- Ma La Trí, ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Tiêng kêu thê lương vang lên ở vùng hoang dã, một gã Quỷ Vương hét lên.

Đường Kiếp thoải mái nói:
- Có bản lĩnh qua luân hồi cũng đừng quên.

Thuận tay đánh ra một chưởng, Quỷ Vương tiêu tan thành khói dưới thánh quang.

Quỷ Vương vừa chết, đám quỷ trên thuyền tán loạn, chiến lực giảm đi, kế tiếp cũng không cần Đường Kiếp ra tay, chỉ thấy chúng quỷ trên bách quỷ dạ hành thuyền trực tiếp xông lên. Duy chỉ có một gã tử thị bỏ trốn bị Đường Kiếp đuổi giết, Binh Tự Quyết phát động, trong thức hải lại có thêm một ít hắc sa. Hiện giờ hắn luân phiên tàn sát, đánh chết hơn mười tử thị, hắc sa từ một điểm nhỏ dần dần biến thành một quả cầu nhỏ.

Chỉ có điều với Đường Kiếp mà nói, khoảng cách tới cái hắn muốn còn xa.

Ở sâu trong tâm linh, Đường Kiếp biết mình sắp gặp đại kiếp nạn, hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Thu nắm tay, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn không trung.

Không trung bị bao phủ bởi bóng đêm. Âm khí thay thế mặt trời ấm áp, thế giới âm u, không khí trầm lặng.

Khí tức của Minh giới đã gần như bao phủ toàn bộ Viêm Dương giới, ý vị Minh quân đã có thể tự do ra vào Viêm Dương giới.

Đại xâm nhập lúc này mới chính thức bắt đầu.

Cũng không biết nhân loại có thể kháng trụ hay không, Đường Kiếp thở dài một tiếng.

Bất kể hắn cố gắng thế nào thì trận chiến này vẫn phải dựa vào bản thân Viêm Dương giới, hắn chỉ có thể tận khả năng cứu được một vài người, tiêu diệt một vài quỷ vật.

Trong lúc đang suy tư, chợt nghe phía sau vang lên tiếng rít.

Quay đầu nhìn lại, một chiếc quỷ thuyền đang đi tới, rõ ràng là bách quỷ dạ hành thuyền.

Dạ Xoa ngồi trên đúng là lão đại Ma La Thắng trong Ma La thất tử.

Ma La Thắng hiển nhiên cũng kinh ngạc trước sự hiện hữu của Đường Kiếp, cũng không giảm tốc độ, lập tức đi tới gần Đường Kiếp mới dừng lại, nói:
- Lão Tam, đã lâu không gặp.

Vì là lão Đại, lúc nói chuyện cũng có vài phần phong thái, ở trong bộ tộc Dạ Xoa quen tính hung ác cũng thuộc diện hiếm thấy.

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Chào đại ca.

Bị câu đại ca của Đường Kiếp làm ngơ ngẩn trong chốc lát, Ma La Thắng lúc này mới gật đầu nói:
- Đã lâu không nghe ngươi gọi đại ca rồi. Xem ra mấy ngày nay ngươi sống không tệ lắm.

Đường Kiếp cười cười:
- Nhờ phúc lão ngũ cũng có chút thu hoạch.

Ma La Thắng biết hắn ám chỉ chuyện hôm nhập Cửu U, Ma La Thập âm thầm xuống tay, chúng huynh đệ lại không ai ra tay viện trợ, cười nói:
- Lão ngũ có phần không đúng, tuy nhiên đó cũng không phải đại sự gì, ngươi cũng đừng so đo với hắn.

- Đương nhiên.
Đường Kiếp trả lời, trong lòng bồi thêm một câu, ta đâu rảnh đi so đo với người chết.

Ma La Thập đã chết, chúng Dạ Xoa chia lìa, đường ai nấy đi.

Ma La Thắng thoạt nhìn cũng có ý nghĩ của mình, dù sao ai cũng muốn trở thành người thừa kế Dạ U thành, cho nên nói được dăm câu lại vội vàng cáo từ.

Thấy hắn rời đi vội vàng, Đường Kiếp nói:
- Đúng rồi, đại ca vội vã rời đi như vậy là tính đi đâu?

Ma La Thắng thuận miệng nói:
- Đi phía nam có một số việc cần làm.

Nói xong liền vội vàng rời đi.

- Phía nam... Làm việc...
Đường Kiếp lại cúi đầu suy tư.

Phía nam là hải vực, cũng không có bao nhiêu nhân loại sinh sống.

