Minh giới.

Trên bình nguyên màu đen, Đường Kiếp một mình độc hành.

Tại thế giới quỷ vật tụ tập, hắn không có lấy một đồng bạn, chỉ có thể một mình di chuyển trong bình nguyên.

Quỷ huyễn thuật giúp hắn che đậy sức sống, không dễ bị quỷ vật quấy rầy, nhưng vẫn khó tránh khỏi có vài quỷ vật phá lệ nhạy bén mang đến phiền toái.

Thế giới của Minh giới quá lớn, bên trong nhiều thứ quỷ bí Đường cướp chưa từng thấy qua, chỉ dựa vào một bản tâm kinh hiển nhiên không đủ giải đáp, bởi vậy cũng phải chịu thiệu. Cuối cùng nhờ hắn phản ứng nhạy bén mới có thể bỏ trốn được trước khi phiền toái lớn đến không thể vãn hồi.

Tuy nhiên phiền toái nhất vẫn là Ma La Trí.

Quỷ thủ ấn một ngày chưa trừ diệt, Đường Kiếp không thoát được việc bị đuổi giết. Mà khi Ma La Trí đuổi theo một lần nữa, tin tưởng hắn tuyệt đối không đi lên vết xe đổ trước đó.

Cho nên Đường Kiếp không thể không tiếp tục chạy trốn.

Hắn không sợ, chỉ là hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian, để mình hiểu biết thêm về vật chất màu đen trong thức hải.

Cùng lúc đó, Ma La Trí và bách quỷ dạ hành thuyền ngừng lại.

Sau khi để Đường Kiếp chạy thoát đi, Ma La Trí cũng đã nhận ra mình có đuổi theo cũng chẳng có tác dụng gì. Hai vị tử thị và gần hai mươi quỷ tướng tử vong đã tạo thành đả kích lớn cho Ma La Trí. Mà đối thủ cũng thể hiện ra thủ đoạn vô cùng hùng mạnh.

Cho dù là Ma La Trí, muốn đối mặt với luồng sáng Đường Kiếp phóng thích cũng cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm. Lực lượng nhằm vào quỷ vật chính là hung vật của Minh giới, không riêng gì Dạ Xoa bộ tộc mà với chủng tộc khác cùng có lực uy hiếp hùng mạnh.

Thế nên Ma La Trí mới không đuổi theo mà báo về cho thủ hạ trong Minh thành đợi chúng tới tiếp viện mới liên hợp xuất kích.

Trò chơi săn bắt biến thành cuộc chiến báo thù, Ma La Trí thề phải tìm ra Đường Kiếp, rút gân lột da hắn.

Đồng thời cũng cho Đường Kiếp thời gian, khiến hắn có thể thể nghỉ ngơi, nghiên cứu phương pháp vận dụng hắc sa.

Hắc sa khác kim sa ở chỗ nó là vật chất linh hồn thuần túy. Xen vào hư thật, không thể dùng ngôn ngữ hình dung, chỉ có thể nói nó là tài nguyên đặc thù cho linh hồn. Bởi vậy mới có thể tu bổ thần hồn, làm lớn mạnh nguyên linh, đưa ra vô số ưu đãi...

Hôm nay Đường Kiếp đi tới một sơn cốc.

Núi ở Minh giới phần lớn là hắc xú, ngẫu nhiên cũng sẽ núi khô ráo như hạt cát. Nắm trong tay sột soạt rơi xuống, không dính chút bùn đất nào.

Trước mắt Đường Kiếp là một ngọn núi khô ráo hiếm thấy như thế.

Khiến hắn dừng bước là một đóa hoa màu lam mọc trên núi.

Đó là một bông hoa không hẳn là đẹp, có bốn cánh hoa màu lam nhạt, cũng không thơm, không diễm lệ, nhưng trong thế giới màu đen xám đơn điệu này đã đủ xán lạn, chói mắt, mê người.

Đường Kiếp bị bông hoa màu lam hấp dẫn, khi ánh mắt của hắn nhìn qua liền tỏa sáng rực rỡ:

- Thi linh hoa! Không ngờ là Thi linh hoa!
Trong giọng nói tràn đầy khiếp sợ, niềm vui, bất ngờ cùng với không thể tin nổi.

Thi linh hoa là một loại hoa cực kỳ hiếm thấy, chỉ sinh trưởng ở nơi hư thối, hút hủ khí thi độc mà sinh ra, trời sinh kịch độc. Tuy nhiên Thi linh hoa nở ngàn năm độc tính sẽ bị diệt hết, chuyển hóa thành một loại linh thảo hiếm thấy, có thể sử dụng cho chế tác nhiều loại linh dược, thậm chí là tiên dược.

