Lúc Viêm Dương giới được Đường Kiếp giúp đỡ triển khai phản kích, phía bên Tê Hà Giới cũng đã đi tới trận chiến cuối cùng.
Hôm đó, Đường Kiếp đột nhiên sinh cảm ứng, biết Vân Thiên Lan đã quyết định chấm dứt chiến tranh trong hôm nay.
Tinh thần khẽ động, Đường Kiếp đứng dậy đi ra khỏi Tham Thần điện, chỉ thấy Vân Thiên Lan đang đứng trong tầng mây. Ở bên cạnh ông có sáu địa tiên là Tinh Diệu môn Hoàng Vô Cực, Thiên Nhai Hải Các Cô Xạ tiên tử, Thiên Thần Cung Diệp Vân Tử, Thú Luyện Môn Mục Tự Dương, Thiên Tình Tông Nhiên Tình hoa hậu, Thất Tuyệt Môn Quý Văn Trường. Ngoài ra còn có một người là nhân loại Huyết Hà Quảng Nguyên Tử. Thấy Đường Kiếp đi ra liền cúi mình thi lễ.
Đây là biểu thị tôn trọng Đường Kiếp, cũng là lễ ngộ với kẻ mạnh.
Vân Thiên Lan nói:
- Hỏa Thiên Tôn truyền tin nói thời cơ đã tới.
Trong khoảng thời gian Đường Kiếp bế quan tĩnh tu, tin tức của Hỏa Thiên Tôn trực tiếp truyền cho Vân Thiên Lan.
Nghe Vân Thiên Lan nói, Đường Kiếp cười lạnh:
- Thời cơ? Sợ là thời cơ của bọn họ đi?
- Đương nhiên.
Vân Thiên Lan cười nói:
- Nếu không, sao lại dám cùng bọn ta ứng chiến.
Vân Thiên Lan luôn tìm kiếm cơ hội quyết chiến với Huyết Hà Chi Chủ, nhưng Huyết Hà Chi Chủ co đầu rút cổ không chịu ra. Thế nên, mặc dù biết rõ Hỏa Thiên Tôn có phần lừa dối, nhưng Vân Thiên Lan cũng nguyện bước vào cạm bẫy.
Đây xuất phát từ lòng tự tin của cường nhân, giống như những đối thủ trước của Đường Kiếp.
Chẳng qua trước kia Đường Kiếp là người bố trí, đối thủ biết rõ có lừa dối mà vẫn muốn cường công. Nhưng bây giờ tình thế nghịch chuyển, bên ta thì biết rõ núi có hổ mà vẫn cứ đi tới.
Đây là kết quả do vị trí khác nhau mang tới, làm cường nhân sẽ có suy nghĩ của cường nhân, sẽ có chuẩn bị tâm lý bị đâm sau lưng. Nếu ngay cả chút dũng khí này cũng không có thì đừng tự xưng là cường nhân.
Từng là ám tiễn cao thủ giờ biến thành người chuẩn bị bị đâm sau lưng, Đường Kiếp thật không biết nói gì.
Hắn mỉm cười nói:
- Vậy đi xem Huyết Hà lão nhân chuẩn bị lễ vật như thế nào thôi.
Mọi người đồng thanh cười nói:
- Đang muốn được biệt!
Rồi hóa làm cơn lốc cuốn tới chỗ Huyết Hà.
Mọi người bay dọc theo đường sông, bay thẳng đến một biển huyết sắc mênh mông.
Vân Thiên Lan nói:
- Nơi đó là nơi Hỏa Thiên Tôn lấy di hài ra rồi.
- Nếu như thế chúng ta còn chờ gì nữa?
Lão bà tóc trắng xóa đứng bên Vân Thiên Lan nói.
Đó là Thiên Tình Tông Nhiên Tình hoa hậu, nghe nói từng một hoa khôi, xinh đẹp vô song. Chỉ tiếc năm đó vì tấn công Tiên Đài, lúc tu luyện quang thần công, thiêu đốt sinh mạng cưỡng ép đi đường tắt, nghịch chuyển quang âm, bù lại khuyết điểm, mặc dù thăng tiến nhưng cũng mất đi vẻ xinh đẹp. Mặc dù có thể dùng biến hóa thuật che đi, nhưng sự tang thương sâu trong linh hồn không cách nào che dấu được.
