- Cách đọc có vấn đề?
Chúng quỷ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Đường Kiếp.

- Đúng, chúng ta không ngại có thể thử.
Đường Kiếp nói:
- Chư vị có thể đọc từ dưới đọc lên.

Chúng nhìn theo hướng ngón tay hắn vào bức họa cuối cùng, bên tai truyền đến âm thanh sinh động của Đường Kiếp:

- Bức thứ mười tám là một nữ nhân đứng giữa một đám thi thể, thoạt nhìn giống như đã giết vô số người. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, kỳ thật người trong bức họa là lạnh đói mà chết. Các ngươi xem, bọn họ chết thê lương, tiều tụy, một đám gầy trơ cả xương, quần áo tả tơi. Người như vậy, thấy thế nào cũng không giống quan lại mà giống như dân chạy nạn. Về phần cô gái này, có lẽ cũng là một trong số đó. Do thủ pháp của người vẽ mà trông thoát trần hơn. Nàng nhìn lên trời, có lẽ không phải do bi phẫn hét lên mà giống như tuyệt vọng kêu gọi.

- Bức thứ mười bảy, trong lãnh thổ một nước, một đôi đang cử hành hôn lễ, ước định song phương tương thân tương ái, tư thủ chung thân.

- Bức thứ mười sáu, trong mờ mịt hoang dã có một cô nương trẻ tuổi đang đói rét bước đi. Nàng vừa mệt vừa đói, thể lực không chịu nổi, cuối cùng ngã xuống mặt đất. May mắn có một vị tiên nhân đi qua cứu nàng, cũng mang về trong núi, thụ pháp truyền nghề... Tuy nhiên dựa theo cách đọc đảo ngược, chuyện phát sinh ở bích họa sau không có nghĩa là muộn hơn bức họa trước. Hoàn toàn tương phản, chuyện này có khả năng phát sinh sớm hơn bức họa đầu tới mấy trăm năm, nhưng bởi vì là bích hoạ nên không thể kể lại quá chi tiết, cẩn thận.

- Bức thứ mười lăm, trải qua tiên nhân dạy bảo, tu vi cô gái không ngừng nhắc đến thăng. Rốt cuộc không hổ danh thiên tài đã đột phá tới linh thức kỳ, khoảng cách tới Thiên Tâm chỉ còn một bước ngắn. Đáng tiếc là bước này mãi không thành công đột phá, nàng chỉ có thể vọng thương thiên, nội tâm bi phẫn... Đừng hỏi sao ta thấy được, không thấy cái tranh này không có Linh Hoàn sao? Cho nên khi đó nàng tối đa chỉ là Khai Thức kỳ.

- Tu giả tu tới trình độ nhất định sẽ tiến vào dân gian, trải qua hồng trần đau khổ, nhân gian ấm lạnh, cảm ngộ nhân sinh, lĩnh ngộ đại đạo, đây cũng là chuyện thường xảy ra. Cho nên vị cô nương này quyết định xuống núi lịch lãm một phen để nâng cao bản thân

Ngón tay của Đường Kiếp dừng ở bức thứ mười bốn:
- Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, kinh nghiệm ít, xuống núi không bao lâu gặp phiền toái. Đụng phải một yêu thú đáng sợ. Một phen khổ chiến, mắt thấy không chống đỡ được nữa thì có một tướng quân áo bào trắng đến giúp mình. Đương nhiên, cũng có khả năng là tướng quân áo bào trắng gặp yêu thú, nàng phát hiện liền xuất thủ cứu giúp. Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là vế sau có khả năng lớn hơn.

Hắn nói xong liền quay lại nhìn nữ tử, chỉ thấy nàng sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì.

- Thú vị, thì ra còn có cách đọc như vậy.
Các Quỷ Vương khác cũng nhìn ra manh mối. Theo cách nói của Đường Kiếp thì rất nhiều chuyện không còn giống trước.

Nàng ở đỉnh núi không phải tưởng niệm vong phu, mà là suy tư có nên đi tới, chung sức chiến đấu hăng hái cũng không có nghĩa là là vợ chồng, mà cũng có thể là sự tình cờ gặp gỡ giữa người xa lạ...

- Tiếp tục!
Vô Tâm Quỷ Vương hào hứng.

