Khí vận tiếp thu ý chí thượng thiên, trong bóng tối thủ hộ phái Tẩy Nguyệt, mặc dù vô hình nhưng lại là tồn tại có thực.

Mà ngay vừa rồi, đám người Vân Thiên Lan không chết đã chứng tỏ số mệnh che chở.

Số mệnh che chở có điểm khác biệt, nói chính xác nó sẽ không hình thành lực lượng gì đối kháng, nhưng lại có tác dụng tới chi tiết, khiến chi phát huy tác dụng.

Khi Ngọc Thành Tử tính toán tiêu diệt phái Tẩy Nguyệt, vận mệnh không thể trực tiếp ngăn cản, nhưng sự xuất hiện của Đường Kiếp lại cho vận mệnh cơ hội. Vận mệnh lực gia tăng phù hộ cho Đường Kiếp, cũng thông qua phương thức này miễn cho Tẩy Nguyệt ngộ hại.

Cho nên nó không bảo hộ Đường Kiếp, nó chỉ đang bảo hộ phái Tẩy Nguyệt.

Nó không quan tâm ai thắng ai thua, nhưng chỉ cần Ngọc Thành Tử còn muốn diệt hết phái Tẩy Nguyệt, vận mệnh sẽ làm Đường Kiếp có năng lực đối kháng Ngọc Thành Tử.

Hiểu ra điều này, Ngọc Thành Tử hét lớn:

- Phái Tẩy Nguyệt vốn là môn phái cổ không muốn hàng phục, bản tôn cũng hiểu cho, không muốn nhiều tạo sát nghiệt. Hôm nay buông tha cho các ngươi, ngày sau tái kiến. Chúng nhân nghe lệnh lui khỏi nơi này, không được làm khó!

Nói xong vung tay áo về phía đỉnh Xuất Vân, ngọn núi kia đột ngột trồi lên, sau khi bay vào không trung lại hóa làm một thanh thần kiếm rơi vào tay Ngọc Thành Tử.

Đúng là Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm.

Kiếm này vốn là một nửa của Hiên Viên kiếm, hiện giờ nguyên chủ trở về, tất nhiên sẽ phải hô ứng.

Cầm kiếm trong tay, hắn cứ thế rời đi, theo sau là thuộc hạ cũ ở Vương đình, Thanh Long Bàn Long cũng ở trong đó. Về phần Mục Tự Dương và Diệp Vân Tử do dự một chút, nếu không phải Vân Thiên Lan đúng lúc nói một câu "Phái Tẩy Nguyệt vĩnh viễn hoan nghênh nhị vị" thì có lẽ bọn họ cũng chọn đi theo Ngọc Thành Tử rồi.

Tuy rằng không biết vì sao Ngọc Thành Tử đột nhiên buông tha cho, nhưng cảnh Ngọc Thành Tử và Đường Kiếp tranh giành lúc trước thì ai cũng thấy.

Đường Kiếp chưa chết!

Ý nghĩ này đã kích động mọi người.

Đương nhiên bọn họ không biết, nếu như không phải bọn họ nghĩ Đường Kiếp đã chết, kích phát thù hận khiến Ngọc Thành Tử động sát khí, dẫn động vận mệnh lực thì Đường Kiếp đã chết thật rồi.

Tới hiện tại, khi Ngọc Thành Tử bay khỏi dãy Xuất Vân, vận mệnh lực quấn quanh ý chí Đường Kiếp cũng biến mất vô tung.

- Còn chưa chịu chết!

Trong thức hải, Ngọc Thành Tử lại lần nữa sông cuộn biển gầm, ý chí khổng lồ đánh tới Đường Kiếp.

Đã không có vận mệnh lực che chở, Đường Kiếp không còn tiền vốn đối kháng.

Trong thức hải, ý chí khổng lồ của tiên đế quét tới, thân ảnh của Đường Kiếp như nến lung lay sắp tắt trong gió.

Chỉ là hắn có thúc dục thế nào thì thần hồn của Đường Kiếp vẫn bất diệt.

Nhìn kỹ lại, Ngọc Thành Tử phát hiện trong thần hồn Đường Kiếp còn một tơ vận mệnh lực. Rất nhanh, hắn đã hiểu được đây là chuyện gì, hừ một tiếng nói:
- Hóa ra là đánh cắp một tia lực lượng trong đại đạo để tự bảo vệ mình.

Đúng vậy, đây đúng một tia vận mệnh lực Đường Kiếp đánh cắp nhân lúc phản kích, đúng là dựa vào nó, Đường Kiếp mới đứng vững trước Ngọc Thành Tử.

Ngọc Thành Tử hừ nói:
- Cho dù ngươi đánh cắp vận mệnh phù hộ thì sao? Chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, cho dù chưa giết được ngươi thì cũng có thể trấn áp trước. Trấn cho ta!

Theo tiếng hô, trong thức hải nhấc lên sóng to gió lớn.

