Tiếng cảnh báo rít lên phá nát sự yên lặng vốn có của Đông Dương sơn.

Ngay sau đó, vô số người vù vù bay tới, cũng có tiếng quát:
- Người nào to gan như thế, dám xông vào Đại Nhật tông ta!

Thấy thế, Đường Kiếp bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nói với hạc linh:
- Ta nói này, sao ngươi lại đổi trắng thay đen như vậy? Đừng quên lời chúng ta đã nói lúc trước.

Hạc linh dướn cổ ra:
- Mặc kệ thế nào, chuyện ngươi xông vào đại trận là đúng.

Đường Kiếp bị hạc linh làm cho không biết nói gì, bên kia có hơn mười người bay tới vây quanh Đường Kiếp.

- Người nào to gan xâm nhập Đại Nhật tông!
Thanh âm uy nghiêm, nhưng cũng không hiển sát ý.

Không phải người của Đại Nhật tông khách khí, mà là lần này Minh giới xâm lấn khiến Nhân Tộc rơi vào thời khắc nguy nan, liên hợp tất cả lực lượng có thể liên hợp đã trở thành nhận thức chung của mọi người, vì nhận thức này khiến những người của Đại Nhật tông luôn đứng trên đỉnh thế giới cũng phải từ bỏ vẻ cao cao tại thượng thành khiêm tốn hữu lễ. Mặc dù biết có người xông vào cũng không lập tức ra tay.

Nếu là trước đây, chỉ một tội danh này đủ để bọn họ trực tiếp ra tay bắt người. Có vấn đề gì cũng để nói sau.

Đường Kiếp chắp tay nói:
- Tại hạ Đường Kiếp, có việc xin gặp Đại Nhật tông chủ.

- Chuyện gì?
Người hỏi là thiếu niên mặc võ sĩ bào màu tuyết.

Đường Kiếp biết võ sĩ bào ở Đại Nhật tông đại biểu cho Liệp ma tu sĩ. Liệp ma tu sĩ là do Đại Nhật tông cố ý bồi dưỡng nhằm đối phó đại họa Hồng Mông, tu hành Đại Nhật tông bí pháp, tố chất dũng mãnh, chiến lực mạnh mẽ, cũng là bộ thủ hộ Đại Nhật tông.

Chỉ có điều Hồng Mông đại kiếp nạn chưa đến, Minh giới đã đánh tới trước. Tất cả mọi người trở tay không kịp, mà ngay cả Liệp ma tu sĩ cũng phải trả giá thê thảm, chết rất nhiều.

Người trẻ tuổi trước mắt là một gã Liệp ma tu sĩ, thời khắc này lên tiếng hỏi không có ai nói xen vào, có thể thấy được hắn rất có uy tín.

Đường Kiếp nói ra ý đồ của mình.

Vừa nghe nói Đường Kiếp tới giúp Đại Nhật tông tăng mạnh Viêm Dương đại trận, chúng tu ngơ ngẩn nhìn nhau, rồi đột nhiên cười ha hả.

Đường Kiếp thấy thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Quả nhiên đám người kia nói:

- Tiểu tử từ đâu đến mà dám vọng ngôn muốn giúp Đại Nhật tông tăng cường trận pháp.

- Một tiểu bối Linh Hoàn kỳ, cho dù có sở trường về trận pháp thì sao?

- Đúng là giọng điệu phóng đại.

- Đó gọi là không biết trời cao đất rộng.

Mọi người lên tiếng nghị luận, duy có Liệp ma tu sĩ dẫn đầu không lên tiếng mà nhìn thoáng qua đại trận thủ sơn phía sau Đường Kiếp như thoáng chút suy nghĩ.

Một lát sau, Liệp ma tu sĩ nói:
- Thủ trận... Là ngươi vừa mới xông qua sao?

Tất cả lời châm chọc châm biếm như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng lại.

Mọi người lúc này mới nhận ra điều gì, cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp, lúc này bọn họ đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa sau lời này.

Đường Kiếp cười nói:
- Các hạ sao không hỏi qua hạc linh thủ trận.

Liệp ma tu sĩ gật gật đầu, gọi:
- Tiểu bạch!

Hạc linh có chút không cam lòng hiện hình, rũ cụp đầu.

Thấy nó như vậy, Liệp ma tu sĩ đã hiểu được vài phần, bất quá vẫn hỏi:
- Nói xem hắn đi qua trận thế nào.

Hạc linh có chút không tình nguyện trả lời:
- Bố trí trong trận, bốn thành tránh né, ba thành phá giải, hai thành dụ phát, một thành rất nhanh đột phá, duy chỉ có một lần cường công...

Chúng tu nghe thấy hít một hơi lạnh.

Xông trận cũng có thủ pháp, có người bằng ánh mắt, bằng pháp thuật xông trận, có người bằng thực lực tu vi, còn người bằng lý giải đạo. Người này chứng minh được trận đạo thực lực, vậy cũng chỉ có thể là thuộc loại cuối cùng.

