Chúng quỷ cũng động dung, duy có Đường Kiếp không thay đổi sắc mặt:
- Thế sao Phàn Vân Hải lại trấn áp ngươi?

Nàng kia dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng:
- Năm đó ta được sư phụ đưa đi tu hành một thời gian ngắn. Nhưng qua thời gian vẫn không quên được hắn. Sư phụ nói ta quyến luyến hồng trần, tơ ngọc chưa đứt, muốn ta về thế gian giải quyết cho xong chuyện xưa.

- Sau đó?
Đường Kiếp hỏi.

- Sau đó...
Thanh âm nữ tử trầm thấp:
- Sau đó ta hạ sơn tìm kẻ thù năm xưa. Nhưng không ngờ lại gặp kẻ phụ lòng. Khi đó hắn được một đại tiên ở Viêm Dương giới thưởng thức, được tiên phái ủng hộ, hắn quét ngang Lục Hợp, tất chiến tất thắng, dần dần sáng lập một đế quốc khổng lồ, tự phong đế quân. Ta tới tìm hắn, nhưng không ngờ kẻ phụ lòng kia lòng lang dạ sói, không tiếp nhận ta, ngược lại sai người tới giết ta!

Đường Kiếp rất nghiêm túc nghe câu chuyện của nàng, xem nét mặt của nàng.

Nói cũng kỳ quái, lúc này nghe nàng nói chuyện lại không bị loạn tâm như trước.

Nữ tử còn nói:
- Hắn xem thường ta. Ta khi đó đã là tu vi hóa hồn, hắn phái nhiều cao thủ tới nhưng không phải đối thủ của ta. Chỉ là ta niệm kịp tình cũ, thủy chung không hạ sát thủ. Không ngờ hắn phái người liên tiếp giết ta không được liền tự mình ra tay.

Nghe thế, chúng quỷ đều cả kinh, ngay cả Đường Kiếp cũng thầm giật mình.

Nữ tử buồn bã:
- Hắn lấy danh đế quân tôn sư, thân lĩnh ba nghìn thiết vệ, ba mươi sáu thiên cương, bát đại tiên môn tu sĩ vây giết ta. Ta đau khổ cầu xin, hắn không đồng ý, định giết ta.

- Thật sự là hạng bạc tình phụ nghĩa!
Chúng quỷ cùng nhau mắng chửi. Quỷ vật vốn vô tình vô nghĩa nhưng lại thương xót cho câu chuyện của cô gái này, nghe mà cũng nực cười.

Duy có Đường Kiếp vẫn như trước hỏi:
- Vậy sau đó thì sao?

- Sau đó...
Trong mắt nữ tử dâng lên sương mù.

Nàng thản nhiên nói:
- Ta bị bức bách tới bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng hắn động thủ. Khi đó hắn đã là đại cao thủ Thiên Tâm hóa hồn kỳ, lại có tu sĩ, binh sĩ tương trợ. Những binh lính kia là phàm nhân nhưng ai cũng có hảo công phu, huyết khí sôi trào, chiến ý ngút trời. Địch thủ đông như thế ta khó mà vượt qua, may mà trời thương xót giúp ta đột phá.

- Đột phá?
Chúng quỷ cùng nhau kinh hô.

Vô Tâm Quỷ Vương trầm giọng nói:
- Tiến vào cảnh giới vương giả?

Nếu cô gái trước mắt là nhân vật cấp Minh hoàng, vậy đích xác không thể nhận xét qua thái độ nhu nhược. Duy có Đường Kiếp khẽ nhíu mày, bởi vì hắn biết đột phá khi lâm trận khó thế nào. Mỗi một cửa đột phá đều có yếu điểm, trước khi tấn công cần có chuẩn bị, cũng để đẩy mạnh bước sau cùng. Nhất là Thiên Tâm, Tử Phủ, Tiên Đài, mỗi lần đột phá đều dùng năm làm đơn vị, hao phí tài nguyên với giá trên trời. Thế nên việc lâm trận đột phá gần như là không có khả năng. Lúc trước Đường Kiếp lâm trận đột phá Thiên Tâm là kết quả do hắn đã chuẩn bị từ trước. Nói là bạo phát, không bằng sớm nói đã có dự mưu.