Tuy nhiên Thi linh hoa rất khó thấy ở Nhân Giới, nó có hoàn cảnh sinh trưởng hiếm thấy, ngoại trừ người trong quỷ đạo, những người khác cơ bản sẽ không chuyên lập một phần mồ mả chăm sóc. Mà nơi hoang dã, trừ phi là thiên nhiên hiểm địa, nếu không cũng rất khó có thảo dược gì có thể tồn tại ngàn năm, dù trời sinh kịch độc cũng không chịu nổi lòng tham của tu giả.

Phải biết rằng Thi linh hoa chưa đủ ngàn năm nhưng dùng để luyện độc cũng là vô giá.

Cho nên Đường Kiếp tu luyện lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cây Thi linh hoa nào.

Mà giờ này Đường Kiếp thấy đông một đóa tây một đóa, phóng mắt nhìn Thi linh hoa tồn tại ở ngọn núi này, hơn nữa toàn bộ đều đã qua ngàn năm.

Thi linh hoa là linh thực hút hủ thi khí, bởi vậy một nơi chỉ có một đóa. Còn một vườn Thi linh hoa này đã có thể nói là dày đặc, khó trách cả ngọn núi đều bị cát hóa do Thi linh hoa tham lam cướp hết dinh dưỡng.

Hiện giờ, Thi linh hoa quý giá ở trước mắt hắn, không người hái.

Bởi vì nơi này căn bản không có ai, mà quỷ vật thì cũng không cần nó.

Lúc này Đường Kiếp quả thực muốn cười to.

Ai nói Minh giới không có tài nguyên?

Chẳng qua tài nguyên Minh giới tuy ít nhưng đều là nhân gian hiếm có, mà có thì đều là của hiếm.

Trong nháy mắt đó hắn đã nghĩ tới vô số cách dùng Thi linh hoa, trong đó một cách thích hợp với hiện tại.

Đường Kiếp không do dự nữa tiến lên rút ra một cây thi linh, cho vào trong miệng mớm rồi phun ra chất lỏng, sau đó lấy đan hỏa hồng bồi.

Nếu để người khác nhìn thấy việc này sẽ dậm chân giận dữ.

Phải biết rằng hình thức gia công nguyên thủy này sẽ tạo ra lãng phí, dược tính bị xói mòn, mười thành tổn hại bảy tám. Bởi vậy phàm là linh dược đều cần dùng pháp bảo chia cắt, bí thất hồng bồi, lò luyện đan, luyện hóa, như thế mới giữ được dược tính ở trình độ lớn nhất.

Nhưng Đường Kiếp nào có những thứ đó, ở Minh giới không ai tranh tài nguyên với hắn cũng chẳng có đồ ở Nhân Gian giới, trừ phi Tiểu Tam quay về mang cho hắn một ít, còn ngoài ra hắn cũng chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất này.

Về phần lãng phí thì thôi đi, dù sao nơi này còn nhiều Thi linh hoa.

Đan hỏa hồng bồi, chất lỏng đọng lại, Đường Kiếp lấy mấy giọt máu tươi của mình, để vào một chút quỷ nguyên, cuối cùng một viên thuốc màu lam được tạo ra.

Viên thuốc này dùng Thi linh hoa tinh khiết luyện thành, bởi vì khuyết thiếu phối dược, không thể phát huy hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau nên dược hiệu cũng chỉ có một phần trăm.

Nhưng không quan hệ, một viên không đủ, vậy làm thêm một ít.

Đường Kiếp chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ dùng tới hàng trăm Thi linh hoa, hoa cứ thế biến mất, cho tới cuối cùng cả Đường Kiếp cũng cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng khi hắn dùng hết Thi linh hoa, linh đan hắn cần cũng luyện thành, nhìn viên đan dược bóng lớn, Đường Kiếp cũng thật không biết nói gì.

Ngay sau đó, hắn làm một chuyện.

Hắn vẽ một đường vào cơ thể, nhưng cũng từ đó giật xuống một tấm da.

Dùng đan hỏa hồng bồi luyện da mình thành một tấm phù.

Cuối cùng dùng đan dược hòa máu tươi vẽ hoa văn, màu lam nhạt nhập vào hoa văn, rốt cục, phù giấy đã luyện thành.

