Chương 1109:. Kho báu (p1)

Quay đầu nhìn lại không thấy vật gì, nhưng chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất có thêm một cái bóng màu đen. Bóng giống người không ngừng vặn vẹo biến hóa, thường thường còn có thêm hắc khí toát ra.

Nhìn bóng đen này, ba Minh hoàng nhưng đồng thời run lên một cái.

Ngưu yêu Thiên Lục xuất hiện vẻ sợ hãi hiếm thấy, nói: - Ám Phệ Minh hoàng... Ngươi... Ngươi trở về lúc nào?

Thập đại Minh Hoàng dưới tay Tịch Diệt Minh thần, trừ Chiêu La đã chết và Tam Hoàng phản bội thì còn có một vị vương giả chưa xuất hiện, chính là Ám Phệ Minh hoàng. Đồng thời hắn cũng được công nhận có thực lực chỉ dưới Tịch Diệt Minh thần, tu vi đạt tới vương giả đỉnh cao, sắp tiếp cận tiếp cận thần chi cảnh giới.
Không lâu trước, vì tìm kiếm cơ hội đột phá mà vân du tứ xứ, nghe nói đã rời Minh giới tiến vào Hồng Mông. Khác với nhân loại khiếp sợ Hồng Mông Giới, Minh giới cũng không quá sợ hãi Hồng Mông Giới, dù sao song phương vốn là đồng minh. Đương nhiên phản giới hỗn loạn thuộc tính khiến họ vẫn giết chóc nhau, vì thế vẫn tồn tại nguy hiểm.

Ám Phệ Minh hoàng tiến vào Hồng Mông liền không có tin tức, rất nhiều Minh hoàng đều cho rằng hắn đã chết, thế nên khi tam Minh hoàng tính kế hoạch không tính tới hắn, nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhìn Ám Phệ Minh hoàng, ba vị Minh hoàng biết chuyện đã thành khó giải quyết, Tịch Diệt Minh thần đã có chuẩn bị, có lẽ từ khi bắt đầu hắn đã không tín nhiệm bọn họ.
Nhưng đi tới một bước này, bọn họ cũng không được lựa chọn, chỉ có thể cùng nhau động thủ.

Cùng lúc đó, trong đại điện cũng xuất hiện lượng lớn minh cung vệ đội, vô số quỷ tướng và quỷ vương tinh anh xông tới triển khai chiến đấu.

Lúc này, thực lực chênh lệch đã được thể hiện.

Tuy rằng Kim Tuyệt Minh hoàng và Ám Phệ Minh hoàng chỉ có hai, nhưng thực lực mạnh hơn ba Minh hoàng. Hơn nữa Ám Phệ Minh hoàng trốn trong hắc ám, có thể tùy ý khởi xướng tập kích, công kích vô hình vô sắc lại mang theo lực trí mạng. Thường thường có thể thấy bóng dáng đột nhiên lao ra khỏi hắc vụ, bao lấy Quỷ Vương, chỉ một lát đã ăn mòn cả da và xương Quỷ Vương, sau đó tiếp tục chui vào trong bóng tối.
Trong lúc này, bất kể ngươi công kích hắn thế nào cũng không thể tạo ra thương tổn thực chất, quả nhiên là quỷ dị tuyệt luân, chẳng trách được xưng là Ám Phệ Minh hoàng.

Về phần Kim Tuyệt Minh hoàng cũng không dễ đối phó, thân hình bạch cốt của hắn cứng hơn kim cương, có thể chịu đựng đa số công kích, có năng lực phòng ngự mạnh nhất trong thập đại Minh hoàng, thêm vào công kích cương mãnh hùng hậu giống như Thể Tu, mỗi lần ra tay đều mang theo sấm sét chấn động.

Kim Tuyệt và Ám Phệ đều là tồn tại rất khó giết chết, mà ngoài họ ra còn rất nhiều thuộc hạ và bố trí trong điện cũng phát huy tác dụng. Minh giới luôn là thế giới hùng mạnh về số lượng, bất cứ lúc nào cũng không thể xem nhẹ ý nghĩa của số lượng.
Khi chiến đấu lúc bắt đầu, vô cùng vô tận quỷ vật trào ra như trong Minh thần dùng mãi không hết, so sánh ra, tam hoàng chỉ dẫn hơn mười quỷ vương đúng là trứng chọi đá. Hơn nữa Kim Tuyệt và Ám Phệ thực lực cường đại, tình thế dần dần đảo ngược, trở nên bất lợi với phe đánh lén.

