Từ hoàng tuyền điện đi ra, Mai Họa Bình không kiên nhẫn được nữa.

Vừa thấy Đường Kiếp vội hỏi: - Thế nào rồi?

Đường Kiếp vẫn tỏ vẻ cứng đầu cứng cổ, trả lời: - Đã cất kỹ rồi.

Nghe thế Mai Họa Bình thở dài một hơi.

Đây là chuyện hắn để ý nhất, chỉ cần việc này hoàn thành thì đại kế có thể thành.

Vội cười nói:
- Vậy còn không mau đi, chớ làm trễ nải thời gian.

Nhiệm vụ hoàn thành, khẩu khí của hắn không còn hòa ái như trước. Đường Kiếp cũng không để ý, cứ như vậy theo Mai Họa Bình rời đi.

Trở lại Âm Khiếu thành, Mai Họa Bình rời đi luôn.

Đường Kiếp nhìn hai bên rồi đi tới một chỗ. Rẽ vào một góc bí ẩn, Đường Kiếp bắt đầu khắc trận vân, không bao lâu đã có một pháp trận nhỏ hoàn thành. Pháp trận cũng không lớn, lại cực kỳ phức tạp, gần như mỗi một chỗ trong không gian đều khắc đầy hoa văn phức tạp, có thể nói là cực kỳ tinh vi.

Pháp trận có tác dụng rất đơn giản, chính là như khi Không Tàm Môn phát động, rót năng lượng của mình vào hình thành thêm cổng không gian. Nó như một cửa sau của Không Tàm Môn cho mình tiến vào.

Hơn nữa do Đường Kiếp động tay động chân, cửa sau còn có quyền vào trước cửa chính.

Đương nhiên, khai thông phân đạo này sẽ khiến thời gian tồn tại của của cửa chính rút ngắn lại, tổn thất năng lực chia cho phân đạo. Đương nhiên Đường Kiếp sẽ không để ý điều này.

Làm tốt việc này, Đường Kiếp liền bắt đầu hôn mê, tiến vào vô ngã giới, cảm thụ thiên nhân nhất thể.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng trống dày đặc kéo Đường Kiếp về hiện thực.
Hắn chui ra khỏi bùn, mở mắt nhìn tinh kỳ rợp trời, còn có sương mù dày đặc thổi quét ngàn dặm.

Hắn biết Vĩnh Dạ Minh thần đã kéo quỷ quân tới.

Lần này thì không còn là thử rồi.

Quỷ quân che trời phủ đất xông tới, khói báo động ngàn dặm, bụi mù bốc lên, sát khí tung hoành, tử khí ngút trời.

Ngoại trừ nhiều quỷ vật cấp thấp thì còn có hàng nghìn quỷ tướng, ngàn Quỷ Vương áp trận đi trước, cũng có bảy tám hình tượng khác nhau, khí tức mạnh mẽ đều thuộc về tồn tại Minh hoàng. Về phần Minh thần tạm thời không thấy, đoán chừng là ngủ đông ở một nơi bí mật nào đó. Ý rằng hắn cũng lo bị lừa dối nên dùng thuộc hạ mở đường.

Nhiều Minh hoàng và vô số quỷ quân, nếu như khởi xướng nhằm vào Nhân Giới thì có là Tê Hà Giới cũng khó ngăn cản, mà quy mô đó ở Minh giới vẫn chưa tính là đại quy mô. Còn trận đánh ở Hồng Mông Giới đúng là kém hơn đây rất nhiều.

So sánh ra, cũng khó trách mỗi một lần Hồng Mông xâm lấn sẽ mang đến nhiều đau khổ như vậy.

Từ phương diện này mà nói, tiên đế là vĩ đại. Cũng chỉ có hắn mới lãnh đạo được nhân loại giết lại Hồng Mông, cũng ngăn lưỡng giới, giảm bớt nguy hại đến từ Hồng Mông Giới.

Đường Kiếp miên man bất định, lại nghĩ tới tiên đế.
Chiến tranh đã bắt đầu, triển khai ầm ầm trên phạm vi lớn. Quang ảnh thắp sáng chân trời, tiếng kêu giết điếc tai nhức óc.

Vì Minh Tộc số lượng đông, trong thời gian ngắn khó phân ra thắng bại. Vị Vĩnh Dạ Minh thần hiển nhiên không có ý chờ đợi, cho nên không bao lâu hắn đã tự mình ra tay.

Dưới bầu trời mờ nhạt, một vùng sương khói màu đen cuốn tới, hóa làm bàn tay kinh thiên chộp vào một tòa quỷ thành.

