Một kích vô công, mặt tu giả râu tím đột nhiên đỏ lên.

Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra chênh lệch với Đường Kiếp, xác thực mà nói, việc né tránh này chưa nói lên điều gì, dù sao đối phương cũng là Linh Hoàn kỳ, có lẽ am hiểu việc khống túng trong phạm vi nhỏ thì sao?

Cho nên ngay sau đó, tu giả râu tím tỏ vẻ "Ngươi cũng không tệ lắm, ta phải nghiêm túc rồi", sau đó hai tay niết ra thủ ấn kỳ lạ, đồng thời quát:

- Tâm ngự ngũ lôi pháp, xuất!

Chỉ thấy giữa không trung hiện ra một thanh tử điện trường kiếm, tử điện trường kiếm hoàn toàn do lôi điện cấu thành, từng bộ phận bùng lên lôi quang mãnh liệt, bắt đầu khởi động lực sấm sét lớn.

Cứ như vậy xuất hiện trên không, hướng đỉnh đầu Đường Kiếp lao xuống.

Lúc đánh tu giả râu tím còn quát:
- Tiểu tử, không được đầu hàng nữa, một chiêu này đánh ra, ta cũng không thu được tay!

Đường Kiếp ngửa đầu nhìn thoáng qua, xem phạm vi ánh sáng tử điện trường chiếu rọi đã tới nghìn trượng, cũng là một thủ đoạn uy lực không tầm thường, gật gật đầu:
- Tâm ngự ngũ lôi pháp của người này uy lực không tồi. Tuy nhiên nhìn ngươi cũng chỉ là miễn cưỡng thi triển, khi sử dụng bản thân không thể cử động đúng ko?

Tu giả râu tím nghe mà cả kinh, suýt nữa thổ huyết.

Đường Kiếp nói không sai, Tâm ngự ngũ lôi pháp uy năng tuy mạnh nhưng cũng có nhược điểm trí mạng, chính là lúc thi triển bản thân không thể hành động. Hắn sở dĩ sử dụng vì muốn tìm lại thể diện vì một kích vô công khi nãy. Thứ hai cũng là thủ đoạn thích hợp nhất để tu giả khác có thể tự bảo vệ mình.

Không ngờ thanh niên kia chỉ dùng một lời đã nói ra vấn đề lớn nhất, trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng vẫn liều lĩnh chỉ huy điện kiếm chém thẳng xuống.

Đường Kiếp nhìn tử điện trường kiếm đánh xuống cũng không lùi bước, chỉ có cười cười nói:
- Vừa lúc cũng muốn thử xem thứ gần đây ngộ được.

Tay phải nắm lại đấm vào khoảng không, đúng là tư thế của Diệt Ma Quyền, chỉ là có phần khác trước. Vẫn là một quyền kia, tư thế ra tay không khác nhiều, chỉ có là có cảm giác gì đó khó nói rõ được.

Đó là một cảm giác huyền diệu không thể dùng ngôn ngữ nói rõ, trước kia Diệt Ma Quyền chỉ thuần túy kiên cường, hống hách, hùng hậu, không tiếc hết thảy đập nát, nhưng hiện tại trong đó như có thêm thêm một ít bao dung, bác đại và thao thao bất tuyệt như sóng biển.

Khi Diệt Ma Quyền nghênh đón tử điện trường kiếm, hai cỗ lực lượng khổng lồ va đụng trên không trung, trong nháy mắt xông lên điện hoa kinh thiên. Mọi người thấy tử điện trường kiếm của tu giả râu tím bị Đường Kiếp dùng một quyền đập nát, tất cả ánh sáng của lôi điện tiêu tan dưới quyền kình, chỉ còn lại dòng điện lưu chạy loạn trên không trung, không có phương hướng như khói lửa sau khi bắn pháo hoa, khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Đường Kiếp dường như không có việc gì thu hồi nắm tay, khi hắn thu quyền, lực triều mãnh liệt trên không trung giảm đi vài phần. Sau đó hắn hài lòng cười cười, nói:
- Cũng không tệ lắm.

Hắn nói cũng không tệ lắm là chỉ việc mình đã thành công cải tạo Diệt Ma Quyền.

Đúng vậy, giống như hắn cải tạo Thiên luân ấn thành Tru Tà ấn vậy.

Thân thể hoàn mỹ, thể pháp Tiên Thiên kết hợp, tất cả thần thông pháp thuật ở chỗ Đường Kiếp đều tồn tại khả năng biến hóa cực lớn. Pháp thuật thần thông có thể tiến vào Thể Tu vô biên huyết khí, Thể Tu chiến kỹ cũng đồng dạng có thể nhập linh khí pháp lực.

Lấy tu vi Linh Hoàn kỳ, một lần sử dụng Diệt Ma Quyền vốn đủ tiêu hao phân nửa thể lực của hắn, khó có thể duy trì.

Nhưng sau khi Đường Kiếp nghiên cứu không ngừng nghỉ, việc cải tạo nâng cao Chiến Hoàng Đồ Lục rốt cục đã xuất hiện một ánh rạng đông.

