Đi dọc theo cánh đồng hoang vu về phía tây, bay bảy ngày là có thể thấy một tòa thành lớn.

Thành dùng nham thạch màu đen xây thành, thân thành lượn lờ hắc khí, trên tường thành có một cái đầu với vẻ mặt thống khổ lập loè. Thường thường phát ra tiếng thống khổ thê lương, phiêu phiêu đãng đãng khiến người ta không rét mà run.

Ở trong thành là một đầu quỷ lớn, hình dạng dữ tợn, hai mắt chớp động lục quang. Nó há miệng mở cửa thành, có vô số quỷ vật không ngớt qua lại ở đó.

Quỷ vật rõ ràng cao cấp hơn cô hồn dã quỷ trên bình nguyên, tu vi thấp nhất cũng đã là Thoát Phàm, ai cũng khai thức. Thường thường sẽ có một ít quỷ vật bay tới, có người cưỡi ngựa, đón xe, xếp hàng vào thành như Nhân Giới, phi thường náo nhiệt.

Chỗ cửa thành cũng có quỷ tốt gác, quỷ tốt mang nón trụ và giáp, trong tay cầm vũ khí đã gỉ đục, thoạt nhìn cũng không làm được gì. Mặc dù như thế vẫn uy phong lẫm lẫm đứng đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng quát uy phong:
- Nhanh một chút, đừng chen lấn!

Lời nói trong Minh giới cũng không kém nhân loại, chỉ có điều dùng cách chấn động linh hồn truyền ra, tựa như có người nói chuyện bên trong cơ thể, là người thường sẽ cảm thấy thâm trầm sợ hãi.

Thời khắc này hai gã quỷ tốt hô to gọi nhỏ, rồi thấy một con quỷ từ xa bay tới.

Hai gã quỷ tốt thấy thế cùng nhau quỳ xuống nói:
- Tham kiếm Ma La Thập tướng quân.

Đúng là Dạ Xoa lúc trước không bắt được Đường Kiếp.

Dạ Xoa cũng không để ý tới, lập tức bay vào trong.

Trong thành đều có quỷ chúng lui tới, một đám thấy Dạ Xoa đều cúi đầu chào, Dạ Xoa lập tức đi tới một phủ đệ. Phía trước là hai gã điếu thiệt quỷ canh gác, thấy Dạ Xoa đồng thời khom người nói:
- Tham kiến Thiếu chủ.

Dạ Xoa Ma La Thập vung tay lên:
- Cút ngay, chớ chắn đường.

Rồi đi thẳng vào trong phủ.

- Ma La Thập, ngươi hôm nay sao vậy? Chỉ thấy bên trong có một Dạ Xoa bay tới chắn đường.

Ma La Thập tức giận nói:
- Ma La Trí ngươi đừng nói nữa, bảy ngày trước ta đi dạo về cảm nhận được khí tức của nhân loại nhập tử cảnh, không ngờ chỉ là hiểu nhầm, không vui tý nào.

Dạ xoa tên Ma La Trí khẽ nhướng mày:
- Hả? Lại có việc này sao? Chứ không phải là có người tiến vào mà ngươi để hắn thoát chứ?

Ma La Thập tức giận trừng mắt nhìn đối phương:
- Nếu thực sự có người, nhất định không chạy ra được lòng bàn tay của ta, chỉ là xem nhầm thôi.

Nói xong đã tự rời khỏi.

Ma La Trí nhìn Ma La Thập, lẩm bẩm:
- Lấy mũi của Ma La Thập sẽ không dễ dàng tra xét sai, có lẽ thực sự có người nhập cảnh. Nhưng nếu thực tồn tại, lại giấu diếm ánh mắt Ma La Thập, nói không chừng còn ở gần đó.

Nghĩ vậy, nó đột nhiên thấp giọng nói:
- Người đâu.

Chỉ thấy một đoàn khói trắng bay tới quỳ xuống trước Ma La Trí, đó là gương mặt nữ tử trắng bệch, có mặt không có thân.

Quỷ này tên Tử Anh, là ác khí ngưng kết mà thành, mơ hồ quỷ dị, cực kỳ khó chơi.

Ma La Trí nói:
- Đi tới nơi cách nơi này bảy ngày tuần tra một phen, xem có dấu vết gì không.

Tử Anh há miệng nhẹ nhàng đáp lại, rồi nhẹ lướt đi.

——————————————

Diêm thủy hà, Đường Kiếp ngồi trên trái tim bản tôn đả tọa.