Ý chí của Ngọc Thành Tử hóa làm cự sơn trấn áp thần hồn Đường Kiếp dưới chân núi.

Đường Kiếp quát:
- Ngọc Thành Tử, chỉ cần ta không chết, thân thể này ngươi cũng đừng mong độc chiếm! Một ngày còn sống trong thức hải thì còn một ngày là bóng đè ngươi. Ngay cả khi ngươi trấn áp ta, ta cũng sẽ trở về phá hỏng kế hoạch của ngươi. Ta chính là ngươi, là ngươi thứ hai!

Ngọc Thành Tử tức giận đến sắc mặt xanh mét:
- Chỉ dựa vào ngươi? Chút vận mệnh lực trong cơ thể ngươi, bản tôn chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày có thể xóa hết, đến lúc đó, ngươi chỉ có chết!

Nói xong song chưởng chấn động, cự sơn hạ xuống, không còn nghe được thanh âm của Đường Kiếp.

Đến lúc này, Ngọc Thành Tử mới một lần nữa nắm giữ thân thể này.

Tuy rằng Đường Kiếp chưa hoàn toàn chết đi, nhưng lời Ngọc Thành Tử nói lúc trước cũng không sai, chỉ cần bốn mươi chín ngày là có thể hoàn toàn xóa bỏ tàn hồn này.

Thanh Long thấy hắn sắc mặt khôi phục lại bình thường, nhất thời không dám xác định người trước mắt là Ngọc Thành Tử hay Đường Kiếp, kiên trì nói:
- Bệ hạ...

Ngọc Thành Tử nhìn ra tâm ý của hắn, cũng không bóc trần, chỉ hừ một tiếng nói:
- Không sao rồi. Đường Kiếp chết mà không yên, đã mang đến một vài phiền toái nhỏ, tuy nhiên đã bị ta giải quyết.

Các tiên nghe xong thở hắt ra.

Luyện Nguyên Tử nói:
- Nếu bệ hạ đã trừ bỏ hậu hoạn, chi bằng ta quay lại bắt hết chư phái Tẩy Nguyệt.

Ngọc Thành Tử lắc đầu:
- Thôi, phái Tẩy Nguyệt cũng là nơi ta trưởng thành, nhớ lại năm đó bồi dưỡng có công, để cho họ một con đường sống.

Đối với Ngọc Thành Tử mà nói, Đường Kiếp đã thành kiếp trước của mình, bởi vậy cách nói này cũng không sai. Về phần Đường Kiếp không chết thì hắn không đề cập tới.

Chúng tiên nghe thế chỉ có thể gật đầu xác nhận.

Ngọc Thành Tử tiếp tục nói:
- Việc cấp bách, vẫn nên lập tức xây dựng lại Vương đình, chờ đám bộ hạ cũ.

Từ khi Ngọc Thành Tử trở về, chúng tiên ở Vạn Giới Vương Đình quy ẩn khắp nơi đều thức tỉnh, nhưng lại phân tán ở các giới. Ngọc Thành Tử không thể nào đi đón từng người, đương nhiên sẽ xây dựng lại Vương đình chờ họ tới điểm danh. Đợi giải quyết xong mọi chuyện, quay về thu thập Tê Hà Giới chỉ là việc nhỏ.

- Tuy nhiên trước đó còn phải làm một chuyện.
Ngọc Thành Tử chậm rãi nói, bàn tay to duỗi ra. Chỉ thấy phương xa có một đạo hào quang bừng sáng xông thẳng lên trời, sau đó như du long bay về phía Ngọc Thành Tử. Xa ngàn dặm đã đếm ngay lập tức tới, đến bên Ngọc Thành Tử hóa thành một thanh thần kiếm, đúng là Trảm thần kiếm.

Trảm thần kiếm rơi xuống tay Ngọc Thành Tử liền cùng Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo như hai huynh đệ đã lâu không gặp.

Không, không phải huynh đệ mà còn thân hơn huynh đệ, mà do chúng vốn là một thanh kiếm.

Ngay sau đó, Ngọc Thành Tử hợp song kiếm, ánh sáng xuất hiện, song kiếm biến mất, chỉ còn lại một thanh trường kiếm màu sắc cổ xưa.

Hiên Viên kiếm!

Nó từng diệt thần trảm thần tung hoành đầy khí phách, phong cách cổ dạt dào, đã trải qua mấy vạn năm, khiến mọi người sinh lòng kính trọng và ngưỡng mộ, gần như muốn cúng bái.

Ngọc Thành Tử rút kiếm ra vui mừng nói:
- Hiên Viên kiếm, ngươi rốt cục lại đã trở lại. Kiếp trước ta dùng ngươi chém hư không, quét ngang Hồng Mông. Ở kiếp này, ta muốn dùng ngươi phá nát Tinh La, lao ra khỏi gông xiềng của thiên địa!

