- Ha ha ha ha!

Một chuỗi tiếng cười vang lên quanh quẩn trong không gian rộng lớn, âm trầm, thê lương, mang theo khí tức kinh khủng.

Mà ngay cả chúng quỷ cũng bị tiếng cười kia làm hoảng sợ.

Vô Tâm Quỷ Vương trầm giọng:
- Là ai? Đi ra!

Lại nghe từ trong hư không có tiếng nữ tử dương dương tự đắc nói:
- Ta còn hỏi là ai chạy đến làm loạn, ngay cả quan tài hoa long cũng đánh nát, hóa ra là một đám quỷ vật. Thực lực bình thường, số lượng không ít, khó trách Phàn Vân Hải không chịu nổi. Tên ma quỷ Phàn Vân Hải kia đâu? Các ngươi giết hắn rồi sao?

Chúng quỷ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Vẫn là Đường Kiếp nhìn vách tường đối diện nói:
- Các hạ biết rõ còn hỏi? Nếu hắn không chết sao ngươi có thể đi ra?

Nữ nhân kia hơi ngừng lại.

Tâm trạng của nàng khiến toàn bộ không gian ngưng tụ, cả không khí cũng bị đọng lại.

Sau đó chỉ thấy vách tường đối diện, hình ảnh nữ tử bắt đầu chuyển động.

Đầu tiên là chân mày, hơi giương lên một chút. Tiếp theo là khóe miệng, sau đó là tay áo bồng bềnh, cuối cùng là gót sen đạp nhẹ bay ra khỏi vách tường, lưu lại phía sau trống rỗng.

Nữ nhân xinh đẹp như tiên thiên hiện ra trước chúng quỷ, nếu đổi thành nhân loại nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi, đáng tiếc chúng chỉ là quỷ vật, trong mắt chúng hồng nhan bạch cốt chỉ là mộng ảo, nhìn thấu sự đời còn hơn cả Phật đà, nhân loại duy nhất là Đường Kiếp cũng có định lực mạnh, bởi vậy dung mạo của nữ tử chả có chút tác dụng gì.

Cô gái này vừa xuất hiện, chưa nói đã cười, tay phải che đôi môi đỏ mọng, che đi nửa gương mặt như đang xấu hổ nhìn về phía Đường Kiếp, hai mắt đong đầy nước như nhìn tình lang, nói:
- Lời của tiểu huynh đệ như là rất hiểu ta.

Đường Kiếp cười cười:
- Không biết, không phải đều ở trên tường sao?

Chúng quỷ nghe vậy nhìn quang, lúc này mới phát hiện xung quanh có bích hoạ. Vách đá có trận pháp bảo hộ, cho dù trải qua một trận chiến cũng không bị hủy diệt.

Chúng quỷ nhìn kỹ, chỉ thấy nữ tử vẽ trên bích hoạ có vài phần tương tự với người trước mắt. Chỉ có điều bích hoạ thô lậu, không thể thật sự giống người này.

Bức bích hoạ thứ nhất, là một nữ tử đừng ở cửa nhìn ra, có thể là đang chờ trượng phu quay về. Còn phương xa là một nam tử đang lẻ loi độc hành.

Bức bích hoạ thứ hai là một người cưỡi khoái mã, tay cầm lụa vàng phi ngựa đi vào, phía trên còn viết một chữ "Lệnh " lớn. Lệnh động viên bình thường sẽ không như thế, phỏng đoán chừng là do thủ pháp gia công của nghệ thuật gia.

Bức bích họa thứ ba là chiến trường, khắp nơi đều là binh lính đang đối chiến. Nam tử bích họa cũng ở trong đó, cầm trong tay một cây Phương Thiên Họa Kích, vung lên đánh xuống, ngay cả yêu thú yêu ma quỷ quái đều chết trong tay hắn. Mặc dù thế cũng không cải biến được bại cục.

Bức bích họa thứ tư là địch quốc xâm lấn. Không cần nói, trận chiến kia bọn họ thua.

Bức thứ năm, một cô gái đang đi lại giữa đồng ruộng. Không cần hỏi cũng biết là thê tử của người kia. Có lẽ là đợi lâu không thấy nên đã rời quê, chủ động đi tìm trượng phu của mình.

Bức bích họa thứ sáu là cô gái này đi tới một đại thành thị. Sau đó nàng ngạc nhiên thấy trượng phu của mình đã là tướng quân, được các tướng sĩ ủng hộ. Hoá ra trận chiến kia bọn họ đã thắng, mà người dẫn dắt bọn họ giành thắng lợi là vị tướng quân này. Nhưng điều làm nàng tan nát cõi lòng là ở bên trượng phu mình có một nữ tử quần áo hoa lệ cao quý —— hắn có nữ nhân khác, hơn nữa nhìn qua còn biết là con nhà hào môn.