Hô hấp của hắn chậm rãi mà thong thả, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trái tim ở dưới hắn cũng hơi phập phồng. Trong nhịp thở có thể thấy một tia huyết khí lượn lờ tiến vào cơ thể Đường Kiếp, theo hô hấp mà như con rắn nhỏ ra ra vào vào, nhưng mỗi lần ra vào đều trở nên nhỏ hơn một chút.

Đợi khi dần dần biến mất, thân thể của Đường Kiếp trở nên hồng nhuận như tôm, phải vận hành một lúc lâu sau mới biến mất.

Nhìn Đường Kiếp, sẽ phát hiện tu vi của hắn đã tăng thêm một đoạn.

Nếu so với tu luyện hàng ngày, mỗi ngày đi một bậc thang, Đường Kiếp lại một này đi hơn mười bậc, tốc độ nhanh tới làm người ta giận sôi.

Đương nhiên, có thể nhanh như vậy là nhờ Đường Kiếp hấp thu lực lượng vốn thuộc về mình mình, hoàn toàn không có di chứng đáng nói.

Tuy nhiên lực lượng bản tôn sớm hay muộn cũng sẽ hao hết, dù Đường Kiếp tận lực phủ kín, nhưng Quy Khư là thiên địa đại thế, nhân lực khó xoay chuyển, Đường Kiếp chỉ có thể trì hoãn, suy yếu, mà không thể ngăn cản. Cho nên lực lượng bản tôn hàng ngày đều có bộ phận xói mòn, đối với việc này Đường Kiếp cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng gia tăng tốc độ hấp thu.

Mà muốn nâng cao tốc độ thì còn cần thêm nhiều quỷ vật và năng lượng sinh mạng hơn nữa!

Nghĩ vậy, Đường Kiếp đứng dậy, rốt cục quyết định đi cốc địa oan hồn. Lần trước đi qua Đường Kiếp không dám vào trong đó, để tránh đụng chạm Dạ Xoa. Nhưng vì khát vọng, hắn không thể không mạo hiểm. Đương nhiên, quan trọng nhất do thực lực đã lần nữa tăng trưởng, Đường Kiếp tự tin lần này giao chiến với oan hồn sẽ không làm tiết lộ nguyên khí sinh cơ.

Ra Diêm thủy hà, Đường Kiếp đi vào oan hồn cốc địa.

So với lần trước, thực lực của hắn đã mạnh hơn, cho nên hành động cũng lớn mật hơn. Lập tức đi vào hắc ám, cho đến khi tiếng khóc truyền đến mới dừng lại. Trong bóng đêm quả nhiên có oan hồn lao ra.

Đường Kiếp đưa tay niết ấn, một đạo khí kiếm phù hình thành ở đầu ngón tay, tiện tay điểm ra khiến oan hồn kêu rên thê lương, tiếp theo dùng Vụ độn chi pháp, đột ngột hiện ra sau Đường Kiếp, sờ soạng phía sau đầu hắn.

Nhưng Đường Kiếp đã sớm quen với chiêu thức đó của nó, vào lúc oan hồn biến mất thì Đường Kiếp đã niết pháp ấn, một đạo thiên luân ấn ra sau, ánh sáng đại thịnh, oan hồn tựa như tuyết gặp nắng tan thành mây khói. Dù giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

Dễ dàng giải quyết hết oan hồn, hấp thu năng lượng của nó, Đường Kiếp tiếp tục đi lên trước. Đã có cách, rất nhanh lại giết thêm được mấy oan hồn. Ngẫu nhiên gặp đoàn đông, chỉ cần số lượng không hơn ba con, Đường Kiếp đều có thể chiến, lấy thực lực bây giờ hắn đã có thể đồng thời đối phó ba oan hồn. Còn nhiều hơn nữa, Đường Kiếp chỉ đành trốn chạy.

Oan hồn có năng lượng cao hơn du hồn nhiều, Đường Kiếp vừa giết chóc vừa vận chuyển Hoàng Tuyền Vấn Đạo, tu luyện vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên có lẽ là do hắn giết chóc chọc giận oan hồn nên rất nhanh nhận ra tình huống có gì đó không đúng.

Oan hồn càng tụ càng nhiều, từ một thành hai ba, về sau thành đàn, ba năm thậm chí hơn mười con cũng có.

Đường Kiếp biết oan hồn đã có cảnh giác, trí lực chúng tuy thấp nhưng không phải vô năng, hiển nhiên đã đã nhận ra nguy hiểm, chỉ là bởi vì Đường Kiếp che lấp sức sống nên khó phát hiện, nhưng vẫn biết tụ tập tự bảo vệ mình.

Đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp cũng biết mình không nên ra tay, chỉ có thể trở về.

Đang định rời khỏi thì có mùi thơm lạ lùng bay tới.

