Chiến tranh vẫn còn tiếp tục.

So sánh với nhân loại, chiến tranh Minh giới càng thêm tàn khốc, trực tiếp.

Không có bình dân, mọi tồn tại đều là địch nhân!

Giết chóc, không ngừng giết chóc, đánh bại kẻ thù hoặc là bị kẻ thù đánh bại, nhóm Tử Linh trầm mặc huy động dao mổ, dùng phương thức của mình phát ra sự khủng bố.

Chiến tranh tầng cao hơn được triển khai trên không trung.

Vô số quỷ tướng quỷ vương ở trên không trung trút xuống pháp thuật, ở trên không trung dệt ra gió lốc. Mưa rền gió dữ tập trung hỏa lực, cho dù là Đại Năng bình thường cũng khó mà chịu đựng, cũng chỉ có trong chiến tranh không sợ chết của quỷ tộc mới được thể hiện ra.

Lúc pháp thuật công kích và phòng hộ va chạm kịch liệt, thế giới đơn điệu mới lóe ra sắc thái rực rỡ, cũng có lẽ là thời khắc đẹp nhất của Minh giới.

Không có máu tươi, không có tiếng khóc, nhưng có vô số oán linh phiêu tán, linh hồn phá nát, cốt nhục điêu linh, ý chí thành tro!

Trong trường hợp như thế, cho dù là Minh hoàng không cẩn thận cũng có thể ngã xuống, Quỷ Vương chết trận cũng không hiếm lạ.

Đường Kiếp vừa chiến đấu vừa cẩn thận nhìn quanh, cũng chú ý tới Kim giáp thi vương phía sau.

Lượng lớn hắc phong bạo hướng tới Kim giáp thi vương, dù Thi Vương thực lực dũng mãnh, toàn thân cứng rắn như kim thiết, nhưng dưới gió lốc màu đen vẫn bị tan rã, bị bức liên tiếp lui về phía sau, phát ra âm thanh tức giận.

Có lẽ do bộc phát cơn tức, Kim giáp thi vương ngửa đầu gầm rú.

Cứ như vậy lao tới trước trận.

- Gặp quỷ rồi!
Đường Kiếp trong lòng thầm mắng.

Tính tình của Mai Họa Bình không nên xúc động như vậy, phỏng chừng do Thi Vương hắn gửi thân vốn có tính bạo ngược. Trên thực tế ngoài hắn thì bốn Kim giáp thi vương đã sớm nhảy vào quân trận, không ngoài ý đã bị chết trong trận. Mai Họa Bình khống chế được Thi Vương đến hiện tại, nhưng theo chiến đấu tinh lực lui tán, dần dần không khống chế nổi bản thân, dã tính thượng phong, cho nên cuối cùng mất đi khống chế với Kim giáp thi vương.

Thời khắc này một Kim giáp thi vương tiến lên, liền có vô số thuật pháp đánh tới. Dù hắn da dày thịt thô cũng khó qua được công kích này khiến một phần thân thể bị phá nát. Nó khóc hô gào thét, bàn tay to liều mạng vồ lấy xé rách đối thủ trước mắt, giết chết mục tiêu, bản thân cũng đang nhanh chóng tiêu hao tính mạng của mình.

Chiến đấu không ngừng, thương thế cũng thêm nặng, bước chân dần trì trệ, khí lực cũng dần suy giảm.

Mai Họa Bình cảm nhận được thân thể mình cư trú sắp tử vong.

Ngay lúc sắp chết, Mai Họa Bình tỉnh táo lại. Mắt thấy mình lâm vào tuyệt cảnh thì cảm thấy tuyệt vọng. Có thể tiến vào thân thể của Quỷ Vương bậc cao cũng không phải chuyện dễ, hắn đã bỏ rất nhiều công sức mới thành công.

Không ngờ chỉ một giây thất thần khiến cục diện biến thành như vậy, Mai Họa Bình cũng vô cùng sốt ruột. Có tâm muốn lui lại bị đám quỷ vật nhằm vào đánh. Quỷ vật chỉ số thông minh thấp, căn bản cũng không có ý thức bảo hộ Vương, hắn lại không cách nào rời khỏi.

Ngay lúc nguy cấp, một bóng dáng đột nhiên xung phong liều chết tới.

Là một gã ngân giáp chiến tướng!

Ngân giáp thi xông tới, dùng thân thể của mình ngăn trở công kích, phát ra tiếng gầm dũng mãnh, thậm chí còn quay đầu nhìn mình nói:
- Đi!

Mặc dù chỉ là một chữ, Mai Họa Bình cũng đã hiểu được đó là cơ hội của mình.

Nương theo đó, hắn toàn lực lui về phía sau, rút lui đến tận sau trận tuyến mới thở phào.