Bức thứ bảy, nữ tử hiển nhiên không cam lòng buông tha, nàng cố gắng tìm cơ hội tái kiến trượng phu. Rốt cục trong một hẻm nhỏ hẻo lánh, nàng gặp được trượng phu của mình. Hai người nhìn nhau, mắt nữ tử đẫm nước.

Bức thứ tám là một căn phòng nhỏ đơn sơ. Nữ tử nằm trên giường, nam tử dốc lòng mớm thuốc cho nàng. Trong mắt nữ nhân đầy hạnh phúc, ngọt ngào. Bọn họ cùng sống, cùng tu hành. Nam tử dạy nữ tử nên tu luyện như thế nào.

Bức thứ chín là hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Không biết khi nào tin tức bị lộ. Vì thế, hoặc là thê tử mới của người kia, hoặc là đại nhân vật sau lưng gia tộc kia sai khiến quân đội đánh tới, giữa bọn họ triển khai một hồi đại chiến.

Từ bức bích hoạ thứ mười tới mười ba kể họ bắt đầu chạy trốn chết, cũng không ít trận ác chiến. Bọn họ tru sát yêu tà, bọn họ giết chết tham quan, bọn họ đánh chết truy binh, bọn họ cướp của người giàu chia cho người nghèo....

Bức thứ mười bốn, vì đối đầu với yêu thú hùng mạnh. Hai vợ chồng liên kết đối chiến, nhưng cuối cùng nam tử trọng thương, rơi xuống vách núi.

Bức thứ mười lăm, nữ tử sừng sững trên đỉnh núi múa một điệu tưởng nhớ trượng phu của nàng, rồi toàn thân bộc phát ra khí thế như cầu vồng.

Bức bích họa thứ mười sáu, nàng cô độc mà tiêu sái ở nơi hoang dã, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống. Đúng lúc này, một vị tiên nhân hiện ra, sau khi gặp nàng cảm thấy có tư chất nên mang nàng đi...

Bức thứ mười bảy, cao đường ngồi trên, một đôi nam nữ đang tiến hành hôn lễ, nam tử kia rõ ràng là trượng phu, chỉ có điều hắn đầy vui mừng ôm nữ tử trong bích họa thứ sáu. Rất hiển nhiên, hắn không chết, cuối cùng lại thay lòng đổi dạ.

Bức thứ mười tám, thây ngang khắp đồng, chỉ có một cô gái đừng trên thi hài ngẩng đầu nhìn trời, tình cảnh tựa như nữ thần trở về báo thù.

Bất luận ai có não cũng hiểu bức tranh này nói về điều gì.

Lúc này chúng quỷ lại nhìn nàng, thái độ đã khác đi. Bất kể thế nào, một nữ nhân gặp phải chuyện như vậy luôn làm người ta thông cảm.

Vô Tâm Quỷ Vương nói:
- Như thế xem ra ngươi chính là vợ cả của Phàn Vân Hải rồi. Người kia cuối cùng từ bỏ ngươi, không chỉ như thế còn trấn áp ngươi ở chỗ này. Ác đồ như thế bị chúng ta tiêu diệt cũng đúng.

Tu vi sâu và da mặt dày, cho dù là quỷ cũng muốn mang cái danh đạo đức lên người.

Duy có Đường Kiếp nhíu mày, không hề nói gì cả.

Hắn biết rõ, nữ nhân này không dễ sống chung, như vậy Vô Tâm Quỷ Vương nói gì cũng vô dụng thôi

Nhưng không ngờ, nàng kia nói:
- Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải là các ngươi cứu ta, đến giờ ta vẫn bị kẻ phụ lòng này trấn áp. Hiện giờ ta vừa lấy được tự do, tất nhiên là muốn cảm tạ chư vị, không bằng xin mời chư vị đến nhà.

Nàng nói xong chuyển người, trên mặt tường trống tỏa sáng.

Ánh sáng cường thịnh, dần dần liền chiếu rọi ra cảnh tượng sơn thủy vân khuyết khiến chúng quỷ giật mình.

Nàng kia nói:
- Hồng vân động thiên chính là nhà ta, kính mời chư vị giá lâm.

Nói xong đã nhẹ nhàng lướt vào trong vách tường.

Quỷ dị là chúng quỷ không ai phản đối, nhắm mắt theo đuôi nàng đi vào.

Ngay lúc chúng quỷ muốn đi vào, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Chúng ta mà vào đó thì ngươi sẽ làm giống như Vân Hải đế quân lúc trước, ngươi sẽ lấp kín miệng động không còn đường ra phải không?