Quỷ thành trong nháy mắt phát ra năng lực chống đỡ cường đại, nhưng vẫn bị một kích tức vỡ, bàn tay khổng lồ tiếp tục lao tới, ầm ầm vang dội hủy đi nửa toà thành.
Bàn tay đen thành công cũng không thu hồi lại, chậm rãi nâng lên rồi hạ xuống, hiển nhiên muốn hoàn toàn hủy diệt thành này.

Đúng lúc này, một màn sáng màu tím lấy Minh thần cung làm trung tâm, mở rộng tới bao phủ cả tứ đại quỷ thành Minh thần cung vào. Bàn tay khổng lồ chạm vào màn sáng màu tím lại không thể đập vỡ, ngược lại còn bị bật ngược, khiến chủ nhân bàn tay cuồng bạo hí hét.

- NGAO! ! !

Trong tiếng rống giận dữ, bàn tay khổng lồ chậm rãi duỗi về, cũng không tái hiện.

Đường Kiếp thấy rõ điện quang màu tím kia kỳ thuật là pháp thuật nhằm vào thần hồn, uy năng hùng mạnh, khó trách ngay cả Minh thần cũng không thể chịu đựng.

Trấn hồn sát ngục!

Đây là quân bài chưa lật của Tịch Diệt Minh thần.

Có trận này, cho dù là Minh thần cũng đừng mơ dễ xông qua.

Tuy nhiên Vĩnh Dạ Minh thần đã dám đến thì cũng đã có chuẩn bị.

Bàn tay khổng lồ lùi bước, quân trận phía sau đã xuất hiện năm con minh thú, theo thứ tự là Quy Ngưu Long Mã Tượng cao lớn vô cùng, thể hình đạt nghìn trượng, mỗi con cõng một ngọn núi, cứ như vậy đi trước. Mỗi bước hạ xuống đều như địa chấn.

Năm ngọn núi đều có kỳ quang lóe ra, trận vân diệu động, Đường Kiếp vừa nhì đã nhận ra có trận pháp lực lượng cường đại mượn năm quả núi chở tới đây.

Đây là năm tòa núi, năm cự thú, đồng thời cũng là một kỳ môn đại trận.

Lấy trận đánh trận, Vĩnh Dạ Minh thần muốn cưỡng ép phá vỡ Trấn hồn sát ngục.

Quỷ quân của Tịch Diệt Minh thần cũng ý thức được điểm ấy, thế công bắt đầu biến hướng, chủ yếu đi sau năm con minh thú. Tương ứng là quỷ quân của Vĩnh Dạ Minh thần không tiếc hết thảy xông lên yểm hộ, song phương thảm thiết sát vào.
Một phương muốn phá hủy, phe bên kia muốn bảo vệ, song phương lâm vào vũng bùn ngươi tranh ta đoạt.

Đường Kiếp không biết năm con minh thú mất bao lâu mới tới trước trấn hồn sát ngục, hắn đã không kịp chú ý, bởi vì phân đạo đã mở.

Pháp trận trên mặt đất tỏa sáng dịu nhẹ, rồi càng ngày càng thịnh, cuối cùng ngưng kết thành một lốc xoáy.

Đây là có người đang mở ra thông đạo khiến pháp trận tự động phản ứng, bởi vì Đường Kiếp đã động tay vào Không Tàm Môn nên năng lượng sẽ ưu tiên cung ứng cho phân đạo, sau đó mới cung ứng chủ đạo, ý vị Đường Kiếp có thể vào trong trước tam đại Minh hoàng.
Cho nên khi Đường Kiếp thấy thông đạo mở ra liền lắc mình nhảy vào, ngay sau đó trực tiếp ra hiện ra trong hoàng tuyền điện.

Thân thể hắn mới xuất hiện đã lao ra ngoài, đồng thời thân nhạt dần, cứ như đang dung nhập vào trong không khí.

Ngay lúc Đường Kiếp biến, trong hoàng tuyền điện liên tục xuất hiện hơn mười bóng dáng, dẫn đầu đúng là tam đại Minh hoàng, phía sau bọn họ còn có Quỷ Vương bậc cao, Kim giáp thi vương Mai Họa Bình cũng ở trong nhóm.

Chỉ là lúc chúng Quỷ Vương nối đuôi nhau đi ra, chủ đạo đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất, một Quỷ Vương xui xẻo kẹt lại trong hư không.