Mà lời của hạc linh nói về biểu hiện khi Đường Kiếp xông trận gần như là cực hạn của một trận đạo đại gia có thể làm.

Sở dĩ là gần như vì có một lần cường công.

Liệp ma tu sĩ hỏi:
- Cường công ở đâu?

Thanh âm hạc linh càng nói càng thấp:
- Tứ... Tứ linh mộc?

Cái gì?

Chúng tu sợ hãi.

Liệp ma tu sĩ nói:
- Tứ linh gác mắt trận trung tâm, cũng không chủ động xuất kích, tại sao lại có việc tứ linh vây công?

Hạc linh nói không ra lời.

Liệp ma tu sĩ nhìn biểu hiện của hạc linh lại nhìn dáng vẻ thong dong của Đường Kiếp, hắn cũng hiểu vài phần tính cách con hạc linh này, cũng đã đoán được vài phần, nói ra:
- Nghiệt súc nhà ngươi lại càn quấy phải không? Tứ linh có bị tổn thương không?

Hạc linh cúi đầu lắp bắp nói:
- Gãy... Hao tổn mất một.

Cái gì?

Chúng tu kinh sợ.

Tứ linh mộc chính là thủ hộ mắt trận lại bị gãy một, thế còn chịu nổi sao?

Hạc linh nóng nảy, kêu lên:
- Là hắn làm! Là hắn làm, chỉ dùng một chiêu đã diệt thủ hộ linh mộc.

Nghe thế, chúng tu đồng thời hít một hơi lạnh.

Tứ linh mộc đều là tồn tại cấp Tâm Ma nhưng lại bị một Linh Hoàn giết chết bằng một chiêu, đây là khái niệm gì?

Chẳng lẽ nói người này không phải Linh Hoàn kỳ, mà là Đại Năng ngụy trang?

Nghĩ đến đây, chúng tu đồng thời nghiêm nghị, cảnh giác nhìn Đường Kiếp, cũng có người tỏ vẻ muốn xuất thủ, tình thế trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Đường Kiếp vẫn bình tĩnh đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Song phương cứ như vậy đông cứng lại.

Không khí ngưng đọng, bất cứ lúc nào cùng có thể bùng nổ.

Đúng lúc này, giữa không trung có ráng đỏ bay tới, khi tới gần biến thành một lão già tóc bạc sáu mắt, mặc áo cà sa, ngồi trên hỏa diệm lên hoa nhìn về phía này.

Chúng tu thấy thế nhất tề quỳ gối:
- Tham kiến tông chủ!

Hoá ra là Đại Nhật tông chủ Nguyên Thiên Trọng.

Ráng đỏ hình thành Nguyên Thiên Trọng gật đầu nói:
- Thôi, chuyện nơi đây ta đã biết, là Tiểu bạch tùy ý làm bậy, tự ý điều động tứ linh ngăn cản làm hỏng quy củ, linh mộc tổn thất không thể trách quý khách.

Đường Kiếp chắp tay:
- Đa tạ tông chủ hiểu cho.

Nguyên Thiên Trọng cười nói:
- Quý khách ở xa tới, trợ giúp bỉ phái, bỉ phái còn gây khó dễ thì đúng là không còn lời gì để nói. Tuy nhiên việc linh mộc tổn thất lão phu có thể không so đo, chỉ xin trả lại tinh hạch.

Một viên tinh hạch của cổ thụ ngàn năm giá trị không thấp, tuy nhiên so sánh với Đại Nhật tông, thậm chí là nhân loại của toàn bộ Viêm Dương giới thì quả bé nhỏ không đáng kể.

Nguyên Thiên Trọng yêu cầu Đường Kiếp tinh hạch, nói trắng ra là lĩnh tình, chứ cũng không cho rằng hắn có thể trợ giúp được gì, cho nên việc linh mộc tổn thất sẽ không làm phiền ngươi, nhưng tinh hạch vẫn phải để lại.

Đường Kiếp cười cười, cũng không để ý, ném tinh hạch về phía Liệp ma tu sĩ nói:
- Lúc ấy tứ linh vây công, tình huống khẩn cấp, rơi vào đường cùng ra tay hơi nặng, may mà tông chủ không so đo, vật ấy đương nhiên quy nguyên chủ, Đường Kiếp không dám độc chiếm.

Pháp thân Nguyên Thiên Trọng nhìn tinh hạch, gật đầu nói:
- Tu vi Linh Hoàn một kích diệt linh mộc, chiến lực này không phải nhờ may mắn. Thập Nhị Lang, ngươi đưa Đường tiên sinh vào Loa Toàn tháp, bổn tọa muốn đích thân tiếp kiến.

- Tuân mệnh!
Liệp ma tu sĩ cúi người trả lời, Nguyên Thiên Trọng pháp thân tiêu tan, biến thành đốm lửa bay đi.