Đường Kiếp đang định ra tay giúp Tam Hoàng thì thấy Kim giáp thi vương Mai Họa Bình lặng lẽ thối lui.

Nơi này là Minh thần cung, bởi vì trấn hồn sát ngục tồn tại mà trốn phía nào cũng không thoát được, cho nên người đã vào cũng không muốn bỏ chạy, có thoát khỏi đại điện thì cũng bị bắt giết, còn không bằng liều một phen.

Dưới tình huống như vậy, ai cũng không để ý Mai Họa Bình rút lui, duy có Đường Kiếp nhìn thấy, ánh mắt hơi nhíu lại.
Mắt nhìn Mai Họa Bình cứ như vậy rút khỏi đại điện, Đường Kiếp nhìn tình thế, thấy họ có thể chống đỡ trong chốc lát, cuối cùng ngầm hạ quyết định đi theo Mai Họa Bình.

Mai Họa Bình vừa lui khỏi đại điện đã chạy lên một con đường, có vẻ rất quen thuộc nơi này.

Một đường vội vã, rất nhanh đi tới trước một tiểu điện.

Đó là một điện phủ nhỏ trông rất bình thường, Mai Họa Bình lại không chút do dự chui vào.

Thấy thế Đường Kiếp cười lạnh một tiếng, cũng đi theo vào. Chỉ thấy trong điện là một hành lang gấp khúc, mơ hồ như có quái thanh truyền đến.
- U ám hồi lang? Trong đầu Đường Kiếp chợt nghĩ tới từ này.

U ám hồi lang đi thông tới kho báu của Tịch Diệt Minh thần, là hắn lặng lẽ khởi động ý thức tiềm tàng trong Mai Họa Bình mới biết được.

Quả nhiên mục đích của Mai Họa Bình vẫn là bảo tàng của Tịch Diệt Minh thần. Biết mình không thể mơ ước Minh thần căn nguyên nên đánh chủ ý vào kho báu, đó cũng được xem như một lựa chọn, chỉ không biết hắn sẽ chạy trốn kiểu gì.

Đường Kiếp đi theo Mai Họa Bình, rất nhanh tới trước một cánh cửa.

Trên cửa treo một bức họa, là một mỹ phụ đang nhìn người tới.
Mai Họa Bình xông lên, mỹ phụ mở mắt ra nhìn họ, chỉ một ánh nhìn đã khiến Mai Họa Bình cảm thấy có thứ gì đó đang câu hồn mình đi, đừng nói là hắn, ngay cả Đường Kiếp cũng thấy không thoải mái. Cũng may hắn có hắc sa hộ hồn, hắc sa theo bản năng quay cuồng ngấm vào thức hải tiêu trừ ác niệm.

Cũng may Đường Kiếp khống chế, nếu không hắc sa sẽ lao ra đánh tan bức tranh oán niệm kia.

Không chỉ như thế, hắc sa lực lại trực tiếp lộ ra thức hải đâm tới bức tranh. Mỹ phụ trong tranh cảm nhận được uy hiếp, lộ ra vẻ sợ hãi, có lẽ là muốn cầu xin tha thứ nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đánh trúng, phát ra một tiếng hét thê lương, bức tranh cũng bốc cháy lên.

Khi bức tranh đốt thành tro tàn, Mai Họa Bình tỉnh táo lại, bật thốt:
- Mê thần ảo giác thật là lợi hại!

Đường Kiếp cười thầm trong lòng, gì mà mê thần ảo giác, rõ ràng là ký thần ác quỷ, có thể ký thác thần hồn chiếm đoạt thân thể, cũng có thể mê hoặc các loại quỷ vật, quả nhiên lợi hại vô cùng. Chỉ tiếc gặp phải khắc tinh hắc sa, kết quả bị phản kích mà chết. Mai Họa Bình không biết, còn tưởng chính hắn đã làm ảo giác tan biến.

Qua bức tranh ảo giác, Mai Họa Bình muốn đẩy cửa ra.

Không ngờ cửa mới hé đã có khói thổi ra, hóa thành một gã Quỷ Vương nhìn Mai Họa Bình, hừ nói: - Thật to gan, dám mơ ước bảo tàng của bệ hạ, còn không chết đi!

Mai Họa Bình không nghĩ vẫn còn Quỷ Vương, vừa sợ vừa giận, còn Quỷ Vương kia hướng Mai Họa Bình thổi ra một ngụm âm phong ăn mòn.