Đường Kiếp bào chế đúng cách, lại luyện hai tờ, chế thành ba cái phù, viên đan dược cũng theo đó biến mất.

Trải qua sự chuyển hoán này, đại lượng Thi linh hoa biến thành ba cái phù, Đường Kiếp tiêu phí tài nguyên có thể nói là khiến người ta giận sôi gan.

Nhưng mà ba cái phù này cùng hắc sa nhất định sẽ mang tới kinh hỉ cho Ma La Trí.

Sau đó Đường Kiếp không rời đi mà đứng chờ Ma La Trí. Thi linh hoa dư lại là đồ tốt, nhưng nếu không có bảo vật chứa đựng, sau ba mươi sáu canh giờ sẽ héo rũ. Cho nên Đường Kiếp ở lại chờ Ma La Trí có lẽ sẽ có được thứ mình cần.

Hắn đợi mất ba ngày.

Ma La Trí tới chậm hơn Đường Kiếp tưởng, có lẽ do tự cao có quỷ thủ ấn, không sợ Đường Kiếp trốn đi.

Ngày thứ ba, Đường Kiếp rốt cục nhìn thấy bách quỷ dạ hành thuyền.

Vẫn thanh thế lớn, quỷ thủ đẩy thuyền, lục địa du hành. Trên thuyền có quỷ kêu khóc, âm phong từng đợt.

Mà ở trước thuyền, Ma La Trí ngồi trên bạch cốt vương tọa, chỉ có điều hai bên trái không còn tử thị đầu chó mà là rất nhiều quỷ tướng, nhìn sơ qua đã có vài chục. Ngoài ra còn có một đại quỷ ưng nằm trên cánh buồm, trong đôi mắt chớp động u hỏa nhìn Đường Kiếp. Vừa nhìn, Đường Kiếp đã thấy thực lực quỷ ưng không thua gì Dạ Xoa Ma La Trí.

- Như vậy mới kích thích.
Đường Kiếp cũng là hoàn toàn không sợ, mỉm cười nói nhỏ.

Bên kia Ma La Trí nhìn thấy Đường Kiếp, đỏ cả mắt.

Giơ nĩa thép lên không trung, từ xa chỉ vào Đường Kiếp:
- Bắt nhân loại này!

Lần này không có lấy một câu vô nghĩa, lần trước trực tiếp lệnh thuộc hạ đánh hội đồng chịu thiệt thòi, Ma La Trí đã biết thu liễm.

Chúng quỷ gào thét lao xuống, cuồn cuộn nổi sóng đen hướng tới Đường Kiếp. Hơn mười quỷ tướng, hơn một ngàn quỷ binh hình thành khí thế ngút trời. Nhưng cách nhau khá xa, trận hình rời rạc.

Ma La Trí chịu thiệt đã biết nhìn xa trông rộng, biết nắm tay Đường Kiếp có uy lực cực lớn nên phân tán quỷ tốt, không để cho hắn cơ hội một kích toàn diệt.

Đường Kiếp nhìn mà cười cười, lúc này hắn không cần giấu dốt nữa, một Bách Quỷ Sát quét tới. Theo bạch quang lay động, một gã quỷ tướng bị thương nặng. Tuy nhiên chúng quỷ cũng theo đó nhanh hơn, khi Đường Kiếp ra tay đồng thời thối lui, bởi vậy đúng lúc tránh được sát kiếp, chỉ có mười quỷ tốt theo sau gặp xui xẻo, cùng nhau khóc thét chết đi.

Trên thuyền Ma La Trí trầm giọng nói:
- Tản ra chút đi!

Lúc trước chúng quỷ nghe nói Đường Kiếp có "Yêu pháp" lợi hại còn có chút lơ đễnh, giờ tận mắt thấy một gã quỷ tướng chỉ dính một chưởng đã bị thương nặng, rốt cuộc biết hắn khủng bố, làm sao còn dám tụ thành đống, vội vàng chia ra.

Bách Quỷ Sát không phải đại thần thông, pháp thi hữu hạn, khi chúng quỷ cố ý phân tán thì một lần tấn công chỉ giết được vài quỷ binh.

Tuy nhiên phân tán quá khiến chúng cũng không thể tập trung lại đánh Đường Kiếp, ưu thế số lượng cũng không được phát huy.

Ngay sau đó Đường Kiếp cười ra tiếng, không cần Bách Quỷ Sát mà một chưởng bổ tới đánh vỡ tan một gã quỷ tốt, quyền phong kích động thành loạn chiến.