Huyễn hồn thảo chưa bị luyện chế qua, mùi thơm lạ lùng, nồng đậm, chỉ cần ngừng thở là có thể che chắn phần lớn dược tính. Nếu luyện chế thành Huyễn hồn hương càng lợi hại hơn, hương thơm không có gì khác thường, ngưng tụ không tiêu tan, có muốn phòng bị cũng không được, thực là ảo công lợi khí.
Theo đi lên trước, oan hồn cũng càng lúc càng nhiều.
Dần dần, mặc dù là trong màn sương đen cũng có thể rất nhiều oan hồn đang dạo qua dạo lại. May mà oan hồn đều chịu Huyễn hồn thảo hấp dẫn, trầm mê trong ảo cảnh chứ không đi lại, chỉ có điều nếu Đường Kiếp đến gần, cả đám sẽ từ trong mộng tỉnh lại, bùng lên đánh bất ngờ.
Oan hồn càng lúc càng nhiều, quả thực muốn chặn hết con đường phía trước, lúc này Đường Kiếp cũng có thể cảm giác được được trước đó không xa, trong vòng vây của đám quỷ có một gốc hoa sặc sỡ đang nở rộ, đúng là Huyễn hồn thảo.
Mà theo thời gian chuyển dời, ánh sáng của hoa ảm đạm đi, ý vị nó đã qua kỳ nở rộ, đang tiến vào giai đoạn héo rút, có lẽ không bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất.
Chỉ là vượt qua biển oan hồn chồng chất tới chỗ Huyễn hồn thảo cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp bắt đầu ra kế hoạch.
Suy tư một lát, Đường Kiếp có chủ ý. Hắn nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu truyền lại ý niệm.
Tu giới chiến trường, Đường Kiếp phân thân trấn thủ Tham Thần điện đã cảm nhận được ý chí này mà dở khóc dở cười do Đường Kiếp gây sức ép. Hắn lấy ra một vật, chính là bản Quỷ Kinh đạt được năm đó.
Lật đến một tờ của Quỷ Kinh, Đường Kiếp phân thân cẩn thận nghiên cứu, Minh giới bản tôn cũng đồng thời thu nhận, theo phân thân tụng niệm mà lặng yên vận pháp quyết. Cũng may bản tôn có Tiên Đài Cảnh giới cảm ngộ, tư chất lại tu thành thân thể hoàn mỹ, bởi vậy đã thi thành thuật pháp.
Thời khắc này giữ ấn pháp lui về phía sau mấy bước, Đường Kiếp đi tới bên một oan hồn.
Vừa mới tới gần, oan hồn kia tỉnh lại đánh tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không trốn tránh, đúng là tùy ý để oan hồn lưu lại dấu tay trên mặt, vào lúc oan hồn tiếp xúc với mình, Đường Kiếp bắt pháp ấn về phía trước, nói:
- Yêu ma quỷ quái, còn không mau mau quy phục và chịu giáo hoá!
Chỉ thấy oan hồn phát ra một tiếng thét thê lương, hóa thành một chùm khói nhẹ rơi vào tay Đường Kiếp.
Đường Kiếp nắn động pháp quyết, thủ ấn biến hóa, trước thành Ma linh Vương đấu quỷ ấn, sau hóa Phổ thiên phong tâm ấn, cuối cùng chuyển bảy mươi ba thiên tiểu luân hồi quỷ bí quyết, thi dẫn quỷ nhập thân bí pháp, chỉ thấy oan hồn ngưng tụ trên người Đường Kiếp, thân hình của Đường Kiếp cũng theo đó mờ hồ gần như biến thành oan hồn.
Không chỉ có dáng vẻ giống nhau, mà ngay cả khí tức cũng giống nhau.
Đây đúng là ảo thuật trong Quỷ Kinh có ghi lại, có thể hóa sinh linh thành quỷ vật, che lấp bản thân. Thuật này không có năng lực chiến đấu, sử dụng phức tạp vô cùng, hơn nữa cần tiêu hao quỷ vật, lúc thi triển làm chậm lại thực lực bản thân, bởi vậy không được hoan nghênh. Cũng chỉ vì hiếm lạ mới được ghi trong Quỷ Kinh, năm đó Đường Kiếp cũng chỉ thoáng nhìn chứ không để ý.
Mãi khi Huyễn hồn thảo dẫn động mới nhờ ra mình còn có kỳ thuật, trong sách còn có một môn bí thuật như vậy.