Mặc dù như thế, tu vi của lão bà này không thể coi thường. Nếu như nói Thiên Nhai Hải Các am hiểu nhất chính là không gian, như vậy Thiên Tình Tông am hiểu nhất chính là thời gian, đừng quên Thiên Tình Tông dùng thuật pháp nổi tiếng nhanh lẹ quỷ dị. Chỉ tiếc thời gian đạo còn khó lĩnh ngộ hơn không gian đạo, bởi vậy chiến lực của Thiên Tình Tông ngược lại không bằng Thiên Nhai Hải Các, nếu không phải Nhiên Tình hoa hậu trả giá đề thăng bản thân, Thiên Tình Tông đã sớm bị Thiên Nhai Hải Các áp chế.
Có thể nói Thiên Tình Tông sở dĩ có thể đứng vào hàng lục đại phái, hoàn toàn là nhờ hoa hậu hy sinh.
Đường Kiếp cười nói:
- Hoa hậu đừng vội, nên xem trước có thể có cạm bẫy gì.
Nói xong Thiên Mục dựng thẳng lên nhìn vào trong huyết hà.
Vô Song Thiên Mục dùng việc thấy rõ nhược điểm làm hướng phát triển, nhưng năng lực dò xét cũng không phải bình thường, vốn thuộc ưu thế phát triển thứ hai. Chỉ có điều lúc này nhìn vào chỉ thấy giữa sông là hồng quang chói mắt, nhìn không rõ lắm.
Hơi nhíu mày, Đường Kiếp nói:
- Giữa sông có trận pháp, trở ngại quan sát của ta.
- Trận pháp gì có thể ngăn cản thiên mục của Đường huynh?
Hoàng Vô Cực kinh ngạc.
Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Ta cũng không biết, tuy nhiên thiên hạ kỳ công diệu pháp vô số, có một hai loại có thể che đậy cũng không kỳ quái.
- Nếu thể để ta thử xem.
Cách đó không xa Thất Tuyệt Môn lão tổ Quý Văn Trường lấy ra một cái gương.
Hắn chiếu gương vào mặt sông, một luồng sáng khiến Huyết Hà dậy sóng, huyết quang theo đó tiêu giảm.
Đường Kiếp ngạc nhiên nói:
- Đây là vật gì?
Quý Văn Trường trả lời:
- Thanh Lãng kính, tác dụng bài trừ thủy hệ ảo thuật, thủ thuật che mắt.
Vật ấy dù tốt nhưng phạm vi sử dụng không rộng. Bọn họ chưa tới đây cũng không biết nơi đây có ảo thuật mê trận, cho nên Quý Văn Trường vẫn dự phòng mang theo nhiều bảo vật.
Vân Thiên Lan cười nói:
- Thất Tuyệt Môn Đa Bảo tông môn quả danh bất hư truyền...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy giữa sông nổi ba quang, huyết hà cuộn sóng lại, Thanh Lãng kính không thể tiếp tục phá.
Thấy thế, Thú Luyện Môn Mục Tự Dương nói:
- Quả nhiên là có chuẩn bị, để ta thử xem.
Nói xong đã ra một con giao long.
Giao long vào trong nước liền biến thành thuồng luồng quậy sóng.
Nếu ở sông có trận pháp hay người chủ trì, dưới sự tấn công sẽ chịu ảnh hưởng, có bố trí gì cũng sẽ bị kích phát, chuyện này tương đương với dùng giao long mạo hiểm thay mọi người, cũng tốt hơn tự ra tay.
Chỉ có điều giao long vào nước thì thấy hắc khí từ đáy nước luồn lên, hóa làm ngàn vạn dây thừng đen cuốn chặt giao long không thể nhúc nhích. Không chỉ như thế, dây thằng không ngừng buộc chặt, dường như nghiền ép giao long.
- Trường sinh Ma tôn!
Thấy vậy, mọi người chưa còn không biết là ai ra tay sau, cùng nhau hừ thành tiếng.
Mục Tự Dương phất tay đánh ra lưu quang cắt dây thừng, chỉ có điều dây thừng do ma khí ngưng tụ mà thành, lưu quang không thể chặt đứt. Mắt thấy giao long sắp mất đi tính mạng, Cô Xạ tiên tử vung pháp tráo tới giao long, giao long như có kỳ tích thoát thân ra được.
Thiên Nhai Hải Các sành về không gian, lần dịch chuyển không gian này trực tiếp kéo giao long ra ngoài.
Ngay sau đó Nhiên Tình hoa hậu, Hoàng Vô Cực cùng với Diệp Vân Tử đồng thời ra tay, ba vị tiên nhân liên kết tạo ra uy năng cực kỳ khủng bố, như sao giáng trời nhấc lên sóng gió, trong khoảnh khắc đó phạm vi ảnh hưởng lên tới ngoài ngàn dặm.
Huyết Hà không thể tiếp tục che giấu, đã bị Đường Kiếp liếc mắt một cái nhìn thấu. Ngay sau đó hắn động tâm niệm, từng đạo điện quang phá không xuất hiện bổ tới. Luồng sáng này ở trong nước lủi đi như điện xà, trông có vài phần lạ mắt.
