Trong thức hải, Đường Kiếp bị đè dưới chân núi như Ngộ Không dưới Ngũ Hành sơn, nhưng không hề chật vật mà còn đắc ý cười lạnh nhìn hắn.
Ngọc Thành Tử hung dữ trừng Đường Kiếp:
- Chỉ dựa vào ngươi cũng dám nói giải quyết nguy cơ của bản tôn ?
Đường Kiếp châm biếm:
- Nguy cơ lớn nhất đối với ngươi mà nói, trong mắt ta chỉ là việc nhỏ, giơ tay có thể tiêu diệt. Nhưng ngươi chớ để lại vết tích, tam thánh lão tổ đã ra tay, tu hành hỗn nguyên khí quả nhiên không tầm thường, nếu không cách quá xa, chỉ sợ đã khống chế được ngươi.
- Ngươi còn biết tu hành hỗn nguyên khí.
Đường Kiếp khinh thường:
- Ngươi có thể tiếp nhận ký ức của ta thì ta cũng thế. Chẳng qua sau khi ngươi sống lại, ta và ngươi thần hồn chia hai phần, ngươi không thể đọc được suy nghĩ của ta. Cho nên cách của ta ngươi không thể biết được.
Ngọc Thành Tử biết hắn nói không sai, trước khi sống lại, hắn vô hình vô chất, chỉ là ý chí thuần túy còn chưa phải thần hồn, có thể cùng Đường Kiếp hòa làm một thể mà không bị phát hiện, cũng coi trộm được ký ức. Sau khi sống lại, tuy có lực lượng nhưng cũng mất đi chỗ tiện lợi ấy. Hiện giờ Đường Kiếp là Đường Kiếp, hắn là hắn, nếu không dung hòa thì không cách nào nhìn trộm được nhau.
Bất đắc dĩ nhất chính là vì lúc trước quá giống nhau, cho dù dùng nhân tâm luân hồi pháp tướng với hắn cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây, Ngọc Thành Tử cũng chỉ có thể nói:
- Ngươi có biện pháp gì?
- Đơn giản, thả ta ra, để ta nắm giữ thân thể này là được rồi.
- Ngươi mơ tưởng!
Ngọc Thành Tử lạnh lùng nói.
Đường Kiếp nói:
- Ngươi đang lo lắng điều gì? Hiện tại ngươi mới là chủ nhân thân thể này, cái gì cũng là ngươi nói mới tính. Cho dù ta tạm thời nắm giữ thân thể, một khi có chuyện, ngươi vẫn có thể đoạt lại quyền khống chế.
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Nếu ta để ngươi nắm giữ thân thể, vậy tương đương tuyên cáo ngươi có một phần quyền lợi với thân thể này, đến lúc đó muốn xóa bỏ ngươi còn khó hơn lên trời!
Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Khó hơn lên trời, nhưng không phải lên trời đúng không? So sánh với thượng cùng thiên đạo, chút khó khăn ấy có là gì? Còn nữa ta cứu ngươi, ngươi không định trả giá sao?
Đường Kiếp cũng không che dấu khát vọng của mình về thân thể này.
Tồn tại như Ngọc Thành Tử, âm mưu quỷ kế bình thường khó lửa, chỉ có giao dịch, giao dịch công bằng mới đạt được mong ước của mình.
Lúc này, Ngọc Thành Tử cũng do dự.
- Ngươi không còn nhiều thời gian.
Đường Kiếp thản nhiên nhắc nhở.
Trong không gian truyền tống, tu hành Hỗn Nguyên khí còn đang nhanh chóng tràn ngập, nhanh chóng phá hủy phòng ngự của Ngọc Thành Tử, nếu không phải Hiên Viên kiếm có uy năng thái thịnh, Vạn Cổ Trọng Lâu đạo pháp dũng mãnh, chỉ e lúc này tam thánh lão tổ đã đột phá phòng ngự của Ngọc Thành Tử.
Ngọc Thành Tử cắn răng nói:
- Được, theo ý ngươi!
