Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến hóa, Đường Kiếp lại nhìn thấy hoàng tuyền đang chảy.

Hoàng tuyền không biết nơi đến, cũng không biết chỗ đi.

Nhưng lúc này hắn biết rồi.

Nó chảy từ sinh đến, hướng sinh mà đi, chỗ chảy qua là tử vong.

Luân hồi là một loại trải qua, một loại du lịch tương phản, sống và chết, âm dương hai cực là quá trình tồn tại vĩnh viễn không ngừng nghỉ...

Mỗi một sinh, mỗi một thế, từng tồn tại ở thế giới này hay thế giới kia đều triển khai thông qua phương thức như vậy.

Ánh mắt của Đường Kiếp nhìn ngược dòng hoàng tuyền.

Đường Kiếp từng vĩnh viễn không thấy ngọn nguồn giờ đang mở rộng.

Hắn nhìn thấy chỗ hoàng tuyền chảy ra là một không gian kỳ dị.

Ý thức không ngừng dọc theo hoàng tuyền, tiến vào phiến không gian kia, ánh sáng màu vàng tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của Đường Kiếp.

Trong màn sương màu vàng có vô số tinh điểm lấp lánh.

Đường Kiếp nhẹ nhàng ấn mở một quang điểm trong đó, vì thế có vô số hình ảnh như đứa trẻ tinh quái nhảy ra, như năm đó hắn nhập đạo luân hồi đã nhìn thấy muôn đời muôn kiếp trước, thấy vô số lần luân hồi và trải qua của một linh hồn.

Giống như hắn nhìn mình của "Kiếp trước", linh hồn kiếp trước cũng có người bình thường sống cuộc sống bình thường, cũng có kẻ nhân sinh phấn khích, trải qua nhiều đời, đa dạng muôn màu.

Nó như đóa hoa nở rộ, cũng như khói lửa tiêu tan.

Đường Kiếp vừa nhìn về những quang điểm khác thì phát hiện mỗi quang điểm đều chở đầy ký ức của một linh hồn qua vô số lần chuyển kiếp.

Chúng trầm luân, thoải mái trong màn sương, hình thành một đại dương ý thức.

Đường Kiếp hiểu ra, nơi này là thế giới luân hồi.

Những linh hồn dũng mãnh tràn vào hoàng tuyền đang tìm về ký ức đã từng của bọn họ, kết hợp với những ký ức đã mất đi, rất nhanh, linh hồn quang điểm lại phân ra một thân thể mới.

Tinh thuần, trong suốt, không chất, cứ như vậy bồng bềnh bay lên. Chợt lóe chợt lóe như đom đóm lóe sáng một lần rồi biến mất vô tung. Đường Kiếp biết đó không phải là biến mất, mà là tân sinh tinh thuần đã rời không gian này đi tới một thế giới không biết.

Mà hoàng tuyền chính là biểu hiện thực chất của quá trình.

Không gian ở trong này không có ý nghĩa, đây là một thế giới ý thức thuần túy. Chỉ có nơi này ký ức mới ở lại được, chỉ có tinh thuần mới có thể rời đi.

Trải qua chuyện muôn đời trước kia, Đường Kiếp cho là mình đã bắt đầu hiểu biết về luân hồi. Nhưng mãi đến thời khắc này, khi tiến vào này luân hồi không gian hắn mới ý thức được, khoảng cách tới giải được luân hồi còn rất xa xôi.

Ở trong này, luân hồi không chỉ là số mệnh, đó là một tồn tại có lực lượng rõ ràng.

Nó là linh, thế giới, là khởi điểm cũng là điểm kết thúc của hồn, chỉ có chân chính tiến vào nơi đây, trải qua quá trình luân hồi rửa tội mới chân chính hiểu được ý nghĩa của luân hồi, mới là chân chính nhập đạo luân hồi.

Những thứ biết trước kia chỉ là nông cạn thôi!

Khi hắn hiểu ra điểm này, tất cả cảnh tượng quanh thân càng thêm phức tạp.

Vô số hình ảnh như biển triều mãnh liệt chảy qua thức hải Đường Kiếp, biển tin dâng trào đủ để nổ tung đầu. Cũng may Đường Kiếp lúc này là tiên nhân Đường Kiếp, linh hồn thành thần, tập trung tinh thần có thể chống đỡ. Dù vậy cũng khiến hắn choáng váng, hoa mắt.

Đường Kiếp không thể không nhanh loại bỏ tin tức vô dụng với mình, chỉ lựa chọn nội dung trọng yếu nhất.

Lần này thông qua lưỡi hái luân hồi mà rình coi được không gian luân hồi hư vô mờ ảo, đây là cơ hội của hắn. Hắn phải mượn cơ hội này lập đạo, mở luân hồi, thành lập luân hồi đạo pháp thuộc về mình, tu bổ đạo cuối cùng trong toàn bộ mười hai đại đạo.