Chúng quỷ nghe vậy ngơ ngẩn.

Vẫn là Vô Tâm Quỷ Vương thức tỉnh đầu tiên nói:
- Nữ nhân này thật tà môn, không ngờ âm thầm khống chế chúng ta đi vào trong cốc của nàng.

Chúng là quỷ vật, mê tâm thuật bình thường không có tác dụng gì.

Nữ nhân này cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà làm chúng quỷ ngoan ngoãn đi theo, tuyệt đối là sử dụng tà thuyết mê hoặc người, quỷ mê loạn, nếu không nhờ Đường Kiếp nói câu kia, chỉ sợ mọi người đã đi vào trong động thiên.

Nữ tử bị Đường Kiếp phá hỏng thủ đoạn, cũng không kinh hoảng, lấy tay che miệng cười nói:
- Ta có hảo ý có lời mời, công tử sao lại nói người ta như thế.

- Nhưng ta không nói sai, đúng không?
Đường Kiếp cười đáp:
- Không phải lúc trước ngươi bị vây ở chỗ này, không thấy mặt trời sao?

Nữ tử nghe xong, liền uyển chuyển thở dài:
- Các ngươi đã nghĩ như vậy, không đi cũng được. Nô gia có thiết yến chiêu đãi chư vị, chắc là cũng được chứ.

Nói xong vung tay áo, trên mặt đất có thêm những chiếc bàn lớn, chia ra hai bên.

Nàng tự tìm một vị trí ngồi xuống, bàn tay mềm mại đưa ra:
- Xin mời ngồi.

Trong giọng nói của nữ nhân có lực lượng khiến chúng quỷ nghe xong cũng không phản đối, tất cả đều ngồi xuống.

- Mời dùng bữa.
Nữ tử đã lại giơ tay lần nữa.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta sợ có độc, không dùng cũng được.

Lời này vừa nói ra, chúng quỷ lại lần nữa bừng tỉnh, một vài Quỷ Vương thầm hô tà môn, sao nữ nhân này nói gì mình cũng nghe theo. Quỷ vốn không cần ăn, nhưng nghe lời nữ nhân lại nổi từ tính, nói gì nghe nấy.

Nàng kia nghe xong, lại cười nói:
- Chư vị đều là tồn tại bất tử trong Minh giới, cũng sợ độc vật sao?

Lời này cũng đúng, quỷ vật vốn là Tử Linh, độc vật không có hiệu quả gì với chúng.

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Trong tình huống bình thường thì không, tuy nhiên nếu trong thiên hạ có thủ đoạn gì có thể khiến chúng quỷ nghe lệnh, như vậy cũng có loại độc quỷ làm tổn thương quỷ, vốn không có gì lạ.

Nghe thế, chúng quỷ nghiêm nghị, đều biết nữ nhân này có thủ đoạn nhằm vào quỷ vật, không còn hy vọng thu phục.

Một Quỷ Vương lại không nhịn được nói:
- Nữ nhân này có chủ ý gì thế? Muốn đánh thì đánh, ở đây dông dài cái gì?

Nữ tử nói:
- Đại vương dọa tiểu nữ tử rồi. Ta vốn bị Vân Hải đế quân trấn áp, mấy ngàn năm không thấy mặt trời. Hôm nay thật vất vả thoát khốn, báo ân còn không kịp sao dám làm các vị khó xử.

Nàng nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng, có chút ủy khuất khiến người ta thương xót, ngay cả Đường Kiếp nhìn thấy cũng không đành lòng.

Tuy nhiên ngay sau đó hắn liền khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Nữ tử có thể khiến Vân Hải đế quân trấn áp đâu thể nào là nữ tử bình thường.

Chúng quỷ nghe xong giật mình.

Đúng vậy, Vân Hải đế quân cao cường thế nào, tồn tại cấp Minh hoàng, người cần hắn cố sức trấn áp đương nhiên không giống người thường.

Nàng kia vẫn dùng giọng điệu xót thương:
- Xem ra các vị Đại vương không muốn tin tưởng ta rồi. Năm đó ta bị kẻ phụ lòng vứt bỏ, sau bị trấn áp tới bây giờ, thật vất vả mới được cứu ra, không ngờ lại bị chư vị coi như kẻ thù. Đúng, ta từng đi theo tiên nhân tu luyện một ít đạo pháp tiên thuật, nhưng chỉ là thuật hộ thân, không dám múa rìu đi hại người! Ta đáng thương như vậy, sao các người không chịu tin ta.

Nói xong duyên dáng khóc, tiếng khóc buồn bã thê lương làm người ta thương tâm.