Ngay sau đó, cự sơn biến mất, ý thức của Đường Kiếp một lần nữa được tự do.
Hắn cười dài nói:
- Như vậy đa tạ rồi!
Bóng dáng nhanh chóng khuếch trương, nháy mắt xâm chiếm thức hải, nắm giữ thân thể.
Duỗi tay, Đường Kiếp cẩn thận cảm thụ lực lượng của thân thể, đối mặt với áp lực khổng lồ của tam thánh lão tổ mà còn sức hít sâu một hơi, thỏa mãn nói:
- Đây chính là lực lượng của kim tiên, ta hiểu rồi...
Trong nháy mắt truyền hết tin tức của thân thể này cho bản thể ở Viêm Dương giới, cũng ghi nhớ thật kỹ.
- Đường Kiếp, ngươi còn làm gì thế?
Ngọc Thành Tử cả giận nói.
- Không vội.
Đường Kiếp trả lời:
- Chúng ta còn đủ thời gian, trước đó sẽ làm một chuyện.
Hắn nói xong bỗng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở phía sau hắn là Thanh Long và Bàn Long.
Ánh mắt này làm hai lão Long run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh băng quen thuộc mà cùng như cảm nhận được gì đó.
Thanh Long vẫn mẫn cảm nhất, hô lên trước tiên:
- Đường Kiếp!
- Biết là tốt rồi.
Đường Kiếp cười ha hả, xoay tay lại chộp lấy cổ Thanh Long:
- Đã phản bội thì phải trả giá, đạo lý này hẳn là ngươi hiểu.
- Không!
Thanh Long hoảng sợ kêu to.
Đường Kiếp dùng sức nắm cổ Thanh Long, tiên lực như biển lớn mênh mông tiến vào thân thể của Thanh Long.
Lão long vốn đang trọng thương, làm sao có thể chống lại thủ đoạn của Đường Kiếp, nổ tung chết tại chỗ.
- Đường Kiếp ngươi làm gì thế?
Ngọc Thành Tử phẫn nộ kêu to.
- Đương nhiên là cứu chúng ta.
Đường Kiếp trả lời, đồng thời thi thể Thanh Long đột nhiên tỏa sáng.
Tia sáng này mạnh mẽ, dẫn phát năng lượng như nước lũ dâng tràn tới đỉnh núi.
Nhìn tình cảnh này, Ngọc Thành Tử đột nhiên đã biết hắn muốn làm gì, hô lớn:
- Không!
- Không!
Tiếng của tam thánh lão tổ cũng truyền đến.
Đường Kiếp không thèm để ý, ngay sau đó thi thể Thanh Long bùng nổ.
Đây chính là thi hài tiên cấp, hơn nữa vừa mới chết đi, dư lực chưa hết, một khắc bùng nổ khiến năng lượng như gió bão tấn công không gian truyền tống, chấn động không gian, tạo ra chấn động trước giờ chưa từng có.
Cùng lúc đó Đường Kiếp đã dùng tất cả lực lượng tự bảo vệ mình, lấy thực lực kim tiên, chỉ dựa vào mình tạo ra chấn động như vậy cũng có thể, nhưng chấn động không gian khủng bố như vậy thì chẳng khác nào không cần mạng của mình nữa.
Đương nhiên, hắn muốn giữ mạng của mình, nhưng mạng của kẻ khác thì không sao.
Ngay sau đó, không gian tràn đầy năng lượng phát sinh vụ nổ.
Ở vô tận hư không trong Tinh La giới, đầu tiên có ánh sáng xuất hiện, tiếp theo là một vụ nổ kinh diễm được sinh ra, tựa như vũ trụ khởi nguyên tuôn trào vô số năng lượng. Đáng ngạc nhiên thán phục chính là vụ nổ tồn tại ngắn ngủn theo số giây, nhưng bởi vì là không gian truyền tống nên từ lúc bùng nổ tới chấm dứt đã kéo dài nghìn dặm, trong hư không kéo thành một đường sáng, dường như toàn bộ không trung bị xé thành một lỗ hổng lớn.