Thứ hắn vừa dùng là Diệt Ma Quyền đã qua cải tạo, uy lực mạnh hơn xưa, năng lực gia tăng trên phạm vi.

Thời khắc này Đường Kiếp mới dùng có ba thành lực lượng đã dễ dàng phá vỡ tử điện trường kiếm của đối phương, còn mình không hề thấy mệt mỏi, chỉ cần hắn muốn thì có thể đánh được hơn trăm Diệt Ma Quyền như vậy, đây đúng là chuyện trước kia không thể tưởng tượng.

Tu giả râu tím lại không biết ý của Đường Kiếp, nghe hắn nói như vậy, cho là hắn đang làm nhục mình, tức giận lại hô:
- Các ngươi còn nhìn làm gì? Lên, bắt lại hắn!

Muốn hợp nhau tấn công rồi.

Đường Kiếp thở dài, ống tay áo khẽ vung, một bàn tay đánh tới trước khiến chúng tu cảm thấy khí thế tuyệt cường đè xuống làm bọn họ không thể nhúc nhích. Tất cả đều hoảng sợ, biết không thể địch lại, ngay lúc tuyệt vọng lại phát hiện áp lực chợt lóe rồi biến mất.

Lại nhìn đối thủ, chẳng biết đã ở xa mấy trăm trượng, phiêu phiêu đãng đãng truyền lại một câu:
- Ta không phải lính đào ngũ, đi tới Đại Nhật tông là có chuyện quan trọng. Niệm tình các ngươi cũng không có ác ý, lần này không trừng phạt nhưng lần sau chớ hành sự lỗ mãng như thế.

Lúc nói xong, chỉ thấy không trung có vết chân mù mịt mù mịt, sớm không còn thấy hành tung đối phương.

Đến giờ mọi người mới biết chênh lệch, trong lòng hoảng sợ. Lại nhìn tu giả râu tím đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Trải qua việc này, tu giả râu tím rút kinh nghiệm xương máu, tâm tính cũng trầm ổn hơn nhiều, không bao lâu cũng đạt được điều bổ ích.

Sau khi Đường Kiếp thoát khỏi đám người liền đi về phía Đại Nhật tông, chỗ Đông Dương sơn.

Một đường xa xôi, rốt cục đã tới Đông Dương sớn. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi lớn hùng vĩ, thế núi dốc thẳng đứng ngàn mét, quả nhiên là kỳ phong hiểm trở, nguy nga tráng lệ. Lại có đỉnh cao như thanh kiếm chọc trời, xuyên thủng đám mây, đỉnh núi có thanh tuyền chảy xuống, nhìn từ dưới mây có dòng sơn tuyền, lưu ngân toái ngọc, lãng phi ngàn thước, thủy hống thanh phong, quả nhiên là cảnh đẹp vô thượng.

Một ngọn núi cao nhất ở đó có vô số tháp xoắn ốc san sát, ở tòa tháp trung ương có một mặt trời đỏ đang nhô lên cao.

Mặt trời đỏ không phải thiên ngoại chi tinh nào nhưng lại treo trên tháp cao nghìn trượng, không ngừng tỏa quang và nhiệt ra ngoài.

Quang nhiệt như biển lan ra ngoài, hình thành một vùng ráng đỏ, hình thành thế giằng co với hắc vụ âm u lạnh lẽo ở phương xa.

Viêm Dương đại trận!

Dùng nhãn quang tử nhiêm của Đường Kiếp có thể thấy được các nơi ở Đông Dương sơn đầy trận vân, mắt trận, khắp nơi huyền ảo, từng bước huyền cơ.

Lấy toàn bộ Đông Dương sơn hỏa làm hạch tâm, dẫn động thái dương thực viêm, hình thành một mặt trời nhỏ chống đỡ hắc vụ xâm nhập, cái này chính là Viêm Dương đại trận.

Chỉ có điều Viêm Dương đại trận có tốt cũng không bằng lực hắc ám của Minh giới vô tận. Trên đường tới đây, Đường Kiếp thấy Viêm Dương lực đối mặt với hắc vụ dần dần lùi bước. Chỉ khi ở trong vòng, Viêm Dương đại trận mới có thể phát huy uy lực lớn hơn, tốc độ hắc vụ xâm nhập cũng chậm, lúc này mới cho nhân loại chút cơ hội.

Thời khắc này tới cửa Đại Nhật tông, trước cửa lại không có lấy một người. Đường Kiếp biết lực lượng của Đại Nhật tông đều đã được phái đi, thế cho nên cũng không có lấy một giữ cửa.

Cuối cùng cũng không phải không có phòng bị.

Khi Đường Kiếp đi tới trước cửa, một ảo ảnh bạch hạc hiện lên, nhìn hắn hỏi:
- Người tới là ai?

Đường Kiếp biết bạch hạc là trận linh trận pháp thủ Đại Nhật tông, liền nói:
- Tại hạ Đường Kiếp, có chuyện quan trọng cầu kiến tông chủ Đại Nhật tông.