Hiên Viên kiếm phát ra âm thanh trong trẻo đáp lại Ngọc Thành Tử.

Cảm nhận được Hiên Viên kiếm đáp lại, Ngọc Thành Tử cười ha ha:
- Tốt! Hiên Viên kiếm đã trở về, cũng không cần lưu lại nơi này. Chúng ta đi Hồng hoang đại lục, đầu tiên xây dựng lại Vương đình, thứ hai tìm vài vị lão hữu tính nợ cũ.

Truyền tống trận đi Hồng Mông sau khi Binh Chủ Bí Cảnh hủy diệt đã được Đường Kiếp chuyển đi, Ngọc Thành Tử theo ký ức của Đường Kiếp tìm được tư liệu rồi dẫn chúng tiên tới đó.

————————————————�� �—

Sát ý mãnh liệt chặt đứt tuyến ý thức xông đến như bay, lao thẳng tới Đường Kiếp.

Sát khí vô hạn.

Diệt thần táng tiên pháp!

Đây là vô thượng tiên pháp của tiên đế Ngọc Thành Tử, trực kích thần hồn, diệt thần táng tiên!

Đường Kiếp chỉ là một tiểu Thiên tâm, hắn không ngăn được, không tiếp được, không chịu được.

Huống chi còn có một vị Minh thần như hổ rình mồi.

Nhưng Đường Kiếp không từ bỏ, sau khi cảm nhận sát ý phủ xuống, ý thức của Đường Kiếp gợn sóng, một màn sương đen như khói tỏa ra.

Hắc sa!

Tồn tại do Binh Tự Quyết hủy diệt vô số tử thần binh, ngưng tụ luân hồi đạo lực hình thành, thời khắc này hóa làm màn vải đen bảo vệ ý thức của Đường Kiếp.

Đây mới là quân bài chưa lật lớn nhất của Đường Kiếp, không có lực lượng linh hồn nào mạnh hơn hắc sa, càng không có vật chất nào cứng rắn hơn Đế Nhận!

Diệt thần táng tiên pháp là công kích chuyên nhằm vào thần hồn, cũng chỉ có loại công kích này mới có thể ở cách xa hư không tác động tới Đường Kiếp. Nhưng dù vậy, khi nó vượt qua độ hư thì mười phần lực lượng cũng mất đi chín phần. Đương nhiên, chỉ dựa vào một lực dư lại, Ngọc Thành Tử cũng có lòng tin tưởng giết được Đường Kiếp rồi.

Đó chỉ là một Thiên Tâm, còn chưa phải Tử Phủ, hồn chưa linh chứ đừng nói tới tinh thần. Dù chỉ có một kích cũng đủ để đập nát Đường Kiếp ngàn vạn lần.

Trong tình huống đó, một kích đánh vào màn đen do hắc sa tạo thành.

Công kích không xuyên thấu màn hắc sa thủ hộ mà bị nó trực tiếp cắn nuốt, sau đó chuyển hướng mục tiêu sang Minh thần.

Hỗn La Thiên cơ trận, hoàng tuyền lốc xoáy.

Minh thần dùng một bàn trong lốc xoáy ngưng tụ ra sát uy thao thiên.

Đúng lúc này, mi tâm Đường Kiếp chợt lóe quang hoa, một đạo điện quang đánh vào bàn tay Minh thần.

Mặc dù chỉ là một đạo điện quang nhỏ, nhưng ngay khi tiến vào tay Minh thần lại khiến hắn thê lương tru lên.

- Không! ! ! ! !
Tiếng hô của Minh thần phá tan chân trời, truyền khắp Viêm Dương giới.

Ngay sau đó Minh thần còn đang rít gào tức giận đã rút tay về, dĩ nhiên cũng đã cách xa.

- Đáng tiếc.
Đường Kiếp nói nhỏ một tiếng.

Rốt cuộc uy năng của diệt thần táng tiên chỉ còn một thành, bị Đường Kiếp chuyển hóa càng thêm hao tổn, uy lực chưa đầy một thành không thể giết chết Minh thần. Mặc dù thế, một kích này vẫn khiến Minh thần bị thương không nhẹ, nhìn phản ứng của hắn là có thể thấy được, lần này đã khiến thần hồn của hắn bị thương nặng.

Thần hồn bị thương còn khó khôi phục hơn những thứ khác. Chịu thiệt thòi lần này, chỉ e Minh thần sẽ phải ngủ đông khá lâu.

- Đâu cho ngươi chạy dễ như vậy?
Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng:
- Đường Xuyên, giữ hắn cho ta!

- Vâng, phụ thân!
Trước khi hoàng tuyền lốc xoáy đóng lại, Đường Xuyên đã nhảy vào lốc xoáy, thân hình chợt lóe rồi biến mất.

Đúng lúc này, Đường Kiếp như cảm ứng được gì, nói:
- Đây là chuyện gì...

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cảm thấy mối liên hệ ý thức giữa mình và phân thân đã phục hồi.