Hiện giờ nữ nhân này nói nàng lâm trận đột phá thăng tiến Tử Phủ, như vậy cũng khó tin như Đường Kiếp năm đó từ hóa hồn thăng tiến Tử Phủ.

Nhưng kỳ tích chưa bao giờ là độc quyền, nếu Đường Kiếp có thể sáng tạo kỳ tích thì dựa vào cái gì người khác không thể? Đường Kiếp không tìm ra lý do nói dối chuyện này, nhất thời chỉ yên lặng lắng nghe.

Nữ tử tiếp tục nói:
- Đúng. Ta thăng tiến Tử Phủ, tu vi phóng đại, rốt cục chuyển bại thành thắng. Trận chiến ấy, ta tàn sát ba ngàn thiết vệ, ba mươi sáu thiên cương chiến tướng, tu môn bát hiền bị ta giết một hơi sáu người, duy có hai người trốn đi bị bắt giữ cùng Phàn Vân Hải. Hắn quỳ xuống đau khổ cầu tình. Hắn nói, chỉ cần ta đồng ý thả hắn, liền sẽ dẫn ta về kinh, lập ta làm hậu...

Nói đến đây, trong mắt nữ tử ngập nước:
- Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ nghe hắn hứa hẹn, nhưng ta sai lầm rồi. Sư phụ nói không sai, ta chưa chém đứt tình kiếp quấn thân, chưa bỏ được hồng trần thế tục. Cho nên ta đồng ý theo hắn về.

Nữ tử êm ái nói:
- Trở về cung, hắn quả nhiên phế đi nguyên hậu, lập ta làm hậu, từ nay về sau cùng ta song túc song phi. Ta vốn tưởng mọi chuyện sẽ yên bình tiếp diễn, nhưng không ngờ tên độc nam này vẫn luôn nghĩ cách mưu hại ta. Ngày đó là sinh nhật của ta, hắn lệnh cả nước ăn mừng, cũng cùng ta lên đài vọng nguyệt. Ta cho là hắn tốt với ta, cũng không nghĩ hắn đã có mai phục. Lúc này hắn gọi hai vị đại tông sử Tử Phủ Cảnh ở tiên môn đến, còn hạ độc ở trong rượu!

Nói đến chỗ bi phẫn, thanh âm cô gái biến thành sắc nhọn.

Nàng khàn giọng nói:
- Hắn không tiếc mọi thủ đoạn muốn ta chết! ! !

Chúng quỷ nghe được câu này sợ run, hoàn toàn cảm nhận được oán độc và oán hận ở sâu trong nội tâm.

Duy có Đường Kiếp hít một hơi:
- Nhưng cuối cùng hắn không có giết ngươi đúng không? Hắn chẳng những không giết ngươi, ngược lại bảo vệ ngươi ở trong này, thậm chí chết rồi cũng không chịu rời khỏi.

- Ai cần hắn bảo hộ!
Nữ tử khàn giọng kêu lên, lập tức ý thức được gì đó, lại hô:
- Bảo hộ cái gì? Rõ ràng là trấn áp, trấn áp! Nam nhân đáng chết, ta đối với hắn một mảnh chân tình, hắn lại đối với ta như vậy, các ngươi nói hắn có đáng chết hay không!

Chúng quỷ ngạc nhiên, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Tất cả mọi người tới tìm bảo bối phát tài. Ai quản các ngươi ai đúng ai sai? Nếu không nể nữ nhân này thân phận Tử Phủ thì đã giết luôn rồi, nào có hứng trí nghe chuyện dông dài.

Nhưng nơi này có người nguyện dông dài với nàng, đó chính là Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói:
- Bảo hộ cũng tốt, trấn áp cũng thế, chẳng qua cũng là một cách nói, chỉ có điều khác góc độ nhìn mà thôi.

- Ngươi không tin ta?
Nữ tử lớn tiếng nhìn Đường Kiếp, cả vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, hiển nhiên nàng cực độ coi trọng chuyện này, tuyệt không cho phép ai có ý kiến gì khác.

Cả nô gia cũng không buồn xưng nữa.

Nhưng Đường Kiếp làm như không thấy, vẫn như trước nói:
- Không thể nói rõ tin hay không, chỉ là từ khi còn rất nhỏ, ta đã hiểu một đạo lý, chính là nghe lời người khác không thể nghe một phía mà cần song phương giằng co mới có thể thấy chân tướng. Cho nên dù ngươi nói chuẩn xác, thanh sắc mãnh liệt, nghe như lời của mình mới là chính xác, nhưng ta chắc có những chuyện khác mà ngươi không nói.