Mai Họa Bình bất đắc dĩ, khua tay gầm thét, lúc công kích tạo âm ba cuồn cuộn nghịch xung đối phương.

Hai Quỷ Vương cứ thế quấn lấy nhau, Đường Kiếp có chỗ trống, trực tiếp hóa thành một cơn gió màu xanh lá bay vào.

Sau khi vào cửa, Đường Kiếp thấy một căn phòng đầy kệ đựng.

Phòng không lớn nhưng đầy cấm chế, Đường Kiếp có thể cảm thấy thực lực của mình bị bó buộc khó mà phát huy.

Tuy nhiên đây không phải dùng để nhằm vào hắn và là bảo vật trên kệ.
Đúng vậy, mọi thứ trên kệ đều là bảo vật.

Tổng cộng có ba kệ đặt tài nguyên, bảo vật. Bởi vì có bảo vật có linh tính, để phòng ngựa tác loạn nên đều được phong ấn và cấm chế.

Đường Kiếp rất rõ ràng, dù lấy đi bất cứ vật gì ở đây cũng gây ra cấm chế.

Khi cấm chế mở ra, phong ấn tăng cường trong nháy mắt, không phá phong ấn thì không thể lấy đi bảo vật. Tiếp theo là Tịch Diệt Minh thần cũng sẽ nhận được tin tức.

Nói cách khác, trong kho báu này, lấy đi một vật cũng sẽ kinh động Tịch Diệt.

Đường Kiếp cười cười, nếu là trước đây, bố trí này còn có hiệu quả.
Nhưng tình huống bây giờ thế nào?

Là đám đông tổ chức thành đoàn thể tới giết Minh thần.

Không sợ ngươi đi ra, còn đang sợ ngươi không chịu ra nữa kia.

Nên ngươi có biết thì sao?

Có gan ngươi tới giết ta đi.

Ngược lại phong ấn tăng cường là một phiền toái khá lớn, Đường Kiếp đã tính qua, một khi phong ấn gia cố, như vậy có là Tử Phủ đỉnh cao cũng khó phá vỡ, chỉ có là Minh thần mới không cần để ý phong ấn này.
Thực lực của Đường Kiếp có thể chiến xuất khiếu, nhưng là lực lượng tuyệt đối còn kém xuất khiếu đỉnh cao một chút.

Nếu như trước đây, Đường Kiếp có thể áp dụng lấy trận phá trận, nhưng hiện tại, Đường Kiếp còn một cách đơn giản hơn.

Nhìn bảo vật xung quanh, Đường Kiếp đã tiện tay gỡ xuống một kiện.

Theo cấm chế xúc động, chỉ thấy tất cả bảo vật đồng thời phát ra tiếng ken két của phong ấn tăng lên.

Đường Kiếp chỉ cười một tiếng, nói câu: - Mở!
Một vầng sáng vô hình mở ra, đúng là thiên đạo lĩnh vực của Đường Kiếp.

Khi thiên đạo lĩnh vực hạ xuống, hắn chính là thiên đạo, mọi vật vận chuyển đều phải tùy theo tâm ý của hắn. Một phong ấn nhỏ có là gì? Cho nên ngay sau đó, Đường Kiếp lấy xuống một kiện bảo vật khác, hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của phong ấn.

Trên thực tế hắn hoàn toàn có thể mở ra thiên đạo lĩnh vực trước rồi đoạt bảo vật, như vậy cấm chế cũng sẽ không bị xúc động. Nhưng Đường Kiếp lại không muốn như thế, hắn đang muốn nói cho Tịch Diệt Minh thần, có người xâm nhập kho báu, đoạt bảo vật của ngươi.

Không những thế, kế tiếp mỗi lần hắn lấy một kiện bảo vật đều xúc động tới cấm chế.
Kết quả là Tịch Diệt Minh thần đang dưỡng thương, vì cấm chế xúc động mà cảm ứng không ngừng truyền đến.

- Làm sao có thể? Tịch Diệt Minh thần chấn kinh.

Có kẻ to gan lớn mật đến ăn cắp bảo vật, là ai? Ai dám làm như thế? Chẳng lẽ là Minh thần khác?

Nhưng không đúng, trấn hồn sát ngục vẫn còn, Minh thần sao có thể đột phá sát ngục tiến vào trong cung.

Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, cấm chế tạo cảm ứng liên tiếp truyền đến, như sóng triều vỗ đập tâm linh của hắn.