Nhà cỏ phía sau núi.

Vân Thiên Lan ngồi ở trong, nhắm mắt tĩnh tọa, không hề động đậy.

Rất lâu sau ông mới lên tiếng:
- Huyền Nguyệt, việc này ngươi thấy thế nào?

Ngồi bên dưới Vân Thiên Lan, hiện giờ đã là chưởng giáo phái Tẩy Nguyệt Huyền Nguyệt cung kính trả lời:
- Hỏa Thiên Tôn nói chuyện chưa có gì chứng thực, nhưng nội dung nói ra cũng không giả dối, nhưng chỉ sợ đã bỏ sót vài chi tiết quan trọng.

Vân Thiên Lan tán thưởng gật đầu:
- Ngươi có thể nhìn ra điểm ấy, tốt lắm. Cửu Hoa, ngươi nói thế nào?

Cửu Hoa Chân Quân đáp:
- Hỏa Thiên Tôn chịu người khống chế, bụng dạ khó lường không khỏi nghi ngờ, nhưng chỉ cần Đường Kiếp có thể khống chế hắn, hắn sẽ không dám có động tác gì. Ngược lại là tin tức Huyết Hà Chi Chủ thả ra lúc này lại có chút cổ quái.

Vân Thiên Lan nhíu lông mày:
- Ý của ngươi là...

Cửu Hoa trả lời:
- Lúc trước chịu nhiều ngày như vậy, vì sao giờ mới không chịu được? Chớ nói di hài kia có liên quan lớn tới tính mạng của hắn, đây không phải là vạch áo cho người xem lưng sao? Ta thấy việc này có điểm lừa dối!

Vân Thiên Lan lần nữa cười gật đầu:
- Tốt lắm, Đường Kiếp, ngươi thấy thế nào?

Đường Kiếp trả lời:
- Ta cảm thấy, lời Huyết Hà Chi Chủ nói đều là sự thật.

- Hả?
Ba người Vân Thiên Lan cùng nhìn Đường Kiếp.

- Vì sao?
Vân Thiên Lan hỏi.

- Bởi vì hắn muốn thắng!
Đường Kiếp trả lời.

Nghe lời Đường Kiếp nói, mọi người đều ngạc nhiên, lập tức thâm trầm tự hỏi.

Đường Kiếp nói:
- Nếu ta không đoán sai, Huyết Hà Chi Chủ kỳ thật đã biết Hỏa Thiên Tôn là người của ta rồi, hơn nữa còn là do Hồng Thiên Lý cố ý tiết lộ.

Tất cả mọi người ngẩn ra. Huyền Nguyệt nói:
- Làm sao có thể? Hỏa Thiên Tôn chẳng phải đã trọng thề, không thể phản bội ngươi.

Đường Kiếp nói thẳng:
- Hắn chỉ thề không thể phản bội, không thể chủ động tiết lộ thân phận của mình. Nhưng nếu như hành vi để lộ dấu vết thì không phải vấn đề của hắn! Một vài hành vi lơ đễnh, vài câu nói bóng nói gió, ám chỉ, chỉ cần Huyết Hà không phải người ngu thì sẽ nhận ra vấn đề.

Cửu Hoa hiểu ý tứ của hắn:
- Cho nên hắn cũng nhìn ra, đây là Hồng Thiên Lý cố ý bại lộ. Thân là tiên nhân, không ai cam tâm khuất phục dưới người khác, hơn nữa các ngươi từng có ân oán, còn biểu hiện lúc trước của ngươi, Huyết Hà Chi Chủ tự nhiên sẽ hiểu được chuyện gì xảy ra.

Huyền Nguyệt tiếp lời:
- Sau đó, bọn họ liền bắt đầu hợp tác ăn ý.

Thiên đạo trọng thề khiến Hỏa Thiên Tôn không thể công khai bán đứng Đường Kiếp, nhưng lại không quản song phương ăn ý hành động. Từ xưa đến nay, bao nhiêu sự kiện, mưu đồ bí mật, thương nghị đều do ăn ý sinh ra. Nó có thể sinh ra trên rất nhiều người, cũng có thể sinh ra ở người ác, ở tiểu nhân vật, cũng có thể sinh ra ở Đại Năng.

Dựa theo cái nhìn của Đường Kiếp, Hỏa Thiên Tôn và Huyết Hà Chi Chủ đã thành lập nên sự ăn ý này.

Trong tình huống như vậy, Huyết Hà Chi Chủ đã đem tin hắn muốn truyền đạt cho Đường Kiếp thông qua Hỏa Thiên Tôn.

Đây là nguyên nhân hắn nói ra tất cả.

Hắn phải bố trí một cái bẫy, dẫn đám người Đường Kiếp tiến đến để đánh chết.

Mà mồi hắn bố trí sẽ không phải là hàng giả.

Đây cũng là lý do vì sao Đường Kiếp cho rằng Huyết Hà nói thật.

- Chẳng lẽ di hài kia thật sự có uy năng bất thế hay sao?
Huyền Nguyệt Cửu Hoa nhìn nhau.

Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Loại chuyện này cũng không phải là dựa vào phán đoán là có thể đoán ra. Vì kế hoạch hôm nay, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào.

Mọi người nhìn nhau, Vân Thiên Lan chỉ vào Huyền Nguyệt chưởng tôn nói:
- Huyền Nguyệt, ngươi là chưởng giáo, ngươi nói trước đi.

- Vâng.
Huyền Nguyệt trả lời:
- Đệ tử cho rằng nên chiến. Huyết Hà gần như đã phát lời khiêu chiến. Trên chiến trường, kẻ thù khởi xướng khiêu chiến, nếu không tiếp sẽ là yếu thế. Người tu nghịch thiên nghịch địa thành tạo hóa, không thể bị đoạt mất khí thế. Nếu bị Huyết Hà dọa lùi, không khỏi có chút vô năng.

Vân Thiên Lan nhìn Cửu Hoa, Cửu Hoa nói:
- Đệ tử cũng cho rằng nên chiến. Đường Kiếp đã dùng Đại hứa nguyện thuật phù hộ phái Tẩy Nguyệt, khiến bản phái vạn năm bất diệt, mãi mãi trường tồn. Đại thế đã thành, thiên lý vận mệnh không thể ngăn cản, lại càng không có lý do sợ âm mưu của Huyết Hà.

Đại hứa nguyện thuật phù hộ phái Tẩy Nguyệt mang đến vạn năm vững chắc, ở trình độ nào đó tương đương với cho phái Tẩy Nguyệt thêm một lớp phòng ngự bên ngoài, chỉ cần không phải tự tìm đường chết thì rất nhiều chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành, cũng khiến cho Cửu Hoa bớt lo lắng.

Vân Thiên Lan gật gật đầu, không đợi ông nhìn qua, Đường Kiếp đã nói:
- Ta cũng cho rằng nên đánh. Binh giả quỷ đạo, hư hư thật thật ở đâu cũng có. Hồng Thiên Lý có phản bội, Huyết Hà có phát hiện ra không đều là phỏng đoán không chứng cứ xác thực. Nếu bỏ qua có khả năng tránh thoát cạm bẫy, cũng có khả năng bỏ sót cơ hội. Hiện giờ chiến tranh tu giới lên cao trào, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi. Nếu có thể sớm giải quyết đám người Huyết Hà thì Càn Khôn đã định, chiến sự tự tiêu.

Vân Thiên Lan nghe được ha hả cười rộ lên:
- Ta cũng cho rằng nên đánh. Từ xưa đến nay, bất kể chiến trường nhân gian hay chiến tranh tu giới để là kẻ lực mạnh thắng. Kỳ mưu quỷ đạo có lợi trong chốc lát nhưng không thể kéo dài. Thế cục Tê Hà Giới hiện giờ là nhà chính đè nhà chi, mặc kệ đối thủ có quỷ kế gì, cứ thẳng đường đè ép mới là chính đạo!

Nói xong hắn vung tay lên, một luồng gió lướt qua đỉnh núi. Cùng với gió là nửa ngọn núi bị san bằng, không chút ngăn trở, tựa như mưa thuận gió hoà, tiêu biến trong vô hình.

So sánh với Đường Kiếp, suy nghĩ của Vân Thiên Lan càng thêm đơn giản trực tiếp, cũng càng thêm hống hách. Trên thực tế đây mới là thói quen suy nghĩ của một vị Tiên Đài nên có, bất kể đối mặt với cái gì đều trực tiếp dựa vào thực lực hùng mạnh nghiền ép.

Một hồi đại chiến cứ như vậy được quyết định bởi bốn đầu sỏ của phái Tẩy Nguyệt.

Kế hoạch đã định nhưng vẫn phải đợi Hỏa Thiên Tôn hồi âm lại, ngoài ra trong Tê Hà Giới cũng cần có chuẩn bị, cũng không thể chỉ có vài vị Đại Năng dốc toàn bộ lực lượng, nếu chẳng may đối phương giết hồi mã thương thì sao, cho nên muốn chấp hành còn cần thời gian.

Đường Kiếp cũng tính toán thừa này thời gian làm chút đột phá, cũng có thể ứng đối với đại chiến.

Trở lại Tham Thần điện, hắn truyền ra một đạo hỏa phù vào không trung cho Hứa Diệu Nhiên. Mình không ở đây, Tham Thần điện liền giao cho Hứa Diệu Nhiên chỉ huy, nàng thông minh tài trí, hơn nữa hiện tại đại cục đã định, đảm đương nhiệm vụ này không vấn đề gì.

Kế tiếp, Đường Kiếp gửi tin cho Hỏa Thiên Tôn liền tự vào trong điện tu hành.

Trải qua khoảng thời gian tu hành, dưới ảnh hưởng của Hàng Thế Tâm Kinh, chân thần của Đường Kiếp thêm lớn mạnh, đạt tới Hỗn Nguyên thông minh chi cảnh. Hắn có chân thần vốn mạnh mẽ hơn người khác, trải qua đề thăng liền mạnh đến biến thái. Chỉ một ý niệm, sóng sinh vân quỷ, vạn pháp tùy tâm.