Thập Nhị Lang Liệp ma tu sĩ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Kiếp rồi nói:
- Mời tiên sinh đi theo ta.

Giọng điệu đã kính cẩn hơn trước.

Mặc thế nào, một Linh hoàn có thể một kích giết chết thủ hộ linh mộc cũng không thể coi thường, Liệp ma tu sĩ lấy săn ma làm mục đích, cần tu chiến pháp, chiến lực mạnh nhất, nhưng như thế cũng không thể làm được như Đường Kiếp, bởi vậy Thập Nhị Lang cũng có vài phần cung kính với Đường Kiếp.

Bên này mọi người giải tán, Thập Nhị Lang dẫn Đường Kiếp vào thành.

Vừa đi, Thập Nhị Lang vừa nói:
- Tiên sinh tu vi kinh người, chẳng biết tại sao tại hạ chưa từng nghe danh. Không biết sư môn của tiên sinh là gì?

Đường Kiếp biết Thập Nhị Lang ở thăm dò thay Nguyên Thiên Trọng. Có một số việc, Nguyên Thiên Trọng không thích hợp làm, cũng chỉ có thể để người dưới làm.

Đường Kiếp cũng không giấu diếm, trả lời:
- Ngươi không biết ta cũng không có gì lạ, ta vốn không phải người trong giới này.

Nghe thế, Thập Nhị Lang như bị sét đánh, toàn thân kịch liệt run lên:
- Người giao giới mà đến? Chẳng lẽ các hạ...

Có thể giao giới đều là Đại Năng.

Viêm Dương giới có hộ giới cương phong yếu hơn Tê Hà nhưng muốn ra vào tự nhiên cũng phải đạt tới Tử Phủ đỉnh cao.

Đường Kiếp biết hắn đã hiểu lầm mình, lắc đầu nói:
- Chớ hiểu lầm, ta không phải Tử Phủ, chỉ là có kỳ duyên ngộ nhập tới đây.

- Thì ra là thế.
Thập Nhị Lang lúc này mới thở ra, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng. Nếu thật là một vị Tử Phủ đỉnh cao, bên nhân loại chẳng phải sẽ gia tăng được chiến lực sao?

Đường Kiếp nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói:
- Mặc kệ ta đến từ phương nào, tu vi gì, ta đều là nhân loại, đây mới là điều quan trọng, đúng không?

Thập Nhị Lang như thức tỉnh cơn mộng, hướng Đường Kiếp cúi người nói:
- Tiên sinh nói đúng, Thập Nhị Lang sai rồi.

Người này có sai liền nhận, cũng là kẻ thẳng thắn thành khẩn.

Hai người cứ thế nói chuyện, xuyên qua thành thị, đi vào Loa toàn tháp.

Bên tháp có một gã tu sĩ mặc võ sĩ phục màu trắng, xem tu vi đã là hóa hồn kỳ. Nhưng khi Đường Kiếp nhìn sang lại cảm thấy một luồng uy hiếp lớn tràn đến.

Người trẻ tuổi kia có một lực lượng khổng lồ đè nén trong cơ thể, giống như biển lớn ẩn sâu trong cơ thể, chỉ mới tiếp xúc trong nháy mắt, Đường Kiếp đã cảm thấy năng lượng thâm thúy này như lật lên một cơn sóng, gần như muốn bao phủ hắn.

Khôi thủ cấp bậc hóa hồn!

Thanh niên võ sĩ phục màu trắng như cảm nhận được gì, kinh ngạc nhìn Đường Kiếp một cái, nói:
- Bản nhân Võ Tu Càn xin chào Đường tiên sinh. Đường tiên sinh có thể dẫn động khí cơ trong cơ thể ta khiến linh hải thăng sóng, thức hải lật mình, quả nhiên không phải nhân vật bình thường, khó trách tông chủ bảo ta ở ngoài này chờ.

- Hóa ra là Võ liệp thủ, Đường Kiếp hữu lễ.

Đến Viêm Dương giới một thời gian, Đường Kiếp cũng đã có nhiều hiểu biết về Đại Nhật tông.

Tông chủ Nguyên Thiên Trọng, Tử Phủ đỉnh cao, địa vị đồng đẳng với Vân Thiên Lan ở Tê Hà phái năm đó, chẳng qua không trấn thủ phía sau màn.

Phía dưới có bốn vị Tử Phủ, Thiên Tâm đỉnh cao năm mươi, cũng có mười hai người tu vi mạnh mẽ là khôi thủ. Có thể nói ngoại trừ khuyết thiếu Tiên Đài, phương diện khác không kém Tê Hà là bao. Võ Tu Càn chính là thủ lĩnh Liệp ma tu sĩ, một trong mười hai khôi thủ Đại Nhật tông, cũng là cao tầng của Đại Nhật tông. Có thể được hắn tự mình ra nghênh đón có thể thấy Nguyên Thiên Trọng đã coi trọng Đường Kiếp.

Võ Tu Càn làm thủ thế mời vào.