Kẻ sống quy về Nhân Giới, người chết quy về Minh giới, đây là quy luật của thế giới đại thiên.
Tuy rằng ngẫu nhiên cũng có một vài ngoại lệ, tỷ như quỷ vật không cam lòng rời đi, tiếp tục du đãng ở nhân gian, nhưng hơn phân nửa là không lâu sau cũng bị Minh giới thu hồi. Chân chính có thể ở lại nhân gian hiếm như lông phượng và sừng lân, vả lại đa số liên quan tới tu giả nhân loại. Nhân loại thông qua bí thuật tu hành giữ quỷ vật bên người, kháng cự Minh giới triệu tập, là Quỷ đạo.
Nhưng lăng mộ trước mắt không phải như thế.
Chủ lăng mộ là một hoàng đế đã chết 3200 trước, ở nhân gian cũng từng lập nên một đoạn huyền thoại, nhân sinh hiển hách, quá khứ huy hoàng, sau đó chôn cất ở nơi này.
Chỉ có điều tới bây giờ không ai biết, Hoàng đế này qua đời, linh hồn vẫn chưa tiến vào Minh giới.
Nhưng mà chuyện nhân gian không biết, không có nghĩa là Minh giới không biết.
Minh giới tiếp dẫn Quỷ Hồn đã có quy luật. Mỗi khi có sinh mạng chết đi, linh hồn thoát ly hóa quỷ, ti chức tiếp dẫn Tử thị và Vô thường sẽ có cảm ứng tới dẫn quỷ nhập giới. Nếu tử vong quy mô lớn sẽ có Minh vương Minh hoàng tự tay tiếp dẫn.
Quân vương khi còn sống vị trí cửu ngũ, bản thân còn là Thiên Tâm đỉnh cao, sau khi chạm đến sinh tử, Minh giới có thể cảm nhận sinh mạng tiêu vong và Quỷ Hồn sinh ra rất rõ ràng.
Nhưng kỳ quái là chúng có cố gắng cũng không thể tiếp dẫn Quỷ Hồn này.
Nếu là quỷ đạo tông môn giữ lại này Quỷ Hồn thì thôi, đối với Minh giới mà nói cũng không phải đại sự gì. Vấn đề ở chỗ, đủ loại dấu hiệu cho thấy, không hề có quỷ đạo tông môn gì giữ nó lại.
Cho nên quỷ bị kiềm hãm ở nhân gian ngàn năm biến thành đại nghi án khó lý giải.
Nếu chỉ là án chưa giải quyết cũng thôi, quỷ vật cũng chẳng có bao nhiêu hào hứng với Quỷ Hồn mất tích. Quỷ vật không phải nhân loại, không có nhiều hiếu kỳ như vậy.
Nhưng lần này Minh giới xâm lấn lại thay đổi mọi thứ.
Một cơ hội ngẫu nhiên, có Quỷ Vương phát hiện ở lăng mộ này có lực lượng cường đại. Nhưng làm nó ngạc nhiên thán phục là theo phát hiện của Tử thị, chủ nhân lăng mộ chính là vị Hoàng đế không nhập Minh giới kia.
Vị Quỷ Vương kia liền nhập mộ thăm dò.
Đối với quỷ mà nói, nhập huyệt như về nhà, vốn không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng nó chuyến này lại không quay đầu lại.
Sau đó quỷ thuyền tự giải, bách quỷ chia lìa, tin tức dần dần truyền bá ra, rốt cục có vài Quỷ Vương nhận ra điều quỷ dị, đều tới đây xem xét, cũng là một đi không trở lại.
Hung hiểm không hù sợ chúng quỷ, ngược lại làm cho chúng nó thêm điên cuồng, dẫn tới nhiều quỷ vật dũng mãnh hơn.
Chỗ hung hiểm tất có dị bảo.
Không chỉ nhân loại nhận thức được điều này mà quỷ vật cũng thế.
Huống chi xem xét lịch sử cho thấy bảo vật này rất dễ có liên hệ với Minh giới.
Dưới tình huống như vậy, quỷ vật tự nhiên tập hợp tới đây.
Chúng quỷ quy tụ lực lượng, đợi khi thực lực ổn định sẽ khởi xướng tấn công lăng mộ.
Biết được việc này, Đường Kiếp cũng hiểu sao Ma La Thắng đưa mình tới đây, vẫn là muốn liên hợp lực lượng của Ma La gia kiếm thêm ưu đãi.
Quả nhiên Ma La Thắng nói:
- Hiện tại ngươi đã hiểu, thế nào? Có nguyện ý gia nhập với chúng ta?