Đường Kiếp liền chỉ mấy tấm sau nói:
- Sau cuộc chiến đó, tướng quân rời đi. Nàng kia tiếp tục con đường ban đầu là hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại an lương. Đương nhiên, nếu muốn giết tham quan, trừ ác bá, không tránh khỏi sẽ động tới các đại nhân vật. Không bao lâu, nàng đắc tội với một vị đại quan. Có thể do đã giết yêu sủng của hắn, cũng có thể là giết đứa con làm xằng làm bậy của hắn, tóm lại, đại quan tự mình hạ lệnh truy bắt nàng. Nàng tu vi không tệ nhưng không có khả năng chống đỡ. Hơn nữa đại quan kia mánh khoé thông thiên, dưới tay có vô số người. Cho dù là người trong tiên môn cũng có thể mời đến. Kết quả chính là sau khi luân phiên khổ chiến cô nương kia đã thất bại trốn đi.

Ngón tay chỉ vào bích hoạ thứ chín, Đường Kiếp nói:
- Ở sườn đồi, vị cô nương này giao chiến với binh lính vị quân vương kia phái tới. Trận chiến ấy, cô nương giết chết truy binh, bản thân cũng trọng thương không chống đỡ nổi, nhưng khi đó vị tướng quân kia lại buông tha cho nàng, ngược lại còn cứu nàng... Rất thú vị đúng không? Khi chúng ta xem tranh sẽ cảm thấy hai vợ chồng này bị đuổi giết. Nhưng kỳ thật, là vị tướng quân này đang lãnh binh đối phó nàng. Ta vì sao khẳng định như vậy? Bởi vì ngươi nhìn khôi giáp của binh lính cùng vị tướng quân kia cùng chế thức, ý nghĩa họ là quân chính dòng! Chẳng qua tranh này cố ý vẽ tướng quân đứng gần nữ tử, lại vẽ hắn rống lên với binh lính nên mới tưởng bọn họ là vợ chồng kề vai chiến đấu. Kỳ thật nội dung chân chính là hắn đau lòng chiến hữu chết đi.

- Nhưng mặc kệ thế nào, hắn lại tha không giết cô nương kia. Có lẽ là nhớ tới ngày họ từng sóng vai chiến yêu thú, cũng có thể do cảm tình hay nguyên nhân gì đó, ta không biết, nhưng dù sao chuyện kế tiếp là...

Hắn chỉ bích hoạ thứ tám.

Trên bích hoạ, trong phòng nhỏ đơn sơ, nàng nằm trên giường được nam tử chăm sóc.

Đường Kiếp nói:
- Nếu như đọc xuôi, ngươi không cách nào giải thích vì sao nàng bị thương. Đương nhiên, bức tranh vẽ rất khéo léo, nó cố ý che dấu vết thương, làm cho người ta có cảm giác như sinh bệnh. Nhưng bệnh bình thường có thể không cần dùng đến dược vật như sinh cơ tán...

Ngón tay của Đường Kiếp chỉ vào một góc bức họa, ở đó có bao thuốc. Không có chữ, nhưng người thường xuyên sử dụng sinh cơ tán tuyệt đối có thể nhìn ra đó là sinh cơ tán.

Tất cả tin tức đều ở bên trong, nhưng đều được khéo léo ẩn dấu đi.

- Cho nên bức kế tiếp có thể lý giải rồi.
Vô Tâm Quỷ Vương chỉ vào bức thứ bảy nói:
- Đây không phải là bọn họ gặp lại mà là đang cách biệt. Chăm sóc nữ nhân này rồi, tướng quân kia rời đi.

- Đúng vậy, hắn đã làm chuyện mình muốn làm nên cứ như vậy rời đi. Có lẽ theo hắn, đây là hành động bù lại chuyện ngày đó nàng có ơn giết yêu thú cứu mình.
Đường Kiếp cười nói:
- Tóm lại, hắn đã rời đi. Nhưng hắn không ngờ trong khoảng thời gian kia lại gieo mầm tình cảm trong lòng nữ tử. Chuyện này cũng không lạ, một cô nương suốt ngày ở trong núi vùi đầu khổ luyện chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, đột nhiên có một nam tử đẹp trai, phong độ bưng trà đưa nước sao có thể không động lòng.

Hắn khẽ than, nhìn về bức tiếp theo:
- Cho nên khi thương thế tốt lên nàng quyết định đi tìm nam nhân mình thích để bộc lộ. Nàng tìm được rồi, nhưng lại không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng như vậy...