Mà một góc của vết sẹo thế giới, có một người ngã xuống, đúng là Đường Kiếp, hoặc cũng có thể nói là Ngọc Thành Tử.
Giờ này, hắn lại lần nữa biến thành người cô độc, bởi vì Luyện nguyên tử và Bàn Long đều đã chết, mà ngay cả bản thân cũng bị trọng thương.
- Đường Kiếp, xem ngươi làm chuyện tốt gì, ngươi khiến bản tôn bay ra khỏi không gian truyền tống!
Mặt mũi của Đường Kiếp vặn vẹo lên, phát ra âm thanh tức giận của Ngọc Thành Tử.
Tiếp theo vẻ mặt vặn vẹo thành dáng vẻ bình tĩnh của Đường Kiếp:
- Không phải lần đầu tiên cũng có gì ly kỳ. Muốn thoát khỏi việc bọn họ đuổi giết, nhảy ra không gian truyền tống là cách đơn giản nhất cũng là tốt nhất.
Đúng vậy, đây đúng là cách tốt nhất và đơn giản nhất.
Vì tam thánh lão tổ tuy mạnh nhưng lại ở xa nghìn vạn dặm, hắn không thể một mình đánh lén Ngọc Thành Tử, kỳ thật đều dựa vào lực lượng của bản thân truyền vào truyền tống trận. Vậy nên bọn họ phải đợi tới lúc này mới ra tay.
Cho nên chỉ cần phá vỡ không gian, Ngọc Thành Tử có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng vấn đề là Ngọc Thành Tử cũng biết đạo lý đó, cũng không cần Đường Kiếp ra tay. Hiện tại hắn trốn ra được nhưng bị vây trong hư không, tương đương biến thành một Cơ Dao Tiên!
Trốn thoát kiểu đó có ý nghĩa gì?
Quan trọng nhất là đợi thêm một thời gian, ý chí Tinh La có thể tái tổ nhân sự đuổi giết một lần nữa, lúc đó hắn cô độc trong hư không thì phải ngăn cản thế nào?
Thứ Ngọc Thành Tử muốn không phải cách này!
Hắn nói:
- Ngươi không để cho ta thoát ly hiểm cảnh, ngược lại còn làm ta lâm vào tuyệt cảnh! Còn khiến người của ta chết hết.
- Bọn họ không chết thì chúng ta thoát hiểm kiểu gì.
Đường Kiếp hừ nói:
- Ta dám tiến vào hư không, dĩ nhiên là nắm chắc rời khỏi.
- Hả? Rời khỏi đây như thế nào?
Gương mặt Ngọc Thành Tử biến đổi hỏi.
Hắn đã lần nữa đoạt lại quyền khống chế thức hải, nhưng vì lời nói của Đường Kiếp hấp dẫn nên phải tạm thời gác lại. Thân thể không ngừng biến hóa, lúc là Đường Kiếp, lúc là Ngọc Thành Tử, thoạt nhìn thật quỷ dị, cũng may đây là hư không không ai nhìn thấy.
Đường Kiếp cười nói:
- Đơn giản, tìm được giới phụ cận, sưu tập tài nguyên xây dựng lại truyền tống trận.
Ngọc Thành Tử cười lớn:
- Vớ vẩn, Tinh La hải, hư không vô hạn, tìm giới đâu có dễ? Ngươi đừng tưởng rằng năm đó ngươi dùng hai năm tìm được Thanh Vân Giới thì hiện tại cũng thế. Năm đó ngươi tìm được Thanh Vân Giới nhanh như vậy là nhờ bản tôn dùng vận mệnh dẫn dắt. Hiện giờ Thâu Thiên Hoán Nhật Tiên thuật đã kết thúc, vận mệnh lực ta bày ra để chiếu sáng cho ngươi đã hao hết, còn muốn tái diễn chuyện năm đó đúng là khó hơn lên trời!