Đường Kiếp cười nói:
- Nếu đã đến đây, nào có đạo lý rời đi như vậy.
Ma La Thắng vỗ tay cười lớn:
- Biết ngươi sẽ không cự tuyệt mà.
Rồi dẫn Đường Kiếp vào trong đội ngũ.
Kế tiếp lại đợi thêm một ngày, hôm đó có hơn ba mươi quỷ thuyền tới gần, trong nháy mắt số quỷ thuyền đã tới gần sáu mươi.
Thấy thế, Đường Kiếp cũng không khỏi nghĩ, nếu có thể mượn nguy hiểm trong này một lưới bắt hết quỷ vật, cũng có thể coi đã giúp nhân loại giải quyết một thế lực lớn.
Nghĩ vậy hắn đã quyết định, nhất định phải âm thầm phá hỏng hành trình của chúng.
Mắt thấy quỷ thuyền khá nhiều, rốt cục có Quỷ Vương không nhịn được hô muốn đi vào.
Tới bây giờ, thực lực chúng quỷ có hơn sáu mươi vị đứng đầu quỷ thuyền và các tướng, số lượng Vương cấp vượt qua 150, Tướng cấp cả ngàn. Đối mặt với thế lực cuồn cuộn này, cho dù là Minh hoàng đích thân đến cũng phải né tránh.
Thế nên chúng quỷ đầy dũng khí hô nhập mộ.
Mấy vị Quỷ Vương cũng không muốn chờ nữa, tất cả cùng lên đảo.
Hơn mười quỷ thuyền chở chúng quỷ trùng trùng điệp điệp tiến sát, Đường Kiếp không mang bách quỷ dạ hành thuyền nên ngồi cùng Ma La Thắng. Ma La Thắng cũng không nói gì thêm, với hắn mà nói, Ma La Trí rất dễ khống chế.
Tiến lên một đoạn thì thấy phương xa có một lăng tẩm khổng lồ đứng sừng sững.
Trước lăng tẩm là quảng trường siêu lớn, dưới đất là tử thanh thạch được cắt gọt hoàn chỉnh, trơn bóng chỉnh tề, cho dù đã trải qua năm tháng vẫn tỏa ánh sáng như mới. Cách trăm trượng lại có lương đình để nghỉ ngơi.
Tuy là lăng mộ kiến tạo hơn một nghìn năm dù có hoàn hảo không tổn hao gì thì vẫn cảm nhận được lực lượng trận pháp khiến xuân thu bất xâm, sương tuyết bất nhiễm, ruồi bọ không thể lạc vào.
Đi tới trước quảng trường, chúng quỷ thuyền tự động dừng lại, do có một cỗ lực lượng khiến chúng không cách nào tới gần nữa.
Các Quỷ Vương đều rời thuyền, một kẽ gõ nhẹ vào khối đá gần đó, chỉ thấy sóng gợn lấy nó làm trung tâm tản ra.
- Là pháp tráo, thoạt nhìn không quá mạnh, dùng để tránh cho chim thú xâm hại, hút bụi cản gió.
Quỷ Vương nói xong dùng sức xé, quả thực khiến hào quang mỏng được mở ra một chút.
Thấy thế, Đường Kiếp hơi nhếch môi lộ vẻ khinh thường.
Quỷ vật vốn không phải hữu dũng vô mưu, nhưng sống lâu ở Minh giới khiến nhiều thứ ở nhân gian trở nên phức tạp với chúng, nhất là loại trận đạo tiêu hao tài nguyên ở Minh giới cực kỳ hiếm thấy. Thế nên chúng hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với pháp trận có uy lực khổng lồ, mà pháp tráo này hoàn toàn do pháp trận gây ra.
Bất luận lực lượng gì cưỡng ép xé mở pháp tráo tiến vào quảng trường sẽ bị pháp trận công kích.
Đương nhiên Đường Kiếp sẽ không nhắc nhở, hắn mừng rỡ đứng ngoài nhìn đám quỷ vật.
Cũng may chúng quỷ không ngốc, sau khi xé đi màn sáng, một gã Quỷ Vương nói:
- Nơi đây không gian hữu hạn, thuyền không thể vào, cho chúng tiểu nhân xuống đi bộ vào đi.
Cũng có nghĩa dùng quỷ tốt làm vật hi sinh.
Quỷ tốt cứ như vậy đi xuống, xếp thành đội hình mở màn sáng đi đến quảng trường.
Quỷ tốt chỉnh tề tiến lên bàn đá xanh, giẫm chân phát ra âm thanh hữu lực. Chỉ có điều trên đá phiến có từng đạo lưu quang đi qua, thỉnh thoảng hiện lên dao động quỷ dị.