Nguy hiểm thật!

Nếu không phải thân thể đã mất cơ năng thì giờ đã đổ hết mồ hôi lạnh, cũng nhờ có Ngân giáp thi kia giúp mình, bằng không mình đã chết rồi. Nhưng không biết giờ hắn thế nào.

Mai Họa Bình quay đầu nhìn lại, không thấy Ngân giáp thi thì không khỏi thổn thức.

Tìm quỷ tướng không sợ chết rất dễ dàng, nhưng muốn tìm kẻ biết nặng nhẹ, hiểu được bảo vệ cấp trên thì không dễ.

Chiến đấu giằng co suốt một ngày, mãi khi ba Minh hoàng đại thành khác tới, quỷ quân xâm phạm mới tính cáo lui.

Nhìn mặt ngoài trận chiến này không có kết quả gì, nhưng kết quả đã vô hình nổi lên.

Chiến tranh chấm dứt hai canh giờ, ba Minh hoàng chưa hề xuất hiện tụ họp lại.

- Đã xác nhận, người tới là Vĩnh Dạ Thần vương quỷ quân.
Ngạ Minh hoàng nói.

- Xem ra hắn cũng đã nhận được tin tức, đã biết bệ hạ bị thương nặng nên tới thử.
Hủ Xú Minh Hoàng nói.

- Đại quân xâm phạm, chư hoàng liên kết, thậm chí ngay cả Hung tinh quỳ và Thiên tru thú đều xuất động, cũng không được bệ hạ đáp lại, duy có mấy vị Minh hoàng hợp lực ngăn cản mới miễn cưỡng đè ép, xem ra chuyện bệ hạ bị thương không còn là nghi vấn.
Ngân giác ngưu yêu linh Thiên Lục nói.

Vĩnh Dạ xuất thủ đã lấy được kết quả song phương mơ ước, chính là xác nhận Tịch Diệt Minh thần bị thương, những trái tim đang ẩn nấp lập tức sôi trào lên.

Hắc Khô nói:
- Vĩnh Dạ thử giúp chúng ta là chuyện tốt, nhưng cũng là phiền toái. Hắn biết kết quả rồi sẽ không chờ lâu, có thể sẽ tự mình tới.

- Đúng vậy!
Vô Uyên cũng nói:
- Tuy nhiên đó cũng chính là cơ hội của chúng ta. Bệ hạ đã ngủ say, trấn hồn sát ngục khẳng định đã khởi động. Cho dù Vĩnh Dạ Thần vương đối mặt với đại trận này cũng khó đột phá. Nhưng khi hắn bắt đầu tấn công trấn hồn sát ngục sẽ là lúc chúng ta nhân cơ hội đột nhập.

- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xử lý Kim Tuyệt, giết vào Minh thần cung sẽ giải quyết lão già kia, thành tựu tân Thần vương, công kích bên ngoài cũng tự nhiên giải quyết xong.
Thiên Lục trả lời.

Không cần thảo luận xem ai được lợi cuối cùng, trong ba vị Minh hoàng này, chỉ một người đi đến cuối cũng là thắng lợi.

Vì thăng tiến, vì cấp bậc cao hơn, chúng không tiếc mọi thứ, bao gồm cả sinh mạng làm tiền đặt cược.

Người như thế, quỷ cũng như thế!

Như đã quyết định được ăn cả ngã về không, liền bàn kế tiếp sẽ tiến hành như thế nào.

Khoảng cách tới lúc Vĩnh Dạ Minh thần ra tay tiếp theo cần một chút thời gian, dù sao vị Minh thần kia cũng cần thời gian chuẩn bị, mà đối phó chướng ngại trấn hồn sát ngục cuối cùng. Điều này đã cho các Minh hoàng cơ hội, bọn họ nhất định phải nghĩ cách tiến vào Minh thần cung trước.

Minh thần cung có trấn hồn sát ngục thủ hộ, chưa được phép không thể cường xung, thông đạo duy nhất là cửa cung. Hoành Giang Vương thân là thống lĩnh vệ đội của Tịch Diệt cung, tính tình cứng nhắc sẽ không để cho quỷ nào dễ dàng thông qua. Lần trước đi Minh thần cung, Kim giáp thi vương Mai Họa Bình đã xác nhận điểm ấy.

Cho nên muốn tiến vào Minh thần cung sẽ có chút trắc trở.

Tam Hoàng thảo luận hồi lâu đã định ra một kế hoạch.