Hiện giờ thi triển ra, quả nhiên thành công biến ảo, mà ngay cả oan hồn cũng không nhận ra được.
Đường Kiếp đánh bạo tiến vào, quả nhiên oan hồn mặc hắn đi qua.
Tiến thẳng lên, Đường Kiếp rốt cục đi tới bên Huyễn hồn thảo, chỉ thấy nó nhô lên trên một gò đất, cô linh lay động trong gió, đỉnh chóp chỉ có một đóa hoa, lấp lánh như có tất cả sắc thái.
Đường Kiếp chỉ mới nhìn đã cảm thấy trời đất quay cuồng thì biết không tốt, hoa này có thể mê hoặc lòng người, hắn nhắm mắt lại, giơ tay hái xuống.
Mắt thấy tay tới gần Huyễn hồn thảo, trong lúc đó có oan hồn bay tới tấn công tay Đường Kiếp.
Hai tay đụng chạm, tay Đường Kiếp lập tức mất đi tri giác.
Đường Kiếp mở mắt nhìn oan hồn bồng bềnh trôi đi trong dáng vẻ vô tri, biết nó vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng oan hồn lại đang tiếp tục công kích Đường Kiếp.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể lui về phía sau, cách đó không xa hào quang của Huyễn hồn thảo ảm đạm thêm vài phần.
Đường Kiếp biết không tốt, cũng không quản tay phải chết lặng, một tay nắn ấn pháp đánh tới oan hồn, oan hồn vốn trong ảo cảnh, căn bản vô lực chống cự tan thành tro bụi.
Đường Kiếp thuận tay hấp thu hồn hỏa, đang muốn ngắt lấy Huyễn hồn thảo lại thấy mấy con oan hồn cùng bay tới Đường Kiếp, nhưng vẫn là dáng vẻ vô tri vô giác kia.
Đường Kiếp biết Huyễn hồn thảo đang thông qua ảo cảnh khống chế oan hồn công kích mình, không ngờ có thể có ý thức tự bảo vệ mình, Đường Kiếp liên tục bắn ra hai chỉ, có hai oan hồn cũng theo đó tiêu tan.
Nhưng mà càng lúc càng nhiều oan hồn đánh tới.
Vô thanh vô tức, lại mãnh liệt nhào tới.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể lui về phía sau, đồng thời ra tay, một chỉ lại một chỉ khiến oan hồn bị công kích tan thành tro bụi.
Huyễn hồn thảo cũng liều lĩnh điều động oan hồn đến công, bởi vì năng lực khống chế của nó cũng có hạn, một lần chỉ có thể thông qua ảo cảnh điều hành hơn mười oan hồn đến công, hơn nữa oan hồn chịu ảo cảnh hạn chế, mất đi năng lực, kết quả là đối mặt Đường Kiếp cũng chỉ có bị tàn sát. Tuy nhiên nó cũng không cầu giết chết Đường Kiếp, chỉ cầu oan hồn có thể kéo dài hắn đến khi mình biến mất mới thôi.
Kỳ thật nó cũng ngốc, chỉ cần nó bỏ khống chế lượng lớn, chỉ khống chế vài oan hồn, như vậy lúc Đường Kiếp ra tay sẽ làm bại lộ ngụy trang, tất cả oan hồn sẽ quy mô vây đánh Đường Kiếp.
Nhưng Huyễn hồn thảo vốn chỉ là một gốc cây, mặc dù có chút trí lực nhưng không thể so với người, càng là thời khắc nguy hiểm nó càng hận không thể khống chế tất cả oan hồn trong tay mình, phóng thích oan hồn cũng là chuyện nó tuyệt đối không nghĩ tới.
Kết quả chính là oan hồn kết thành đội nhao lên muốn giết Đường Kiếp, năng lượng sinh mạng tiến vào cơ thể khiến Đường Kiếp ăn no chưa từng có.
Tuy nhiên Đường Kiếp không hề vui vẻ, hắn có thể nhìn thấy Huyễn hồn thảo nhanh chóng héo tàn, hào quang không ngừng ảm đạm, ánh sáng rực rỡ không ngừng co rút lại, ngưng tụ thành một quang cầu lóng lánh.