Hai mắt không ngừng chớp động, tin tức rộng lớn lướt qua đầu hắn, trong vô số tin dư thừa rườm rà phiền phức kia, Đường Kiếp đã có thêm lý giải về luân hồi chi đạo. Mà khi hắn lý giải càng sâu sắc, không gian này cũng không ngừng phát triển lớn lên.

Đúng vậy, không ngừng tăng lớn!

Luân hồi không gian là một tồn tại phi thường đặc thù, nó xen vào giữa chân thật và hư ảo. Tuy rằng nó là chân thật nhưng lại không tồn tại ở một góc bất kỳ nào của thế giới mà tồn tại trong ý thức tối tăm của mọi người, chỉ có người nắm giữ luân hồi mới có thể tiến nhập. Ở trong này, bọn họ có thể tìm được ký ức kiếp trước, cũng có thể ẩn giấu tin tức. Giống...

Giống như là cái gì?

Đường Kiếp cố gắng nghĩ nhưng không thể nhớ nổi giống như là gì, chỉ có thể lắc đầu tản mát ý nghĩ này. Có quá nhiều tin tức khiến hắn không thể lãng phí tinh thần.

Hắn tiếp tục tăng cường cảm ngộ với luân hồi không gian, cả lý giải về không gian này cũng theo đó khuếch trương. Thời gian dần qua, Đường Kiếp càng hiểu rõ về luân hồi, lĩnh ngộ hóa làm đạo vân hiện ra trên Đường Kiếp phân thân ở Tê Hà giới.

Một đạo lại một đạo, không ngừng gia tăng.

Rốt cục, cơ thể phân thân bùng lên hào quang, vô số đạo vân vây quanh thân thể hắn lóng lánh, mơ hồ có tiếng phạm âm đang hát như ánh mặt trời. Một luồng ý chí rộng lớn từ cơ thể Đường Kiếp tản ra, vì thế mọi người ở Xuất Vân đình đều cảm nhận được, đồng thời hướng Tham Thần điện quỳ xuống.

Trong phòng nhỏ sau núi, ngay cả Vân Thiên Lan cũng ngẩng đầu nhìn lại, lẩm bẩm nói:
- Đại đạo lực nồng đậm, lại có một đạo nhập đạo đại thành sao? Tiểu tử này đúng là làm người ta thấy khó tin. Chỉ có điều, vì sao lão phu lại có cảm giác bất an chứ?

Vân Thiên Lan nhìn Tham Thần điện, trong mắt xuất hiện một tia sầu lo.

Cùng lúc đó, đạo vân trên người Đường Kiếp lóng lánh rực rỡ. Chúng giằng co, biến ảo trên không trung. Đó là chúng đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội định hình cuối cùng. Khi chúng nó định hình thì cũng là lúc đạo pháp thành lập.

Ý thức chủ yếu của Đường Kiếp đang trong luân hồi không gian, cảm thụ được quy luật tồn tại độc đáo của luân hồi. Lực lượng đến từ lưỡi hái luân hồi khiến hắn có thể cảm nhận sâu sắc luân hồi chi đạo, bỏ qua lần này về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Bởi vì luân hồi là căn cứ vào mặt tồn tại của linh hồn và ý thức, ở trong này thần hồn của Đường Kiếp được ma luyện, nâng cao, lực lượng của thần tiến thêm một bước thăng hoa, cho nên luân hồi đạo pháp cũng là thần hồn đạo pháp cực kỳ hiếm có.

Đường Kiếp cũng đang không ngừng suy tư, rốt cuộc dạng đạo pháp gì mới thích hợp với mình.

Chính vào lúc tự hỏi, bỗng nhiên Đường Kiếp như cảm ứng được gì.

Hắn từ phía xa nhìn lại, nhìn thấy một chấm sáng nhỏ ở luân hồi không gian xa xa.

Quang điểm cũng không lớn, cũng không thấy được, nhưng chẳng biết tại sao lại hấp dẫn Đường Kiếp.

Ý chí của Đường Kiếp như xúc tu vươn tới chạm vào quang điểm, vì thế một lượng lớn tin tức ùa vào đầu Đường Kiếp.

Là kiếp trước của mình.

Đường Kiếp mỉm cười.

Cảm ứng trong bóng tối khiến hắn đã tìm tới ký ức trầm luân của mình.

Hình ảnh giống như ban đầu hắn thấy ở Vạn Giới Vương Đình, chẳng qua lúc đó hắn dùng kinh nghiệm bản thân người cảm thụ trải qua. Mà giờ hắn lấy thân phận những người đứng xem, lấy góc độ rất cao nhìn xuống hết thảy.

Khi hắn làm như vậy, phần ký ức này sẽ không khiến hắn cảm động mà chỉ hờ hững, thản nhiên xem.

Nhìn những chuyện trước kia, Đường Kiếp đột nhiên hiểu được mình cần môn luân hồi đạo pháp nào rồi.