Kế hoạch đương nhiên không do mấy vị Minh hoàng làm, Minh Thần ngủ say mất phải dựa vào là Minh hoàng, cần đề phòng nhất cũng là Minh hoàng. Không có Thần vương pháp dụ, Minh hoàng nào cũng không được tiếp cận Minh thần cung, đây cũng lý do lúc trước Kim giáp thi vương không thể tiến vào.

Mai Họa Bình cư trú trong Kim giáp thi vương, lại bí mật đầu phục vô uyên, cũng coi như có cấp bậc cao nhất trong tam đại Minh hoàng, có thể sử dụng Quỷ Vương. Lần trước tra xét dựa vào hắn, lần này cũng chỉ có thể ỷ vào hắn.

Kế tiếp, ba Minh hoàng đi tìm Mai Họa Bình.

Biết được nhiệm vụ. Mai Họa Bình cảm thấy hưng phấn.

Hắn biết thứ mình đối mặt là gì, biết độ mạo hiểm cao bao nhiêu.

Nhưng giống ba vị Minh hoàng, hắn cũng có mong chờ về Minh thần cung, vì thế không tiếc mạo hiểm phản bội, hắn mới hoàn toàn tìm được cách thoát khỏi hồn niệm Đường Kiếp khống chế.

Tuy nhiên phải làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ ba Minh hoàng nhờ? Mai Họa Bình lâm vào suy tư.

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên trên bãi tha ma có một giáp thi màu bạc đi qua.

Cảm giác quen thuộc khiến hai mắt Mai Họa Bình tỏa sáng.

Là hắn?

Là kẻ mấy ngày trước trên chiến trường đã ngăn địch giúp mình, Mai Họa Bình đã khắc sâu ấn tượng về sự trung thành của hắn.

Không ngờ hắn còn sống, hơn nữa thực lực có đột phá.

Trong lòng Mai Họa Bình rung động, trong quan mộc truyền đến thanh âm:
- Ngươi, đến đây!

Đường Kiếp nghe tiếng quay đầu lại, hướng quan tài cúi đầu:
- Tham kiến Vương!

- Tốt lắm.
Trong quan mộc truyền đến tiếng của Kim giáp thi vương.

Mai Họa Bình rất hài lòng với phản ứng của nó.

Giáp thi là quỷ vật cồng kềnh, Khai Trí khó hơn những quỷ vật khác, cho dù mở ra trí tuệ cũng thường là kẻ đần độn.

Ngân giáp thi trước mắt, trí lực rõ ràng cao hơn đồng loại nhiều, có lẽ hắn có thể giúp mình hoàn thành kế hoạch.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn nghĩ ra một kế hoạch.

Mai Họa Bình nói:
- Ngươi tốt lắm, lần trước là ngươi đã cứu ta, ta còn chưa báo đáp ngươi. Vì khen ngợi sự trung dũng đó, ta tính đề cử ngươi với Minh thần.

Nghe thế, Đường Kiếp cười thầm.

Hắn biết Mai Họa Bình đang muốn lợi dụng mình, nhưng cũng chính như hắn chờ mong nên lắc lư thân thể "Cồng kềnh " giả bộ hưng phấn.

Nhìn phản ứng của Đường Kiếp, Mai Họa Bình hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm, giờ này ngày mai tới chỗ ta, ta sẽ dẫn ngươi đi Tịch Diệt cung.

Đường Kiếp tuân mệnh rời đi.

Ngày hôm sau Đường Kiếp đúng hạn tới, Mai Họa Bình vẫn nằm trong quan tài, vỗ xuống quan tài nói:
- Đi thôi.

Bốn cương thi nâng quan tài đi về phía trước, Đường Kiếp đi sau cùng.

Có Kim giáp thi vương dẫn đường, Đường Kiếp thuận lợi thông qua Tây Môn.

Ra khỏi thành, trước mắt là một vùng như hoang mạc, đó là khu vực Tử Tịch.

Tịch Diệt Thần vương xưng Tịch Diệt, đại biểu cho hắn có quyền uy tuyệt đối trong vùng tử tịch, khi bước lên thổ địa này sẽ không có tồn tại nào giấu nổi hắn. Nơi này là ý chí của Minh thần kéo dài, mọi tồn tại đều bị hắn áp chế.

Nhưng Đường Kiếp không có cảm giác bị nhìn trộm, không có uy hiếp ẩn tàng, chỉ có sự tịch liêu tràn ngập không trung.

Đường Kiếp biết đó là do Minh thần đã ngủ say.

Tử tịch, đúng là chân chính tử tịch!

Qua khi tử tịch, Đường Kiếp tới trước đại môn Minh thần cung.

Cửa cung như cột chống trời ở trước mắt, phía trước có đầu quỷ lớn, hơi mở mắt nhìn xuống dưới, phát ra tiếng ù ù:

- Có chuyện gì cầu kiến?