- Tông chủ bận chuyện, không rảnh gặp khách. Có chuyện gì trực tiếp nói với ta, ta sẽ chuyển cáo.

Đường Kiếp nói:
- Vậy thỉnh cầu chuyển cáo nguyên tông chủ, Đường Kiếp đến là vì việc tăng mạnh Viêm Dương đại trận, chống đỡ quỷ vụ.

- Ngươi?
Ảo ảnh bạch hạc nhìn Đường Kiếp, phát ra một tiếng gáy dài khinh thường:
- Một Linh Hoàn nhỏ bé cũng dám vọng ngôn tăng mạnh trận pháp. Ngươi cũng biết Viêm Dương đại trận là trận pháp do 12 vị trưởng lão trận đạo Đại Nhật tông thiết kế nhằm vào Minh giới quỷ vụ, cũng có bổn tông tông chủ tự ra tay bố trí mà thành. Đâu để cho một Linh Hoàn nhỏ bé như ngươi dễ dàng xen vào.

Đường Kiếp thở dài:
- Chính vì trận đạo do mười hai vị trưởng lão thiết kế nhằm vào Minh giới, là trận pháp hoàn toàn mới, vẫn chưa trải qua nhiều kiểm nghiệm, tất nhiên sẽ tồn tại nhiều con đường cải tiến. Nếu như là truyền lưu trăm ngàn năm, đã trải qua vô số khảo nghiệm thì tại hạ cũng không dám vọng ngôn cải tiến. Kính xin hạc linh thông báo, gặp hay không gặp phải do tông chủ làm chủ mới đúng.

Hạc linh ngẫm nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Không thể, không thể, tông chủ đang cùng vài vị chưởng giáo thảo luận đại kế phá địch, nếu ta tùy tiện thay ngươi đưa tin, ngươi lại không có bổn sự này ta sẽ bị trách phạt. Ngươi nói ngươi có thể tăng cường Viêm Dương đại trận? Nếu như thế ngươi xông trận trước đi. Nếu có thể xông qua ải của ta thì là ngươi có bản lĩnh, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Đường Kiếp không ngờ hạc linh lại nói như vậy, lặng lẽ ngơ ngẩn, ngẫm lại cũng có chút đạo lý, liền gật đầu nói:
- Được! Vậy tại hạ không khách khí.

Hướng hạc linh chắp tay, một bước đi vào trong môn.

Hạc linh không ngờ hắn nói vào là vào, bị sự quyết đoán của hắn ngây ngốc một chút rồi lập tức vui vẻ ra mặt:
- Rốt cục cũng có người đến xông trận, đã lâu không có việc vui, hôm nay phải bắt tiểu tử này đùa giỡn một phen.

Trong lòng nghĩ vậy rồi ẩn vào trong trận không thấy, chỉ là nhất cử nhất động của Đường Kiếp đều ở trong mắt nó.

Mắt nhất Đường Kiếp đi theo bậc thang lên, hạc linh mừng thầm. Bích hỏa uyên sinh trận dẫn lực địa hỏa để dùng, uy lực đáng sợ nhất. Thế nên mỗi bậc đều có một cách đi cố định, nếu đi sai bước nhầm sẽ dẫn phát địa hỏa đốt thân, có thể nói khó đi từng bước, chỉ hơi bất cẩn sẽ bị đại trận hóa làm một tòa hỏa ngục đốt chết cháy kẻ xông vào.

Kẻ này vô tri cũng dám mạnh mẽ xông vào trận, nhất định phải cho hắn biết lợi hại.

Đang nghĩ ngợi, Đường Kiếp đã đi đến bậc thứ mười.

Đây là điểm đầu tiên của bích hỏa trận, phàm là đệ tử của Đại Nhật tông đều biết lợi hại đến bậc này liền nhảy qua, để tránh khuấy động.

Đường Kiếp tự cao không biết chỗ kỳ quái trong đó, cứ như vậy đi lên.

Hạc linh chờ đợi thời khắc địa hỏa phun trào.

Nào ngờ Đường Kiếp bước lên đó lại không dẫn tới bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy đi thẳng tới.

Hạc linh cảm thấy ngạc nhiên, sao địa hỏa lại không bùng lên. Chẳng lẽ trận pháp trục trặc rồi? Nhưng mọi thứ trong bích hỏa uyên sinh trận đều do nó nắm giữ, chính bản thân nó không cảm nhận ra vấn đề gì.

Mắt thấy Đường Kiếp cứ như vậy đi qua, hạc linh suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp thì mới hạ xuống, nhìn bậc thang thứ mười hồi lâu cũng không nhìn ra manh mối.

Ngẫm nghĩ một chút rồi ngưng tụ thành thật thể, đi lên bậc thang đó.

Chợt nghe ầm một tiếng, phía dưới bùng lên ngọn lửa bao phủ bạch hạc cùng tiếng hạc linh thê thảm tru lên...