Mùi thơm hương khí kinh người, Đường Kiếp chỉ ngửi một cái đã cảm thấy thấy hoa mắt, phát hiện mình không còn ở Minh giới mà là một hoa viên, bốn phía là linh dược hiếm có nở rộ, Chư thiên thần thảo, phân thân đứng một bên, cùng mình hợp làm một thể, thành tựu đại đạo, cơ nghiệp vô biên.

Đây là ước mơ tha thiết của mỗi người đàn ông, vào lúc này, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy hoảng hốt một chút.

Nhưng lập tức hắn tỉnh táo lại, biết mình đã sa vào ảo cảnh.

Cắn đầu lưỡi, phát hiện mình vẫn chưa tỉnh lại, Đường Kiếp cũng không nóng vội, ngẫm nghĩ một chút liền phát động Tứ Cửu Chân Ngôn, quát:
- Yêu ma quỷ quái, tốc tốc lui tán!

Không gian lúc này mới tản ra, tất cả quang cảnh biến mất, Đường Kiếp phát hiện mình vẫn ở Minh giới, một oan hồn đang chạm vào cổ mình. Đường Kiếp phất tay tế lên cương khí bảo hộ, dùng thủ đoạn đơn giản nhất mà thô bạo nhất trực tiếp đuổi giết oan hồn, nhưng trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh.

Ảo cảnh lợi hại ở chỗ có thể làm người trầm mê trong đó, khó có thể tự kềm chế, càng khó phá giải, nhưng bình thường đều là gang tấc ngàn năm, mặc kệ trong ảo cảnh bao nhiêu năm, bên ngoài chỉ là trong nháy mắt. Ảo cảnh này của Đường Kiếp lại khác, nó cũng không khó phá, nhưng thời gian lại là chân thật, nói cách khác ngươi ở trong ảo cảnh bao lâu thì bên ngoài chính là bấy lâu. Ảo cảnh này mà phối hợp với quỷ vật hung hiểm thì càng thêm đáng sợ.

Đường Kiếp nếu thoát ra muộn sẽ bị oan hồn quấn cổ, lấy thực lực Đường Kiếp có không chết cũng phải phế bỏ hơn nửa sức lực —— oan hồn dễ giết nhưng bị nó giết cũng là chuyện đơn giản, tương đương với điển hình của công kích cao mà phòng thủ kém.

Nếu không đoán sai, ảo cảnh hẳn có liên quan tới mùi thơm lạ lùng khi nãy.

Là mùi thơm lạ lùng gì có thể làm cho người ta tiến vào ảo cảnh? Đường Kiếp bắt đầu suy tư về Minh giới. Hoàng Tuyền Vấn Đạo ngoại trừ để tu luyện công pháp còn là kim chỉ nam, không dám nói tất cả kiến thức của Minh giới đều ở trong đó, nhưng cũng có không ít nội dung, không tới mức ngây ngô chuyện gì cũng không biết.

May mắn là mùi thơm lạ lùng này trong bí quyết có ghi lại.

- Huyễn hồn thảo?
Đường Kiếp hai mắt sáng ngời.

Minh giới tuy rằng hoang vu, nhưng không có nghĩa là thật sự không có thứ tốt. Huyễn hồn thảo là một tài nguyên vô cùng quý hiếm. Tên như nghĩa, vật ấy trời sinh có thể ảnh hưởng thần hồn, chế tạo ảo cảnh. Là nguyên liệu chủ yếu chế tạo huyễn hồn hương, có thể nói là bảo vật giết địch, mặc kệ là ai trúng hương sẽ lâm vào ảo cảnh. Bởi vì thời gian trong ảo cảnh giống thời gian bên ngoài, chần chừ trong nháy mắt chính là tử vong vĩnh hằng.

Cho nên huyễn hồn hương cũng là vật khiến người ta đau đầu vô cùng, cũng may huyễn hồn thảo là vật hiếm có, dù là ở Minh giới cũng khó gặp. Nghe nói cứ trăm năm nở hoa một lần, hoa nở ba ngày, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi khiến người nhập ảo cảnh, được chúng quỷ thủ hộ. Nếu muốn có huyễn hồn thảo thì cần ngắt vào lúc này. Nếu bỏ qua thời cơ sẽ phải đợi tới trăm năm.

Đường Kiếp không biết huyễn hồn thảo nở bao lâu, nhưng hắn biết rõ nếu mình bỏ qua cơ hội lần này, sợ là sẽ không còn cơ hội.

Nghĩ vậy cắn răng báo cho Tiểu Tam tới đây giúp mình, đồng thời ngừng thở đi thẳng về phía trước.