Ầm!

Sau khi một chiếc chiến xa xung phong bị phá nát thành đá vụn, đại điện bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng khôi lỗi đã bị tiêu diệt, chúng quỷ tử thương không ít. Hơn nữa khôi lỗi phần lớn là tồn tại Thoát Phàm, thực lực tương đương với quỷ tướng, là thiên địch khắc chế nên làm không ít quỷ tướng chết trận. Cũng nhờ chúng Quỷ Vương dựa vào tu vi chênh lệch mới có thể san bằng đối thủ, nếu không chúng quỷ còn phải trả giá nhiều.

Khôi lỗi tiêu vong, hai long thạch ngăn đường cũng mất đi hào quang.

Một Quỷ Vương phá nát long thạch, để lộ ra thông đạo sâu thẳm phía sau.

Qua hai lần dính bẫy, chúng quỷ không còn khinh thị lăng mộ này, ai biết phía sau sẽ gặp thứ gì nữa.

Cho nên một gã Quỷ Vương hét một tiếng, bức bách quỷ tốt tiến lên dò đường —— nhờ phúc của Đường Kiếp nên ít nhất vẫn còn giữ được quỷ tốt dùng vào lúc này.

Đường Kiếp là người cuối cùng tiến vào thông đạo. Trước khi tiến vào thông đạo, hắn quay đầu lại nhìn phía sau, phía sau trống rỗng, ngoài đá vụn thì cái gì cũng không có.

Đường Kiếp mỉm cười quỷ bí, lúc này mới quay đầu rời đi.

Đợi hắn rời đi, chỉ thấy những vụn đá bắt đầu chuyển động, dần dần tạo thành người đá khổng lồ ngồi dưới đất, trong ánh mắt lóe ra hồng quang.

Dọc theo thông đạo, ngoài dự liệu của mọi người, trong thông đạo không phát sinh chuyện gì.

Đi thẳng đến cuối lối đi, nhìn thấy một cửa đá khổng lồ, mọi người mới thở ra.

Một gã Quỷ Vương nói:
- Xem ra nơi đây đã hết cơ quan, con đường phía trước không còn nguy hiểm.

- Cũng có thể ngược lại.
Đường Kiếp đột nhiên nói.

- Ngươi nói cái gì?
Quỷ Vương lúc trước quay đầu lại căm tức nhìn hắn.

Đường Kiếp đâu sợ hắn, lẩm bẩm nói:
- Cơ quan trận pháp, nặng nhất công tâm. Hai đợt trước biết người vào cẩn thận cho nên thiết lập một cạm bẫy không mấy nguy hiểm, làm mất đi cảnh giác, sau đó mới hạ độc thủ cũng không có gì kỳ quái.

Lời này hoàn toàn là vớ vẩn, cơ quan trận pháp cũng chẳng coi trọng đạo công tâm, phải biết rằng trận pháp chi đạo chưa bao giờ chỉ đối phó một mục tiêu mà là một đống mục tiêu. Người có trăm loại, tính cách không đồng nhất, thiên hạ không chỉ có một loại công tâm có tác dụng với tất cả mọi người. Hơn nữa trận pháp lấy giết chóc làm thủ đoạn, lấy ngăn địch với chặn cửa làm mục đích, làm yếu đi quân địch. Hai đợt thủ đoạn trước hoàn toàn không có liên quan tới công tâm.

Nguyên nhân thật sự là thông đạo trong trận pháp tên Thông lạc, toàn bộ pháp trận vận chuyển hệ thống có tám cửa kết nối, chuyển vận linh khí, tác dụng quan trọng vận chuyển biến hóa. Do tác dụng trọng yếu nên không bố trí sát cục, để phòng ngừa ác chiến phá hỏng. Cho nên phàm là đại trận, càng là nơi thoạt nhìn bình thường không quan trọng càng là chỗ mấu chốt của đại trận. Đương nhiên, vì đối phó với cao thủ trận đạo nên cũng bố trí nghi trận, hư hư thực thực. Trận pháp chi đạo, hư hư thật thật, nhiều loại biến hóa, tinh diệu phức tạp không kém việc tu hành.