Tham Thần điện, đạ vân quấn quanh thân thể Đường Kiếp chuyển động, dần dần hóa làm một đồ án hạ xuống vai Đường Kiếp.

Đường Kiếp đột nhiên đứng lên, thân hình chợt lóe, ngay sau đó hắn đã ra hiện ra trong đại lao phái Tẩy Nguyệt.

Nơi này là chỗ giam phạm nhân trọng yếu của phái Tẩy Nguyệt, như một vài kẻ chưa từ bỏ ý định, yêu ma ý đồ tác loạn Huyết Hà sẽ bị giam cầm ở đây.

Hiện tại, Đường Kiếp cần một gã trọng phạm.

Đứng trước một đại yêu phân thần, Đường Kiếp vung tay lên nắm lấy phân thần đại yêu. Một tay chộp vào ót nó, hai mắt mở lớn, trong mắt đại yêu hiện lên sắc thái mê ly.

Lúc này có vô số hình ảnh xuất hiện trước mắt nó. Những hình ảnh nó chưa bao giờ thấy qua nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Một lát sau cảm giác hư thoát xuất hiện, đại yêu như mất đi tất cả khí lực xụi lơ trên mặt đất.

- Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?
Đại yêu sợ hãi kêu lên.

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Không có gì, chỉ giúp ngươi khôi phục trí nhớ của kiếp trước.

Yêu vật dại ra, lập tức kêu lên:
- Vì sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Chỉ có linh hồn tinh thuần mới có thể sinh ra trên thế gian này, trưởng thành, từng bước phát triển ý chí. Thế nên linh hồn chết đi đều phải qua luân hồi không gian rửa sạch, xoá hết quá khứ, lấy sự tinh thuần nghênh đón tái sinh. Khi ta dẫn đường ngươi nhớ lại quá khứ, linh hồn của ngươi đã định trước sẽ bị ký ức cũ tấn công, linh hồn không còn tinh thuần.

- Vậy... Thì sao?
Đại yêu vẫn cảm thấy khó hiểu.

Đường Kiếp trả lời:
- Linh hồn không tinh thuần thì có thể có cơ hội hạ thủ. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể tìm tòi ký ức của hắn, tốt hơn Sưu Hồn Thuật vì không biết người ta thành ngu ngốc, lại càng không có mạo hiểm phải chết. Đương nhiên cũng có thể sửa trí nhớ của hắn, khiến hắn từ nay về sau trung thành với ngươi, thậm chí còn có thể từ quá khứ của đối phương tìm ra bí mật của lịch sử, có lẽ thu được nhiều lợi ích. Tóm lại... nhiều cái lợi lắm.

Đường Kiếp lạnh lùng nói xong thì nghe đại yêu sinh lòng tuyệt vọng điên cuồng gào thét:
- Không, không, không nên!

Đường Kiếp đã dựng thẳng ngón tay đặt lên mi tâm yêu vật, mỉm cười nói:
- Cảm tạ ngươi trở thành thí nghiệm phẩm của đại đạo pháp thứ mười hai của ta, luân hồi pháp tướng. Đối với ta mà nói, đạo pháp tăng cường chiến lực đã không còn trọng yếu, luân hồi pháp tướng có thể khống chế lòng người, có thể lật trời mới là thứ ta cần.

- Đường Kiếp!
Yêu vật kêu to:
- Ngươi thân là người tu, một lòng theo đuổi thiên đạo chí lý lại thích đùa bỡn lòng người, ham thích quyền mưu, nhất định không thể thành tối cao!

Đường Kiếp sắp hạ thủ hơi dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ mê man. Hắn lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, thân thể của ta là Tiên Đài, một lòng theo đuổi thiên đạo, vì sao đạo thứ mười hai lại phải theo đuổi việc nắm người trong tay?

Ngay lúc Đường Kiếp tự hổi, trong luân hồi không gian, nhận thức chủ của Đường Kiếp đang tìm kiếm ký ức trước kia của mình.

Hắn đã xem xong ký ức chín mươi chín kiếp, rốt cục đi tới trước vùng ký ức mênh mông rộng lớn.

Tu giả đứng trên cự long, tướng mạo có vài phần tương tự với mình. Đứng chắp tay.

Hắn đứng trên cao nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy mà sâu thẳm, bộ mặt sinh ra ánh sáng khiến người ta không thấy rõ mặt.

Quỷ dị nhất là khi ngươi không nhìn hắn nữa, diện mạo của hắn sẽ bị lãng quên đi.

Điều này làm cho Đường Kiếp cảm thấy sợ run.

Hắn nhớ tới lời của Thanh Long.

Nhìn gương mặt quen thuộc và xa lạ kia, hắn nói nhỏ:
- Tiên đế.

Vì thế người đứng trên cự long chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Đường Kiếp.

Hắn nói:
- Rốt cuộc ngươi đã tới!

Tẩy Nguyệt tiểu trúc, hài cốt chôn dưới huyết hà hơi ngẩng đầu lên, trong hốc mắt hiện ánh sáng u lục.