Chiến đấu chuyển xuống đáy sông. Một lát sau, lôi điện ngừng lại, trong sông không còn động tĩnh.
Đường Kiếp nói:
- Có thể đi vào rồi!
Các tiên cùng hạ xuống đáy sông.
Vừa vào giữa sông đã cảm nhận được áp lực lớn từ bốn phương tám hướng xông tới, đây không phải cạm bẫy, mà lực lượng bản thân Huyết Hà đang bài xích chúng tiên.
Chúng tiên cùng mở pháp tráo, ngăn cách dòng máu loãng.
Vân Thiên Lan nói:
- Chư vị cẩn thận, này Huyết Hà chính là bản thể của Huyết Hà Chi Chủ. Chúng ta xâm nhập trong đây cũng như tiến vào trong thân thể hắn, tác chiến ở đây cũng bị áp chế ba phần.
Hoàng Vô Cực cười nói:
- Cho dù áp chế vài phần, cũng chẳng thể tạo được uy hiếp gì với Vân huynh.
Vân Thiên Lan nói:
- Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Trong miệng nói phải cẩn thận nhưng người đã chìm xuống dưới, bỏ lại người khác phía sau, có thể thấy vốn không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, một cột nước từ phía dưới lao ra, hướng tới Vân Thiên Lan.
Vân Thiên Lan hừ một tiếng, vung tay thoải mái ngăn trở cột nước. Chỉ có điều kế tiếp càng có thêm nhiều cột nước bốc lên, không ngừng bắn về phía Vân Thiên Lan.
Vân Thiên Lan giận dữ hừ nói:
- Thủ đoạn như thế, cũng muốn ngăn ta sao?
Hai mắt trừng lên, đảo cuốn cột nước bay đi.
Lúc này mới thấy, cột nước phóng tới kia là một quái ngư hình thù kỳ lạ.
Quái ngư dài nghìn trượng, ở đáy sông như một tòa cự sơn. Đầu to, hai hàng răng nanh như ngọn núi răng rắc ma sát. Hai bên thân thể là khí khổng, cột nước vừa rồi chính là phun từ khí khổng ra.
Bị Vân Thiên Lan một đánh trả, cột nước sắc bén đâm ngược vào quái ngư nhưng không hề xảy ra chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng quơ quơ cái đuôi.
Vân Thiên Lan cảm thấy ngạc nhiên, tiện tay ra chỉ.
Chỉ này không phải tiên pháp nhưng ẩn chứa thiên địa chí lý, lúc dùng đã thành pháp, đắc đạo, hợp thiên ý, bởi vậy uy năng vô song.
Chỉ là đánh vào quái ngư chỉ hiện hình bạch ấn, khí lực của nó thật làm người ta khiếp sợ.
Quái ngư bị đau rít gào phẫn nộ lao tới Vân Thiên Lan, thân thể cao lớn di chuyển nhanh như điện, trong giây lát tới bên Vân Thiên Lan há miệng cắn xuống. Một hàng răng nanh như núi đao, cổ họng như hắc động mang theo lốc xoáy, mơ hồ có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng. Bất kể là bị cắn trúng hay bị nuốt chửng cũng không phải chuyện tốt.
Loại quái ngư này, cắn nuốt hàng nghìn hàng vạn, mỗi nơi trong cơ thể đều hình thành đại trận thiên nhiên, có uy năng vô tận.
Đối mặt với quái vật này, ngay cả Vân Thiên Lan cũng hít vào một hơi. Hắn chẳng thể ngờ Huyết Hà còn quân bài mạnh như vậy, trong mắt xuất hiện thần quang, tiên lực ở trong cơ thể tuôn trào, hóa núi, hoá thạch, hóa cây cỏ, hóa mộc, hóa chim thú trùng cá, thế gian vạn vật hoà lẫn, tổ hợp, trong nháy mắt tạo thành một đại trận.
Quái ngư một đầu đánh vào đại trận, lực lượng khổng lồ va chạm hình thành âm lãng khiến đáy sông cuộn sóng lớn.
Vân Thiên Lan cười ha hả nói:
- Còn không mau quy hàng cho lão phu!
Quái ngư có thể ngăn Chân Tiên, uy năng tuyệt đối không nhỏ, bất kể là thu cho mình dùng hay luyện hóa lấy tài liệu đều tốt, Vân Thiên Lan đã quyết định phải thu con cá này làm chiến lợi phẩm.
Không ngờ vừa dứt lời, có một quái ngư xuất hiện đánh về phía đầu của Vân Thiên Lan.