Tuy rằng từ Tử Phủ bắt đầu đã là niệm động pháp sinh, nhưng cảnh giới bất đồng mang đến ảnh hưởng bất đồng. Lấy uy áp của chân thần Đường Kiếp bây giờ, Tử Phủ bình thường đứng trước hắn sẽ phát hiện cả phiến thiên địa đều bị hắn khống chế, cái gọi là niệm động pháp sinh, khi đối mặt với một pho tượng Đại Năng chỉ là chê cười. Mà theo Đường Kiếp chân thần không ngừng trưởng thành, uy áp không ngừng nâng cao, thế cho nên Đường Kiếp không thể không kiềm chế khí tức của mình, nếu không lấy hắn làm trung tâm, trong vòng trăm dặm chỉ sợ rất khó có sinh mạng tồn tại.

Tuy nhiên lần này Đường Kiếp không cần nâng cao chân thần, mà là Đạo Niệm.

Hắn có mười đạo đã thành trên mười hai đại đạo, hiện giờ chỉ còn nhân quả, luân hồi chưa thành đạo pháp.

Dù chưa thành đạo pháp nhưng đã nhập đạo, bởi vậy thành đạo chỉ là vấn đề thời gian.

Trong chuyện này nhân quả đạo vân ngưng tụ nhiều nhất, gần tiếp cận thành công.

Bởi vậy Đường Kiếp cần toàn lực ngưng tụ nhân quả, thành tựu đạo pháp.

Nhân quả chi đạo là đạo Đường Kiếp lĩnh ngộ sớm nhất, nhưng vì vận mệnh mà trầm mê trong đó, ngược lại không để ý đến nhân quả.

Tuy rằng vận mệnh rộng lớn hơn nhân quả, nhưng nhân quả cũng có chỗ đặc biệt của mình.

Nếu như nói vận mạng phức tạp, như vậy nhân quả lại có đặc điểm là đơn giản.

Vận mệnh là một tấm lưới khổng lồ, thâm thúy, phức tạp, vận mệnh ở trong biển sâu, thiên cơ vĩnh viễn khó dò, thiên ý vĩnh viễn khó hiểu. Nhân quả chỉ là một sợi dây.

Bởi vậy vận mệnh như Đạo Binh, tuy là chí bảo nhưng lại khó phát huy. Nhân quả như thần trân, chỉ cần tu vi đạt tới là có thể vận dụng.

Đường Kiếp năm đó vì nhập vận mệnh mà trả giá nhiều, khó tránh khinh mạn nhân quả, nhưng hiện tại dưới sự nỗ lực, Đường Kiếp vốn có nội tình thâm hậu tăng lên như cá gặp nước, tốc độ nhanh hơn so với dự đoán.

Một đạo vân dài hẹp tạo ra trong cơ thể hắn, cấu trúc thành đồ vân phức tạp biểu hiện ý chí thuần túy trong thiên địa, dùng hình thức đặc thù khắc vào trong cơ thể Đường Kiếp. Ở trong thân thể của hắn lưu chuyển, biến hóa, đan xen, hình thành đạo ngấn sâu trong thể xác và tinh thần không thể xóa nhòa.

Đạo ngấn phát triển mang tới cho Đường Kiếp thêm nhiều cảm thụ, thêm nhiều nhận thức, cùng với đạo lực cường đại hơn.

Khi đạo vân ngưng tụ, đạo lực nâng cao, đạt tới giới hạn nhất định là lúc đạo pháp được tạo ra.

Hôm đó, Tham Thần điện hết thảy như thường.

Hứa Diệu Nhiên ngồi ngay ngắn trong đại điện, trước mắt là vô số tinh điểm lóng lánh phác họa thành địa đồ. Hứa Diệu Nhiên hai tay huy động ra ảo ảnh, không ngừng quan sát chiến trường, cũng căn cứ theo tình huống mà ra lệnh chỉ đạo, chỉ huy chiến cuộc.

Khác Đường Kiếp, nàng không có mắt nhìn ngàn dặm hay bản lĩnh tính toán, cho nên nàng đặt tất cả tinh lực lên chiến cuộc, cũng không phân thần tu luyện, suy nghĩ chi tiết, tận khả năng giải quyết vấn đề trước khi phiền toái mở rộng. Dưới sự chỉ huy của nàng, chiến cục của Tê Hà còn ổn định hơn so với Đường Kiếp duy trì, chuyện này không thể không nói là công của Hứa Diệu Nhiên.

Thời khắc này đang một lòng chỉ huy chiến cuộc, Hứa Diệu Nhiên chợt thấy phía sau khác thường.

Nàng ngạc nhiên buông tay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau điện có một vân trụ xông lên trời.

Trong mây mù bốc hơi có nhiều thần quang nổi lên, chỉnh vào lúc này, cả đại điện được bao phủ trong thần quang.

Tiếp theo là một vật quang bay ra, nửa chìm nửa nổi, mang theo vô thượng Đạo Niệm, nở rộ ra ánh sáng tuyệt thế.