Đường Kiếp phải giải thích nhiều như vậy, so với giải thích bằng Logic lại có hiệu quả rất tốt.

Quả nhiên chúng quỷ nghe rồi cùng cảm thấy Đường Kiếp nói có đạo lý.

Đi ra khỏi cửa đá, chúng quỷ mới thấy đó là không gian ngầm rất lớn.

Không gian mở rộng mênh mông lớn người ta kinh hãi.

Đám Đường Kiếp chỉ chiếm một góc, thân ở trong đó nhỏ bé như côn trùng.

Ở giữa là hư không, phía dưới là vực sâu không đáy, liếc mắt một cái trông không thấy cuối, dường như nối thẳng Cửu U Địa ngục. Tuy rằng chúng quỷ bò từ Địa ngục ra, nhưng thấy cảnh này cũng không rét mà run. Chúng nó ý thức được, cho dù là chúng rơi vào vực sâu cũng bị vạn kiếp bất phục.

Mà ở trên vực sâu, trong hư không có những phù đài (đài đá cực lớn) lơ lửng trên không trung. Mà phía đối diện có một cửa đá lớn, vị trí tương đối xa chỗ họ đang đứng, cách nhau bằng một cái vực sâu không đáy.

- Xem ra, kế tiếp chúng ta sẽ đi thông qua bãi đá đến cánh cửa kia.
Một gã Quỷ Vương chỉ vào cửa đối diện nói.

- Cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp bay qua là được.
Một con Quỷ Vương không nhịn được nói.

Rồi tung người bay về phía cửa đá.

Chỉ là vừa bay không bao xa, Quỷ Vương kia đột khua chân múa tay, cuồng hô:
- Không! ! !

Đúng là trực tiếp ngã xuống, cứ như một hòn đá rơi vào vực sâu. Tiếng gào thê lương càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cho đến khi biến mất.

Chúng quỷ ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời.

Hơn nửa ngày mới có Quỷ nói:
- Nơi đây có pháp trận cấm phi hành, không thể phi hành.

- Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể đi qua bãi đá.
Chúng quỷ nghị luận.

Nếu chủ nhân lăng mộ an bài cảnh tượng như vậy, đương nhiên đã suy xét tới các khả năng, đâu dễ dàng cho chúng qua, thậm chí từ lúc đi vào lăng mộ, chúng đã đi theo con đường chủ mộ an bài.

Biết phải lên bãi đá, những Quỷ Vương đó không hề liều lĩnh, nắm một con quỷ tốt ném tới.

Quỷ tốt bay một mạch, vững vàng dừng trên phù đài, cũng không có gì bất ngờ xảy ra. Quỷ tốt đi lại vài bước rồi nhảy tới bãi đá kế tiếp, đi vài bước như thấy trên bệ đá có gì đó, cầm lên đúng là một chiếc kim cô, nó liền đội lên đầu. Kim cô tỏa hào quang chiếu rọi, khí thế của quỷ tốt điên cuồng bùng phát.

- Bảo vật!
Chúng quỷ đồng thời hô lên.

Minh giới tài nguyên bần cùng, khát vọng về bảo vật còn hơn cả nhân loại. Lần chiến tranh này ngoài huyết nhục thì cũng là vì bảo vật. Hiện giờ thấy có trọng bảo trên bệ đá, có nhiều quỷ vật không nhịn được lao tới.

Đường Kiếp chau mày:
- Cẩn thận, đề phòng có trá!

Chỉ là giờ chẳng ai nghe hắn, tất cả đều đá lao lên bãi đá.

Quỷ vương tốc độ nhanh nhất xông qua hơn mười phù đài, lấy lên một vật, cũng là một đỉnh. Trên đỉnh có kim long quay quanh, chạm vào tay Quỷ Vương thì bùng nổ như Long ngự cửu thiên, thi triển khí tức mênh mông cuồn cuộn khiến Quỷ Vương mừng tới cười ha ha.