Xem ra không bao lâu nó sẽ hoàn toàn biến mất. Mà đoàn oan hồn vẫn còn như tre già măng mọc xông tới bao vây bốn phương tám hướng, ở quanh Đường Kiếp trình diễn cảnh tượng rối loạn.
Đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp cũng có chút khẩn trương.
Hắn biết nếu không mau thu được Huyễn hồn thảo, mình sẽ phải bỏ qua cơ hội lần này.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nắn động ấn quyết, một đạo điện quang đánh tới oan hồn khiến oan hồn bị thương nặng.
Chỉ có điều lần này Đường Kiếp để lại lực chứ chưa bùng nổ hết, các oan hồn chỉ bị thương chứ không chết.
Ngay sau đó một màn quỷ dị xuất hiện, các oan hồn dừng lại đảo quanh tại chỗ, không truy kích Đường Kiếp.
Thấy thế, Đường Kiếp biết mình đã thành công.
Lần này xuống tay với Huyễn hồn thảo, hắn cố ý đánh cho oan hồn tàn phế chứ không giết chết. Nhưng oan hồn bị công kích của hắn tán mà không ngưng, mơ hồ khó tụ, khó có thể sử dụng. Nếu là đổi thành vật có trí lực sẽ từ bỏ oan hồn mà khống chế những thứ khác. Nhưng Huyễn hồn thảo lại ngây ngốc chỉ biết cố gắng khống chế oan hồn công kích Đường Kiếp, vốn không hề nghĩ tới chuyện thay đổi.
Thế công của oan hồn nhờ đó liên tục xuất hiện sơ hở, Đường Kiếp thừa cơ nhào tới, vượt qua oan hồn đánh tới Huyễn hồn thảo.
Huyễn hồn thảo tỏa sáng, vào phút cuối cùng còn cố gắng muốn kéo Đường Kiếp vào ảo cảnh.
Đường Kiếp vừa nhắm mắt đã vọt tới.
Huyễn hồn thảo run rẩy co rút lại tất cả hào quang chui xuống đất, đóa hoa nở rộ chỉ còn một nụ hoa, nhưng ngay tại lúc nó sắp chui xuống, Đường Kiếp túm lấy thân cây xách lên.
- Hí!
Huyễn hồn thảo phát ra một tiếng thê lương, nhưng các oan hồn bị thương nặng, nhất thời không có hồi viện, Đường Kiếp phát lực rút Huyễn hồn thảo ra khỏi đất, nhìn rễ cây lần lượt thay đổi, không ngờ tạo thành hình dạng giống đại não kêu khóc nỉ non.
Nhìn thân cây, Đường Kiếp hiểu ra, biết nó có bài trừ chất lỏng tên an thần dịch, là linh dược xuất hiện khi phá ảo cảnh. Trong Huyễn hồn thảo cũng có Huyễn Thần an thần cùng tồn tại. Lập tức không do dự chỉ điểm vào, kia Huyễn hồn thảo.
Nhưng khi Huyễn hồn thảo bị Đường Kiếp khắc chế, bốn phương tám hướng đột nhiên ầm một tiếng, bộc phát ra quỷ khí ngút trời, tiếng khóc sắc nhọn trong nháy mắt vang lên, đúng là gấp trăm ngàn lần khi trước.
Nhìn kỹ lại, là vô số oan hồn tụ lại đã thoát khỏi ảo cảnh.
Đường Kiếp chấn động, không ngờ hái được Huyễn hồn thảo còn có kết quả này.
Lúc này vô số oan hồn đã cùng nhau lao tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp gần như sắp nổ tung.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã trấn an tinh thần, tâm niệm bình tĩnh, vận chuyển quỷ ảo bí thuật, quả nhiên ánh mắt của các oan hồn nhìn lướt qua hắn liền chuyển đi chỗ khác.
Oan hồn lúc trước bị ảo cảnh dẫn đường nên không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, thậm chí không biết sao mình lại tụ tập ở đây, chỉ có điều bản năng nói cho nó biết dường như đã có chuyện gì xảy ra ở đây.
Nhưng thời khắc không thấy gì, không cảm giác được khí tức gì khác thường, oan hồn vốn có trí lực nên cũng thay đổi không để ý tới nữa.
Chỉ có điều chúng lại không tản ra, tự do phiêu đãng tại chỗ.
Có lẽ do vẫn có điều không cam lòng.
Đường Kiếp cầm lấy Huyễn hồn thảo, bước nhẹ về phía trước.