Mắt thấy cổng không gian cứ như vậy biến mất, ba Minh hoàng cũng ngạc.
Nạ Minh hoàng Vô Uyên phẫn nộ kêu lên: - Sao lại thế này? Vì sao cổng không gian chỉ duy trì thời gian ngắn như vậy đã biến mất?

Hủ Xú Minh hoàng nói: - Nhìn tro tàn, dường như là năng lượng tiêu hao quá nhiều nên vậy.

Ngưu yêu linh Thiên Lục nói: - Xem ra trấn hồn sát ngục còn hùng mạnh hơn ta sở liệu, đột phá không gian chướng ngại phải trả cái giá đắt hơn tưởng tượng. Thôi, việc đã đến nước này, oán giận vô dụng, chỉ là ít hơn hai mươi Quỷ Vương, đánh nhau thật cũng chưa chắc hữu dụng.

- Dò đường vẫn có chỗ dùng.
Hắc Khô nói, hoàn toàn không cố kỵ tâm tình các Quỷ Vương bên cạnh.

Minh giới đẳng cấp sâm nghiêm, cùng bậc uy áp trọng yếu là đa nghi và lôi kéo.

Đương nhiên, cũng vì thế nên khi không thể áp chế, cấp dưới sẽ lập tức phản bội. Tịch Diệt trọng thương, áp chế nhỏ đi khiến ba Minh hoàng phản bội chính là ví dụ điển hình.

Thiên Lục nhếch miệng cười cười: - Đủ rồi.

Nói xong thổi ngụm khí, chỉ thấy vô số ngưu yêu nhảy ra ngoài, lao ra khỏi hoàng tuyền điện.
Hắc Khô chỉ hừ một tiếng, cũng không nói gì. Nói cho cùng hắn vẫn xót chiến lực bị giảm đi, dù sao khi đối mặt với Minh thần, cẩn thận thế nào cũng không đủ.

Lao ra hoàng tuyền điện, Đường Kiếp cũng không rời khỏi mà ẩn một bên hắn cũng chưa quen thuộc Minh thần cung, không biết Minh thần ở đâu, cũng không biết trong này bố trí như thế nào.

Vừa mới nấp đi, tam đại Minh hoàng đã xông ra.

Bọn họ lao về một phía, Đường Kiếp thì ung dung bám theo sau.

Minh thần cung chủ yếu phòng ngự bằng trấn hồn sát ngục, trong cung cũng có không ít sát chiêu. Trên đường đi thường gặp vài trận pháp âm tàn độc ác, cho dù là Hoàng cấp cũng phải thật cẩn thận, bằng không lật thuyền trong mương cũng chẳng phải chuyện lạ.

Cuối cùng bọn họ cũng đã có chuẩn bị, ngưu yêu linh dùng ngưu phân thân dẫn phát một ít cơ quan, để mọi người có thời gian bố trí. Còn những chỗ phân thân không thể dẫn phát thì sẽ để Quỷ Vương bậc cao làm thay.

Đang đi thì chợt nghe tiếng ầm ầm chấn động không dứt, bên ngoài vang lên tiếng chém giết, trong cung lôi âm rung lên, náo nhiệt vô cùng. Chỉ là bất kể tam Minh hoàng gây sức ép thế nào, trong Minh thần cung cũng không hề có bóng quỷ ảnh.

Sau khi xông qua hành lang tử vong, chúng quỷ đi vào trong đại điện.
Thân điện khắc các trụ lớn hình thù kỳ lạ, trên đại điện thiêu đốt lên chậu than vĩnh viễn không tàn, trước đại điện có cửa đồng lớn. Trên cửa có một quỷ đầu, Hoành Giang Vương nhìn Tam Hoàng cười lạnh nói: - Một đám phản nghịch, biết các ngươi không có hảo ý mà. Tuy nhiên ở trước Minh thần vĩ đại, mọi âm mưu đều là phí công vô ích.

- Chỉ bằng ngươi? Vô Uyên cười lạnh.

Một Quỷ Vương bậc cao chưa thể lọt vào mắt hắn, dù có thêm lợi thế sân nhà cũng vô dụng.

- Nếu hơn ta nữa thì sao? Một thanh âm vang lên, trong đại điện đã có thêm một khối bạch cốt khô lâu.
- Kim Tuyệt hoàng! Tiếng Hắc Khô vang lên: - Quả nhiên ngươi ở trong này. Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, một chọi một chúng ta không bằng ngươi. Nhưng ngươi chỉ có một, mà chúng ta có tới ba!

- Vậy thêm ta nữa thì sao? Lại một thanh âm sâu kín truyền đến.

Lúc này ba Minh hoàng đồng thời chấn kinh.