Chỉ có điều bảo vật này cũng không dễ khống chế, kim long trên đỉnh không có oai của chân long nhưng cũng có thực lực phi phàm, không cam lòng bị khống chế quay sang cắn nuốt Quỷ Vương.

Quỷ Vương hừ một tiếng:
- Cũng có cá tính đấy!

Rồi không khách khí bổ ra một cỗ âm phong, chiến đấu với kim long.

Ngoài ra còn các Quỷ Vương khác, đi lên phù đài cũng có phát hiện. Chỉ có điều những bảo vật này phần lớn là vật vô chủ, trải qua một phen chiến đấu vẫn ngang bướng không chịu thu phục.

Kết quả là trong mộ bùng nổ chiến đấu. Chỉ thấy gió nổi mây phun, rồng cuốn hổ chầu, các loại quang hoa lẫn lộn.

Duy có Đường Kiếp vẫn bình tĩnh nhìn phù đài, trong mắt hiện rõ nghi ngờ:
- Sao lại là một trăm lẻ bảy phù đài?

Trận đạo có số đại cát, lấy 9 làm cơ sở, hoặc 19, 29, 99....

Một trăm lẻ tám là mười hai nhân chín. Mười hai là nhóm trời can địa chị, mười hai nhân chín là đại cát chi tượng, đối ứng với trận đạo sẽ là 108 số.

Phù đài chỉ có một trăm lẻ bảy tòa, thiếu một tòa khiến Đường Kiếp cảm thấy hoang mang.

Chỉ là hắn nghĩ được chứ quỷ vật không nghĩ được, đám đông ở trên đó tranh đoạt, càng đánh càng tàn nhẫn, không tha cho đồng loại.

Đường Kiếp đương nhiên hy vọng quỷ vật chết hết, nhưng hắn cũng hy vọng chúng giúp mình đi đến cuối cùng, nếu chết quá sớm, một mình mình đi tới cuối cũng chẳng còn sức để ăn quả ngon.

Cho nên hắn nhìn chúng quỷ tàn sát lẫn nhau, nhưng trong lòng yên lặng tính toán khả năng phát sinh tiếp theo.

Khắp ngõ ngách được thu vào trong mắt, các loại biến hóa cũng thu vào trong mắt, kết hợp với chuyện lúc trước chứng kiến, Đường Kiếp chưa thể xác định đây là trận pháp gì nhưng cũng đã có thêm manh mối.

Lúc này chúng quỷ đã bị bảo vật hàng phục, mắt thấy chư quỷ đang đắc ý, Đường Kiếp đột nhiên kêu lên:
- Mọi người cẩn thận!

Chúng quỷ không biết hắn đang hô gì nên cũng lơ đễnh, nhưng ngay sau đó, chợt nghe ầm một tiếng vang, phù đài bắt đầu chuyển động.

Phù đại bay lộn trên không trung mang theo động tĩnh lớn làm chúng quỷ giật mình.

- Đã xảy ra chuyện gì?
Có Quỷ Vương kêu lên.

Chỉ thấy không trung sinh ra bão gió ném chúng quỷ vào không trung, có vài con khua chân múa tay rơi xuống.

Chúng quỷ hoảng sợ, đang lúc hồi hộp càng thấy nhiều gió lốc được sinh ra.

Lần này tất cả sợ hãi, thê lương hét toáng lên.

Chỉ có điều chúng có hét cũng không ngăn được gió cuốn, chỉ sơ sẩy một chút đã bị ném đi.

- Mau rời khỏi đây!
Có Quỷ Vương kêu to.

Chúng quỷ dồn sức chạy.

Khi chạy lên trên mới phát hiện, phù đài tán loạn đã sớm không còn là con đường thẳng, họ cũng đã mất đi con đường thông tới cửa đá.

Chúng quỷ tuyệt vọng, chỉ thấy từng đợt gió xoáy tụ lại xông tới.

Ngay lúc đó, một âm thanh hô to nói:
- Buông bảo vật ra sẽ không sao.

Đúng là lời Đường Kiếp nói.