Chúng quỷ xưa nay luôn coi con người là tài nguyên lớn nhất, bất kể là máu thịt làm thức ăn linh hồn hóa quỷ, luyện chế tử thần Binh đều cần rất nhiều nhân loại. Lúc này Ma La Thắng không chạy đi công thành cướp đoạt tài nguyên mà chạy về Nam Hải hoang vắng làm gì?

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp trầm tư.

Hắn nghĩ một lát, rốt cục đưa ra quyết định, nói:
- Sát La!

Quỷ ưng bước ra khỏi hàng:
- Tôn chủ!

- Hiện tại để ngươi chỉ huy bách quỷ dạ hành thuyền, ấn theo kế hoạch tận khả năng ngăn cản quỷ thuyền săn bắt nhân loại, kéo chúng lui về phía sau. Tuy nhiên quan trọng nhất là nếu phát hiện ở đâu có tế trận luyện Binh nhất định phải báo cho nhân loại biết. Hiểu chưa?

- Sát La hiểu!
Quỷ ưng không dám khinh thường trả lời. Hắn hiện tại đã hiểu tính gia chủ, những vấn đề mấu chốt tuyệt đối không thể đại khái.

Đường Kiếp lúc này mới hài lòng gật đầu, đuổi theo quỷ thuyền của Ma La Thắng.

Hắn muốn xem Ma La Thắng định làm trò quỷ gì.

Mất tới nửa ngày, bách quỷ dạ hành thuyền vượt núi băng rừng, chạy qua cánh đồng hoang vu, bơi qua đầm lầy đi thẳng tới quốc gia thuộc Nam Hải, nhưng lại trực tiếp rời bến, đi qua một đoạn hải vực tới một tòa kiến trúc lớn.

Nơi diện tích rộng lớn, cây cối rậm rạp này thoạt nhìn không có gì hiếm lạ. Chỉ có là ở đó có tới mười bảy mười tám quỷ thuyền, trong đó có hai chiếc bách quỷ dạ hành thuyền.

Nhìn thấy nhiều thuyền tụ lại một chỗ, trong lòng Đường Kiếp cả kinh.

Ở đây có bí mật gì mà thu hút chúng quỷ tụ hội.

Ma La Thắng đã tới gần đó, người trên hai chiếc bách quỷ dạ hành thuyền dẫn đầu ra đón, Đường Kiếp thấy rõ là lão lục Ma La Sa và Lão Thất Ma La Phong.

Ma La Thắng tới gần cùng huynh đệ nói vài câu, sau đó quay đầu lại nói:
- Lão Tam, đã lâu như vậy, còn không ra đây sao?

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, nhưng vẫn như trước bất động.

Ma La Thắng cười cười, nói:
- Lão Tam, ngươi chớ có cho là ta đang gạt ngươi. Ngươi sẽ không thật sự cho ta ngu tới không biết gì chứ? Lấy đầu óc của ngươi, tuyệt đối không thể không nghe ra ý ta muốn nói, càng không thể nén tò mò bám theo.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, rốt cục vẫn hiện thân, thản nhiên nói:
- Đại ca thật thủ đoạn, cứ thế lừa ta tới đây.

Thấy Đường Kiếp xuất hiện, Ma La Thắng đắc ý cười:
- Ta nhìn ngươi lớn lên, tính ngươi thế nào ta còn không rõ sao? Chỉ cần có tiện nghi, ngươi nhất định phải dính vào.

Đường Kiếp ngẫm lại, Ma La Thắng nói cũng đúng.

Lúc trước Ma La Trí đã nghe thấy một chút manh mối từ miệng Ma La Thập, sau đó sống chết tìm mình mới dẫn tới kết quả này. Hiện giờ hành vi của mình cũng có phong cách giống với Ma La Trí, khó trách bị Ma La Thắng tính trúng.

Hắn cười nói:
- Nếu như thế, kính xin đại ca mang theo đệ đệ, để xem ở đây có gì tốt.

Một thanh âm vang lên:
- Ma La Trí, ngươi ở Cửu U hoàng tuyền công kích quỷ thuyền khác, bây giờ còn định kiếm gì tốt nữa?

Đường Kiếp nhìn cũng không buồn nhìn kẻ kia, chỉ nói với Ma La Thắng nói:
- Ngươi dẫn ta đến chính là muốn dùng ta, nếu như thế này, xem ra ta cũng không nhất thiết phải đi rồi?

Ma La Thắng cười cười:
- Nói rất đúng, tuy nhiên nơi này cũng không phải do mình ta định đoạt, có một số việc cuối cùng vẫn phải cho mọi người công đạo.

- Công đạo?
Đường Kiếp hừ lạnh:
- Có gì đâu. Cá lớn nuốt cá bé vốn là lý trí thiên địa. Những đồ vô dụng bị ra dọn sạch cũng đỡ gây phiền toái cho mọi người, có vấn đề gì sao?

- Ha ha ha ha, nói rất hay, mạnh giết yếu có gì đang phải để ý.
Một tiếng hí nhọn truyền đến, chỉ thấy một con quỷ phiêu đãng trong không trung. Ngực trống rỗng, trong tay cầm một trái tim còn sống, cũng không biết lấy từ nhân loại nào.

- Vô tâm Quỷ Vương...
Đường Kiếp thì thầm.

Vô Tâm Quỷ Vương cũng khá nổi tiếng trong đám Quỷ Vương, là Quỷ Vương bậc cao thực lực dũng mãnh, tính tình tàn nhẫn thích ăn tim người, Cửu U thịnh hội đúng là đại tiệc với nó. Đường Kiếp thăng tiến Thiên Tâm không để Quỷ Vương bậc trung vào mắt, nhưng đối mặt với bậc cao chưa dám xưng vô địch. Nhất là loại mạnh mẽ như Vô Tâm Quỷ Vương thì càng phải cẩn thận.

- Giết thì giết, đích xác không có gì để so đo, tuy nhiên ở trong này mà như thế thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Lại một quỷ vật giọng điệu điềm nhiên nói.

Đường Kiếp nghe tiếng nhìn lại thấy là một con hoàng tuyền ác quỷ, toàn thân xanh đậm, một đôi răng nanh nhú ra, chỉ có điều khuỷu tay trái đã biến mất vô tung, quanh khuỷu tay phải có Phật quang màu vàng, có vô số tự phù vây quanh vết thương khiến nó không thể khép lại.

Phật quang này rõ ràng do tu giả nhân loại lưu lại, có thể thừa nhận thương tổn như vậy mà vẫn điềm nhiên đứng ở đây, Đường Kiếp cũng không khỏi cả kinh. Kết hợp với hiểu biết về hoàng tuyền ác quỷ, trong lòng Đường Kiếp đã có nhận thức, nói:
- Thanh Quỷ Vương, hóa ra là ngươi.

Thanh Quỷ Vương cười ha hả vài tiếng, cũng không nói lời nào, lộ vẻ chấp nhận cách nói của Đường Kiếp.

Thanh Quỷ Vương hung danh hiển hách, không ngờ lại cùng xuất hiện với Vô Tâm Quỷ Vương ở đây.

Đường Kiếp phóng mắt nhìn lại, rất nhanh gặp được những Quỷ Vương nổi danh khác, cho dù không rõ lai lịch cũng biết đối phương hùng mạnh, trong đám Quỷ Vương này, bậc cao nhưng khoảng bảy tám con, hơn nửa là bậc trung, sơ cấp như Đường Kiếp tương đối ít.

Cũng may Ma La Trí là sơ cấp nên không đứng cùng đám bậc cao, do sợ lộ thân phận nên càng thêm cẩn thận.

Hắn nói:
- Ở đây có gì mà thu hút được chư vị thế?

Nói xong nhìn Ma La Thắng, hiển nhiên là đang trách hắn cố ý dẫn mình đến đây, nếu Đường Kiếp thật sự là Ma La Trí, như vậy biểu hiện mới là đúng.

Ma La Thắng cười nói:
- Cũng không có gì, chính là lăng mộ một vị Hoàng đế nhân loại.

- Lăng mộ Hoàng đế nhân loại?
Đường Kiếp hơi sững sờ.

- Hoàng đế đó khi còn sống là tu giả.
Lại có quỷ vật tiếp lời.

- Hả?
Đường Kiếp chau mày.

Nếu như là tu giả còn có ý tứ. Tuy nhiên vẫn chẳng nói lên được điều gì, đại bộ phận tu giả quy khư chỉ còn lại túi da không có dinh dưỡng, về phần thân phận Hoàng đế cũng không có khả năng mang đến cho đám quỷ vật này điều gì, cho nên nhất định còn có vấn đề gì khác.

Quả nhiên Ma La Thắng nói:
- Tu giả nhân loại, Hoàng đế nhân loại, theo lý thuyết cũng không có gì hiếm lạ. Tuy nhiên thứ chân chính hiếm lạ là sau khi hắn chết, linh hồn không vào Minh giới.

Có câu này, Đường Kiếp cảm thấy hào hứng.