Dao động này chúng quỷ không biết nhưng lại bị Đường Kiếp thu vào trong mắt, trong lòng cũng tự căn cứ tình hình tính xem đây là trận pháp gì.
Cùng lúc đó, quân trận quỷ tốt đã đi qua nửa quảng trường, mắt thấy không có việc gì, chúng Quỷ Vương nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không nhịn được cùng nhau tiến vào.
Ma La Thắng thấy mấy vị hung danh hiển hách đã bước vào, đang muốn đi theo lại thấy Đường Kiếp đồ sộ bất động, kinh ngạc hỏi:
- Lão Tam, ngươi không vào sao?
Đường Kiếp nói:
- Chỗ nguy hiểm, có khi đi quá nhanh chưa chắc là chuyện tốt.
Ma La Thắng ngẩn người, chân đặt lên phiến đá thu về, cười nói:
- Tam đệ nói đúng, nếu vậy, ta cũng không ngại chờ thêm.
Ma La Phong thì không nhịn được, nói:
- Hạng sợ chết có thể làm được chuyện gì.
Nói xong đã bước lên đá phiến.
Hắn làm như vậy, Đường Kiếp tự sẽ không khuyên hắn, Ma La Thắng lông mày chau đâm, nhưng cũng chung quy cái gì cũng không nói, mà ngay cả Ma La Cát cũng chỉ cười lạnh, ba người bọn họ cứ thế nhìn Ma La Phong đi vào trong trận nhưng không hề khuyên can.
Thêm một đoạn đường, mắt thấy không có gì hung hiểm, mà quỷ tốt đã tiếp cận cửa vào lăng tẩm, Ma La Phong đang đắc ý thì chợt nghe một loạt tiếng răng rắc truyền đến.
Chúng quỷ đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo như cảm nhận được mặt đất chấn động như có thứ gì đó muốn đội đất xuất hiện.
Một tên Quỷ vương phản ứng khá nhanh biến sắc kêu lên:
- Không tốt, mau lui lại!
Thân hình vừa động, chỉ thấy từng phiến đá xanh lật lên lộ ra cửa động màu đen, một vài quỷ tốt không kịp đề phòng, trực tiếp ngã vào trong động, chỉ có Tướng cấp trở lên mới có thể lơ lửng không trung và các quỷ tốt may mắn không bị lật ô vẫn đứng lại được trên mặt đất.
Nhưng ngay sau đó, không trung bùng lên ngọn lửa.
Nơi đây là Viêm Dương giới, khả năng vận dụng của ngọn lửa rất mạnh.
Ngọn lửa phun ra, mặc dù không tính là thần linh thánh hỏa gì nhưng uy năng cũng vượt xa bình thường. Ngọn lửa bùng lên đốt cháy sạch chúng quỷ.
Chỉ mới có một chút Hỏa Vân lượn lờ đã cháy gần hết quỷ tốt, còn đám quỷ bị rơi vào trong động càng khỏi cần nói.
Một đám quỷ vật bị lửa đốt thành khói nhẹ, dư thế thêm hung mãnh hướng tới đám quỷ tướng Quỷ Vương.
- Xông lên!
Trong đám Quỷ Vương cũng không người xuất sắc, sau khi bị lửa đốt một phen lập tức biết lửa này uy năng hùng mạnh, không thể cứng rắn chống đỡ, nhưng cũng không lui mà tiến tới, tiến thẳng vào cửa lăng tẩm.
Đám người còn lại cũng giật mình, cùng nhau phóng tới lăng tẩm, Ma La Phong cũng không khách khí, toàn lực tiến lên.
Ngọn lửa phun ra nuốt vào như rắn, từng đạo cuốn tới chúng quỷ. Chúng quỷ cũng thi triển thủ đoạn ngăn cản lửa cháy. Cuối cùng chúng cũng là quỷ Vương cấp, lửa cháy mạnh cũng không giết được chúng, xông thẳng vào trong huyệt. Vương cấp, Tướng cấp chết không nhiều lắm, chỉ có một số có thực lực đặc thù, không đủ năng lực chống cự hoặc tốc độ chậm chạp bị hỏa xà cắn nuốt, nhưng số lượng không nhiều lắm, không mấy khi ảnh hưởng tới đại cục. Chỉ có điều quỷ tốt bị chết có chút đáng tiếc.
Lần này đã gần như chết hết quỷ tốt trong sân.
Mà khi chúng quỷ tiến vào lăng tẩm, bàn đá xanh lại chậm rãi khôi phục, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì.