách khác, thi hóa thiềm thừ là một cổng không gian, cũng không biết thông đi đâu.

Bất kể là gì cũng là đồ tốt, nhớ ngày đó Đường Kiếp dựa vào truyền tồng trận phát triển lưỡng giới mậu dịch kiếm tài, bất kể thông dị giới nào cũng là thông tới tiền tài. Cho dù giờ tiền bạc không còn nhiều ý nghĩa với Đường Kiếp thì vẫn có nhu cầu về tài nguyên khan hiếm.

Cho nên Đường Kiếp không chút khách khí thu cả thi hóa thiềm thừ vào.
Thi hóa thiềm thừ mất đi, Tịch Diệt Minh thần hoàn toàn bùng nổ.

Trong tiếng ồn ào náo động, gian phòng nơi Đường Kiếp đứng chợt lay động rồi rạn nứt, một con trăn lớn màu đen lao lên, nhằm phía Đường Kiếp.

- Rốt cục cũng xuất thủ sao? Đường Kiếp cười nói.

Thuận tay đánh ra một chưởng, niệm động pháp sinh, một đại thủ ấn xuất hiện, đúng là Đại Ma La Thiên Vương Chú pháp. Chỉ có điều hiện giờ Đại Ma La Thiên Vương Chú pháp thi triển lúc này đã có uy lực vượt xa năm đó. Chưởng ánh hóa làm ngàn vạn lần, có thể công kích phá trời diệt núi.

Hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn ngưng tụ thành lực lượng hùng hậu đánh về trăn lớn, va chạm kịch liệt khiến trăn lớn bị đánh bay, chỉ có điều chưởng ấn của Đường Kiếp cũng vang lên tiếng ba ba liên tục do bị phá nát.

Thấy thế Đường Kiếp cũng không mừng, ngược lại nhíu mày muốn nói gì đó, rồi đột nhiên cảnh giác thấy không đúng, thân hình nhanh chóng biến mất trước khi trụ lớn màu đen đánh xuống, rõ ràng là lại một con trăn lớn màu đen.

Không chờ Đường Kiếp ra tay, chợt nghe dưới nền đất liên tục bạo xuất từng đạo khí trụ màu đen khiến đá vụn bay tán loạn, đại địa chấn động, lại một con trăn lớn lao ra cắn xé Đường Kiếp.

- Ồ, triệu hoán yêu. Đường Kiếp hừ một tiếng: - Ta định nói sao yếu như vậy, thì ra ngươi cũng chơi trò này.
Con trăn đó không phải chân thân của Tịch Diệt Minh thần mà là phân thân chế tác từ huyết nhục. Dù chỉ là phân thân thủ hộ nhưng đều có thực lực cấp Minh hoàng, tổng cộng mười hai con liên hợp có thể tạo thành Tịch Diệt sát trận, uy lực vô cùng. Vốn là thủ đoạn ẩn giấu của hắn, nhưng cuối cùng lại bị Đường Kiếp ép lấy ra.

Nhưng khiến hắn khiếp sợ vẫn là kẻ phá phong ấn cướp sạch kho báu của hắn cũng là tồn tại cấp Minh hoàng.

Hơn nữa, còn là nhân loại!

- Nhân loại!

Đầu mười hai con trăn đầu đồng thời dựng thẳng lên nhìn Đường Kiếp, cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi.