Đúng vậy, Đường Kiếp tấn cấp, ngay vào lúc long hài đuổi giết hắn.

Khoảng cách Đường Kiếp tấn cấp vốn chỉ còn một chút, hơn nữa hắn không giống người khác,nan đề, xung yếu khó khăn cần vượt qua mỗi lần tiến cấp hắn đã giải quyết xong vào lúc tái sinh, chỉ khiếm khuyết tích lũy. Thế nên, Đường Kiếp chỉ cần thời cơ, một thời cơ có thể khiến hắn bùng nổ, khiến hắn một lần tiến thẳng Thiên Tâm.

Một lần thăng tiến hoàn mỹ khiến con đường phía sau của hắn xuôi gió xuôi nước, không có bình cảnh, không có cửa chặn, thuận lợi tới làm người khác căm ghét.

Suy nghĩ một chút, khi tu vi của ngươi đạt tới hóa hồn đỉnh cao, chỉ cần một chút tích lũy có thể tiến vào Tử Phủ sẽ là khái niệm như thế nào? Khi ngươi đạt tới xuất khiếu đỉnh cao có thể thuận lý thành chương tiến vào Tiên Đài, vậy đó là khái niệm gì?

Tân sinh hoàn mỹ, không có bình cảnh, chỉ cần cẩn thận che chở, bảo đảm giữa đường không có chuyện ngoài ý muốn là được.

Mà lần này chính là cơ hội tấn thăng hoàn mỹ cuối cùng của Đường Kiếp. Vào lúc hung hiểm, Đường Kiếp thuận lý thành chương mượn dùng nguy cơ kích phát toàn thân, do đó thuận lợi đột phá Thoát Phàm, tiến vào Thiên Tâm.

Có thể xem như Đường Kiếp bạo chủng, nhưng cho dù bạo chủng cũng mang theo phong cách Đường thị pha trộn đầy âm mưu sắc thái.

Bách quỷ dạ hành thuyền đột nhiên gia tốc, cũng là nhờ có một cỗ lực lượng mới sinh khiến nó bùng nổ.

Cho nên dù không có long hài phá hủy, nó cũng đã định trước rằng sẽ không tồn tại được bao lâu.

Còn đối với Đường Kiếp mà nói, một bách quỷ dạ hành thuyền không thể ý nghĩa bằng tấn cấp hoàn mỹ, dù sao hắn còn rất nhiều, rất nhiều thuyền.

Lúc nói chuyện, Đường Kiếp mở ra Thái Hư thạch, lấy từ trong hư không ra một chiếc bách quỷ dạ hành thuyền khác, đúng là thuyền của Ma La Thập.

Lấy ra thần hồn cũ đặt vào bách quỷ dạ hành thần hồn mới mới, việc đổi thuyền xem như hoàn thành.

Lấy thực lực của Đường Kiếp vốn không làm được điểm ấy, tuy nhiên sau khi thăng tiến Thiên Tâm đã không còn là việc gì khó.

Lúc này long hài một kích thất bại bắt đầu dâng lên, Cửu U hoàng tuyền vì sự hiện hữu của nó mà trở nên hung mãnh, cuồng bạo đáng sợ.

- Đi mau!
Thấy như vậy, Đường Kiếp lên tiếng.

Lần này bọn họ không còn thời gian khiếp sợ đối phương mà trực tiếp rời xa.

Để bảo đảm hoàn toàn, Đường Kiếp cho thuyền đi nhanh tới khu vực màu đen bên cạnh, như vậy khi có người đuổi giết hắn có thể kịp tránh né. Còn minh yêu khổng lồ và nặng nề, một kích nện xuống cũng khó khống chế chuyển hướng.

Tuy nhiên minh yêu kinh khủng chỉ nhìn bách quỷ dạ hành thuyền đi xa mà không để ý tới. Đối với nó mà nói, bách quỷ dạ hành thuyền như một con ruồi, vừa rồi nó nhất thời hứng khởi xua ruồi, nếu không đánh được thì để nó bay đi, chỉ cần nó không huyên náo bên tai là được.

Mắt thấy minh yêu long hài xa dần, mọi người cùng nhẹ nhàng thở ra.

Có một người khổng lồ phía trước, mọi người chỉ có thể đường vòng khiến thời gian bị trễ nải. Để tiết kiệm tiêu hao hắc sa, Đường Kiếp không sử dụng nó, kết quả là khi Đường Kiếp tới nơi thì tử thần binh đã bị quỷ thuyền khác chiếm trước.

Chuyện này cũng không kỳ quái, nhưng nó ý nghĩa theo thời gian trôi qua, sẽ có thêm nhiều tử thần binh bị phát hiện, mà Đường Kiếp chỉ có một mình thì không thể nào có được tất cả tử thần binh.

- Vẫn có những chuyện khó tránh được.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp thở dài.

Tam đại Quỷ Vương đều cảm giác có chút kỳ quái, không biết Đường Kiếp nói chuyện không thể tránh được là gì, nhưng kế tiếp, Đường Kiếp đã khôi phục nguyên dạng, chỉ hướng mọi người tiếp tục sưu tầm tử thần binh.

Có hắc sa, Đường Kiếp có thể cảm nhận được tử thần binh, tuy nhiên càng lâu càng ít cảm ứng được, mà có cảm ứng được cũng đều chậm một bước Hơn nữa tử thần binh nhận chủ liền tự động che chắn khí tức, hắn không cách nào cảm ứng được.

Đợi khi tìm được bốn thanh tử thần binh, Đường Kiếp không tìm được cây thứ năm.

Tuy nhiên lúc này Đường Kiếp không chấn nát tất cả tử thần binh mà chỉ chấn nát hai thanh, hai thanh còn lại tạo ra hai tử thị, coi như là gia tăng chiến lực.

Quan trọng nhất là tử thần thị kết nối với U Minh, sau này sẽ có trợ giúp cho kế hoạch của hắn.

Theo thời gian trôi qua, ngày Cửu U hoàng tuyền bùng nổ càng lúc càng gần...

————————————————�� �—————

- Phốc!

Tham Thần điện, Đường Kiếp đột nhiên thổ huyết.

Máu rơi xuống đá phiến tạo thành vùng trong suốt sáng bóng.

Mỗi một giọt máu đỏ như mã não, từng giọt kinh diễm, tản mát ra hương thơm.

Một con ưng tước bị mùi thơm này hấp dẫn bay vào trong điện, nuốt một giọt huyết châu vào. Ngay sau đó thân thể của nó bắt đầu biến lớn, càng ngày càng cao, dần dần hóa thành khổng lồ. Một lực lượng hùng hồn bật ra khỏi cơ thể nó mang theo khí thế kinh hãi, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ưng tước đã đạt tới Thoát Phàm đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa có thể tiến nhập Thiên Tâm.

Tuy nhiên nó đã không còn cơ hội, bởi vì ngay sau đó, thân thể của nó nổ tung.

Máu tiên nhân là chí bảo, nhưng cũng chẳng phải thứ kẻ phàm có thể thừa nhận.

Một con chim nhỏ bay vào trong điện, mổ máu tươi, cuối cùng vỡ vụn thành máu thịt.

Đường Kiếp chỉ lẳng lặng nhìn, không ngăn cản, cũng không tương cứu.

Với hắn mà nói, chúng sinh, vạn vật trên thế gian đều như cỏ mộc đất đá. Tất cả hành vi của chúng đều là lựa chọn của bản thân, kỳ ngộ đồng thời cũng chính là nguy cơ.

Không muốn sống trong nguy cơ, như vậy kỳ ngộ chính là sát cục, dùng cái chết đánh đổi.

- Lấy cái chết trao đổi...
Đường Kiếp thì thào nói nhỏ, trong mắt toát lên ánh sáng lạnh lẽo.

- Sư tôn!
Một tiếng nói từ bên ngoài truyền đến.

Nhị Hổ, thì ra là Vương Phá Sát đang đi vào.

Hắn cũng là một trong số ít có thể không cần thông truyền đi thẳng vào Tham Thần điện.

Làm như không thấy đống huyết nhục phía trước Đường Kiếp, Nhị Hổ quỳ xuống:
- Đệ tử gặp qua sư tôn.

- Bên Huyết Hà có động tĩnh rồi sao?
Đường Kiếp chậm rãi nói.

- Vâng, Hỏa Thiên Tôn truyền đến tin tức, nói đã điều tra ra chỗ đám người Huyết Hà ẩn nấp.

- Hừ, chỉ sợ là đã chuẩn bị xong công tác hại người.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Nhị Hổ cũng không kỳ quái:
- Sư tôn có động sát, thiên hạ không chuyện gì giấu được sư tôn!

- Vậy sao?
Đường Kiếp kỳ quái nói nhỏ một tiếng.

Hắn mở tay nhìn vân tay mình.

Vân tay như đao, cắt kim loại thành loạn thế kinh hồng.

Nhị Hổ có chút không hiểu nhìn Đường Kiếp.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Sư tôn hôm nay có chút kỳ quái.

- Hả?
Đường Kiếp lại cười:
- Là nhìn ra được hay do cảm giác được?

Nhị Hổ lại ngẩn ngơ, suy nghĩ một lát mới đáp:
- Nhìn ra được.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ngươi là con trai vận mệnh, thiên địa số mệnh sở chung, sao có thể câu nệ tư tưởng.

Nhị Hổ khó hiểu, Đường Kiếp nói:
- Phải học được trực kích bản tâm.