Nàng kia nghe xong, mặt mũi âm trầm:
- Ý ngươi là ta đang nói xạo sao?

Đường Kiếp cười nói:
- Cũng không hẳn nói dối. Không phải đã nói rồi sao, có một số việc đổi lại nhìn từ góc độ khác sẽ khác đi.

Nữ tử nhân tiện nói:
- Vậy ngươi nói xem thế nào không giống.

Đường Kiếp đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói:
- Đúng rồi, còn chưa biết phương danh tiền bối.

Nàng kia do dự một chút, lúc này mới nói:
- Ngươi có thể gọi ta... Phi Yến.

- Phi Yến...
Đường Kiếp lẩm bẩm cái tên này, gật đầu nói:
- Được, nếu Phi Yến tiền bối có điều muốn hỏi, tại hạ đáp một lần, nói ra cách nhìn của mình, chỗ nào không đúng kính xin được chỉ bảo.

- Mời nói!

Đường Kiếp liền chỉ vào bích hoạ trên vách đá nói:
- Như lời tiền bối nói lúc trước, ta nghĩ nên giải thích qua những bích họa này. Bích họa, tất cả mọi người đã nhìn rồi, nhưng ta Đường... Ma La Trí ta giải thích lại một chút. Từ bức vẽ kia cho thấy gia đoạn Phi Yến tiền bối trải qua trước khi tiến vào tiên môn. Phàn tiền bối khi đó chỉ là nông phu, sau được trưng binh vào quân đội mới có kỳ duyên, cũng có cơ hội tu luyện, ta nói không sai chứ?

Phi Yến mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:
- Bức tranh ở đó, mọi người xem tự hiểu.

- Đúng vậy.
Đường Kiếp cười nói:
- Sau đó, Phi Yến tiền bối đi tìm chồng mới vẽ cảnh tượng gặp gỡ. Chỉ tiếc ngày tháng tốt đẹp không lâu dài, bị người phá hỏng. Nhưng hận nhất chính là, Phàn Vân Hải tìm được đường sống trong chỗ chết, không nghĩ báo thù, ngược lại nhận giặc làm cha, lại cùng con gái kẻ thù thành thân, cô phụ tâm ý của tiền bối. Sau đó theo câu chuyện của tiền bối mà vẽ lên câu chuyện xưa, ta nói đúng không?

Phi Yến nhíu mày:
- Ngươi nói chuyện rất lanh lẹ, nhưng chuyện đó đã kể rồi, vì sao còn cường điệu lặp lại như thế.

- Ta chỉ hỏi ngươi, có phải thế không?
Đường Kiếp nói.

Phi Yến nhìn đi chỗ khác, hừ một tiếng không để ý tới.

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Hiểu rồi, kỳ thật... Tiền bối có thể đang nói dối phải không?

Lời này làm Phi Yến chấn động, không dám tin nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Đừng kỳ quái, từ lúc ngươi nói mấy câu động tới chúng quỷ, ta cũng đã cảm nhận được, trong lời ngươi nói có lực lượng đạo pháp nào đó, cùng loại với chân lý, có hiệu quả ngôn xuất pháp tùy, nhưng vẫn là có điểm sai biệt. Không thích hợp dùng để tác chiến, nhưng có thể dựa vào ngôn ngữ khiến người ta tin phục, nghe theo. Đương nhiên, cũng không phải quá mạnh mẽ, cho nên mới có hạn chế, tỷ như ngôn ngữ không thể là lời nói dối. Thậm chí là lời nói dối bình thường nhất. Đó chính là nguyên nhân hao tổn tâm cơ làm ra những bích hoạ này.

Phi Yến sầm mặt:
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Ngươi trả lời như vậy, ta càng tin mình không đoán sai.

- Đoán cái gì?
Chúng quỷ khó hiểu.

Đường Kiếp chỉ vào bích hoạ nói:
- Các ngươi đều bị nàng ta lừa rồi.

- Chẳng lẽ nói, bích hoạ đều là giả sao?
Ma La Thắng hỏi.

- Không, hoàn toàn tương phản, nội dung bức họa là thật.
Đường Kiếp trả lời:
- Chẳng qua... cách đọc có chút vấn đề.