Ngọc Thành Tử nói không sai, Tinh La Đại Thiên Giới có vô số thế giới, nhưng hư không còn lớn hơn nữa. Năm đó Đường Kiếp có thể tìm được Thanh Vân Giới trong hai năm là nhờ số mệnh ưu ái, chủ yếu là do bố trí của Ngọc Thành Tử lưu lại. Nếu không cũng không vừa xuống Thanh Vân Giới đã gặp Thanh Long, đạt được ngũ hành căn nguyên....
Nhưng hiện tại đã không còn gì, dưới tình huống bình thường, cho dù là một trăm năm cũng chưa hẳn tìm được một thế giới. Dù sao hư không như biển, lạc vào hư không như chu du trên biển, trong tình huống không rõ vị trí thì ngàn vạn khó khăn. Một khi bỏ qua một giới phải đi tìm rất xa.
Thế nên, Tinh Giới khó tìm kiếm, khiến Cơ Dao Tiên đến giờ vẫn còn phiêu đãng trong hư không.
Về phần vận mệnh chi thư đang bị thiên đạo ghét bỏ, vận mệnh còn sẽ dẫn Ngọc Thành Tử tới đường chết.
Đường Kiếp khẽ mĩm cười nói:
- Vậy nếu ta cho ngươi biết, ta biết hướng của giới gần nhất thì sao?
- Cái gì?
Ngọc Thành Tử ngạc nhiên.
Đường Kiếp trả lời:
- Ta bố trí truyền tống trận, ta phá nát bức tướng không gian, cho nên ta biết chúng ta đang ở đâu.
Lý do này có phần vô nghĩa, Ngọc Thành Tử chưa từng nghe nói truyền tống trận do mình bố trí, nửa đường nhảy ra vẫn biết được vị trí của mình.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ hỏi:
- Ở đâu? Có xa lắm không?
Đường Kiếp trả lời:
- Phương hướng ta không nói cho ngươi biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi giới đó cách chúng ta một năm lộ trình, ý ta nói phối hợp với Vô Song Thiên Mục và Gang Tấc Thiên Nhai.
Phối hợp Vô Song Thiên Mục và Gang Tấc Thiên Nhai mà mất một năm, chứng minh giới này cũng không gần, nhưng mặc kệ thế nào, đối với tu giả thì một năm chỉ trong nháy mắt, cũng có thể chấp nhận. Mà nếu không có Đường Kiếp chỉ dẫn, chỉ dựa vào bản thân Ngọc Thành Tử sẽ không thể tìm ra.
Đương nhiên hắn cũng biết việc này sẽ cho Đường Kiếp thêm nhiều quyền khống chế thân thể, một khi để hắn phát triển an toàn, mình càng khó tiêu diệt hắn.
Có lẽ đây chính là điều Đường Kiếp muốn.
Đáng tiếc hắn không có lựa chọn nào khác.
Hít một hơi dài, Ngọc Thành Tử nói:
- Nếu thế, một năm này ta giao thân thể cho ngươi chưởng quản. Nhưng nếu ngươi không thể ra khỏi hư không trong vòng một năm thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, Ngọc Thành Tử đã hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế, tiến vào ngủ say.
Hắn vừa thức tỉnh, thần hồn thần trí đều trong trạng thái yếu nhất, cũng bởi vậy mới cho Đường Kiếp và đám tam thánh lão tổ chỗ hổng. Hiện giờ hấp thu giáo giáo huấn, rõ ràng muốn mượn một năm nghỉ ngơi lấy sức. Đợi lần sau hắn trở về, Đường Kiếp, tam thánh, thậm chí thiên đạo sẽ không dễ tính kế hắn như trước.
Nhìn Ngọc Thành Tử chủ động ngủ đông, Đường Kiếp cũng thở phào một cái.
Ý thức truyền lại.
Xoát!
Tay Đường Kiếp bản tôn rút khỏi ngực Vương Phá Sát.
Máu tươi chảy ra, Vương Phá Sát ngã xuống đất.