- Trực kích bản tâm?
Nhị Hổ giật mình.

Hắn cúi đầu suy tư trong chốc lát, cảm thụ, nhưng cuối cùng lắc đầu nói:
- Đệ tử không cảm nhận được bất kỳ vật gì, thật thẹn với thân phận con trai vận mệnh.

- Chỉ là thời cơ chưa tới thôi.
Đường Kiếp trả lời.

Nhị Hổ hoàn toàn không hiểu Đường Kiếp đang nói gì, Đường Kiếp cũng chuyển sang chuyện khác:
- Sư tổ và tam thúc tổ gần đây thế nào?

Sư tổ và sư thúc tổ của Nhị Hổ dĩ nhiên là là Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn.

Nhị Hổ trả lời:
- Sư tổ sư thúc tổ thi thố tài năng, trước sau chém giết rất nhiều đối thủ mạnh.

Đường Kiếp lại tiếc nuối lắc đầu:
- Si nhi, ta không hỏi điều này.

Nhị Hổ ngẩn ngơ, lập tức kịp phản ứng:
- Hôm trước gặp sư tổ, nói luân phiên đại chiến, trong thời khắc sinh tử, trải qua gian nan có rất nhiều cảm xúc. Rất nhiều vấn đề không thể giải thích hiện giờ đã trở nên thông suốt. Sư thúc tổ cũng thế, nói đối thủ như Huyết Hà giới Tê Hà Giới trước đó chưa từng có, khai thác tầm nhìn, tăng trưởng hiểu biết, chứ không phải bảo thủ không chịu thay đổi. Nên rất có lợi cho tu vi của hai người, có lẽ không bao lâu có thể tấn công Tiên Đài.

Đường Kiếp lại nói:
- Đi nói cho bọn họ biết, bọn họ không còn nhiều thời gian. Trước trận chiến cuối với Huyết Hà Chi Chủ, bọn họ nhất định phải chuẩn bị xong.

Nhị Hổ kinh ngạc:
- Vì sao?

- Đừng hỏi chuyện không nên hỏi.
Đường Kiếp nói:
- Đúng rồi, phu nhân gần đây thế nào?

- Đều mạnh khỏe.
Nhị Hổ trả lời.

Ngày đó hai người hoan hảo, dưới tác dụng của xuân thu bảng, Hứa Diệu Nhiên quả nhiên đã mang thai.

Tuy nhiên tiên nhân mang thai không phải chín tháng mười ngày mà là ba năm mới sinh. Trong vòng ba năm, Hứa Diệu Nhiên dốc hết tinh lực vào bào thai, dốc lòng để tạo ra hai thiên tài.

Đường Kiếp cho nhân, quả đã thành hình, xuân thu bảng muốn hoàn thành, ba năm chính là cái giá phải trả.

Thế nên, khi xác nhận có thai, Hứa Diệu Nhiên đã trở về Thiên Nhai Hải Các, nơi đó có tọa Linh Lung Thiên, bên trong có vạn tạo tiên tuyền, thích hợp tẩm bổ sinh mạng, bất kể là mẹ hay con đều có chỗ tốt. Mà Đường Kiếp cũng vì một số nguyên nhân không muốn Hứa Diệu Nhiên lưu lại chỗ này nên đưa nàng về. Hai vợ chồng chia tay, Hứa Diệu Nhiên khóc như mưa. Thứ con trai vận mệnh không cảm ứng được nhưng vợ chồng họ lại có phát hiện.

Thời khắc này Đường Kiếp lấy ra một vật, chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Giao cho Nhị Hổ, hắn nói:
- Đi đi, giao cho Diệu Nhiên.

Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ là tiểu thế giới của Đường Kiếp, tài nguyên phong phú, công hiệu vô cùng.

Nhưng hiện tại, Đường Kiếp bảo Nhị Hổ đưa nó cho Hứa Diệu Nhiên.

Nhị Hổ khiếp sợ nhìn Đường Kiếp:
- Sư tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đường Kiếp lại không nói lời nào, chỉ phất phất tay bảo hắn rời đi.

Nhị Hổ không dám chống đối, chỉ có thể lui ra.

Nhìn hắn thối lui, Đường Kiếp đột nhiên phun ra một búng máu.

Máu đỏ ghê người, nhưng lại mang theo bá khí thiên hạ.

Một con mèo hoa đi tới liếm huyết châu.

Ngay sau đó, nó phát ra tiếng hống như hổ gầm.

Ánh mắt của Đường Kiếp đã khôi phục vẻ bình tĩnh lúc trước.

Hắn lấy ra hai vật, một là vạn vật âm dương lô, một là Đế Nhận ra trước mắt, sau đó để sự sợ hãi trong lòng sinh ra bao phủ lấy mình...