Bức bích hoạ thứ sau, tướng quân áo bào trắng được binh lính ủng hộ, bên cạnh ôm kiều thê như hoa.

Sau đó Đường Kiếp chỉ vào bức thứ năm, thở dài nói:
- Nàng ta gần như phát điên rồi. Cô độc đi lại ở nơi điền dã không biết nên làm thế nào cho phải. Thời gian đó, nàng ta nhất định rất mê man, cũng rất bàng hoàng. Đương nhiên, ngoài ra còn có tác dụng là quá độ trước sau. Khi chúng ta nhìn từ bức họa trước sẽ suy diễn đó là nữ tử tìm chồng. Kỳ thật, lại là một nữ tử thương tâm đi lại nơi hoang dã. Nếu không phải người vẽ dụng tâm kín đáo thì hoàn toàn không cần một bức họa như vậy.

Nói đến đây, Đường Kiếp chỉ bức thứ bốn:
- Không lâu sau, chiến tranh bạo phát. Không thể xác định đây là trùng hợp hay âm mưu, dù sao nước láng giềng bắt đầu xâm lấn. Lúc kia, cô gái đột nhiên ý thức được, nếu nam tử chiến bại thì sẽ bị trách phạt. Đến lúc đó, hắn không còn là Tướng quân sẽ không còn nữ nhân nguyện ý đi theo hắn, khi đó, chẳng phải nam nhân này sẽ thuộc về mình sao?

Đường Kiếp thở dài:
- Đó là một ý tưởng rất đáng sợ, bởi vì nàng biết, một khi làm như vậy sẽ có rất nhiều người vô tội chết đi. Nhưng vì nam nhân của mình, nàng quyết định hành động.

Ngón tay của hắn chỉ vào bức thứ ba:
- Vì thế nàng thật sự làm như vậy. Chiến tranh bắt đầu, nam nhân nàng yêu lên chiến trường, chiến đấu đẫm máu mà hăng hái. Nhưng bất kể hắn có anh dũng thì vẫn chiến bại. Đương nhiên đó là do nàng bảo hộ nên hắn bại nhưng không chết. Tuy nhiên, hắn vẫn phải chịu trách phạt.

Đường Kiếp nhìn bức thứ hai:
- Xem tranh này, là lời nói dối tuyệt diệu cỡ nào, thoạt nhìn như lệnh điều động nhưng không phải, đó là lệnh từ chức, miễn đi chức quan, trừng phạt tội của hắn. Thế nên mới sử dụng vải màu vàng, lệnh động viên bình thường đâu thể dùng tới vật này? Người cưỡi ngựa mặc phục sức của Hoàng môn Thị lang, hừ, đây là bức tranh lộ khá nhiều nghi vấn, nhưng nàng ta vẫn có biện pháp mơ hồ nói lái

Nói xong Đường Kiếp chỉ vào bức cuối cùng mà cũng là đầu tiền, hắn cười lớn nói:
- Nhưng mà tất cả ngụy trang được thể hiện ở tranh này, đồng thời cũng làm người ta bật cười. Đúng vậy, điền viên vốn không phải cuộc sống trước đây của Phàn Vân Hải mà là cuộc sống sau khi hắn bị giáng chức thành thứ dân. Khiến người ta không ngờ là nữ nhân con nhà quyền quý kia vẫn chưa bỏ trượng phu mà theo hắn cùng quy ẩn điền viên.

Ầm!

Trong đại đường lập tức ồn ào náo động.

Chúng quỷ chỉ vào bích hoạ nói:
- Ngươi nói là... nữ nhân trong tranh này...

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Đúng vậy, nữ tử trong bức tranh đầu căn bản không phải là nàng mà là nữ tử trong bức họa thứ sáu, chỉ là thông qua nét vẽ về trang phục, vật trang sức che giấu đi, thêm một điểm khiến chúng ta hiểu nhầm nữ nhân ở bức tranh đầu tiên chính là nữ tử ở bức tranh thứ hai. Thế nên bức họa này chỉ vẽ bên cạnh mặt. Nhưng nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, mặt bên của người này rất giống tướng quân phu nhân. Bây giờ suy nghĩ một chút, tâm trạng người trong bức tranh này là vô cùng không cam lòng bỏ đi.

Hắn nói xong quay lại nhìn nữ tử:
- Không biết ta đọc kiểu này có gì sai không?