Phía tây Diêm thủy hà là bình nguyên hoang vu, sương mù màu đen tồn tại vĩnh hằng ở đây che khuất mọi thứ trong mông lung, không chỉ che đậy tầm nhìn mà ngay cả thần thức cũng chịu ảnh hưởng.

Bên trên bình nguyên quanh năm đều có du hồn phiêu đãng.

Du hồn cũng được coi như quỷ vật trụ cột của Minh giới, chúng nó đần độn, không có trí tuệ nhưng lại phân bố rộng lớn, số lượng đông đảo như dân thường ở chính giới.

Đừng nhìn những "Bình dân" này là coi nhẹ, "Bình dân" ở mình giới tương đương với linh đồ ở chính giới, bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của Minh giới.

Sau khi khống chế Diêm thủy hà, Đường Kiếp bắt đầu phát triển lên bình nguyên, du hồn thành mục tiêu. Hiện tại du hồn với hắn không có nguy hiểm đáng nói, cho dù là trăm du hồn cùng nhau tụ lại Đường Kiếp cũng có thể thoải mái thoát ra, duy nhất cần băn khoăn là huyết chiến sẽ làm chậm lại hiệu quả thông u bí thuật, nên không nên đánh lâu tránh việc rước với tồn tại cường đại hơn.

Ngẫu nhiên, Đường Kiếp cũng sẽ nếm thử việc săn mục tiêu mạnh hơn một chút.

Hôm nay Đường Kiếp như thường lệ rời khỏi Diêm thủy hà tới bình nguyên.

Bên trên bình nguyên sương mù sâu nặng, càng đi vào trong, minh sương lại càng nồng, gần như không thấy năm ngón tay.

Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ một mình lẻ loi độc hành, lặng yên đếm bước chân.

Tới ba ngàn bước, Đường Kiếp dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào sâu bên trong, chợt nghe nơi xa có tiếng cười âm trầm khủng bố.

Tiếng cười đê mê, âm trầm như có nữ tử đang cười, lại như đang khóc mơ hồ có âm phong gào thét. Âm thanh đúng là không rét mà run.

Đường Kiếp lại nhếch miệng mỉm cười, nói:
- Oan hồn nho nhỏ có nhút kỹ xảo, còn không hiện hình cho ta!

Nói xong thổi một hơi, màn sương đen tán đi, hiện ra bóng đen bồng bềnh phương xa.

Bóng đen này là oan hồn, là du hồn thăng tiến mà thành, so với du hồn thì cao minh hơn vô số lần, thực lực tương đương với Linh Sư, ở Minh giới cũng là quỷ tốt có địa vị.

Thời khắc này oan hồn bị Đường Kiếp làm hiện nguyên hình, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, giương nanh múa vuốt đánh tới. Tiếng kêu thê lương, như mũi tên nhọn đâm thẳng vào khiến Đường Kiếp đau đầu như muốn nứt tung.

Đường Kiếp hừ một tiếng, âm thanh như sấm mùa xuân:
- Đốt!

Tiếng hét của oan hồn đã bị tiếng Đường Kiếp rống phá vỡ, đồng thời trong lòng bàn tay ngưng tụ ra bạch quang đánh tới oan hồn. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, oan hồn phát ra tiếng hét thảm, bóng dáng giảm đi.

Nhưng Đường Kiếp biết oan hồn vẫn chưa chết, nó chỉ là nhất thời sơ suất nhiều thua thiệt, tạm thời lui bước, nhưng cũng sẽ nhanh chóng ngóc đầu lại.

Theo oan hồn lui bước, màn sương đen tập kích lại, xung quanh bao phủ trong bóng đêm.

Tiếng cười lại lần nữa vây quanh Đường Kiếp.

Vẫn là quỷ vật kia không cam chịu thất bại quay về.

Nếu đổi là Đường Kiếp trước đây, đối mặt với quỷ vật này chỉ cần thổi một hơi là tan thành tro bụi, nhưng hiện tại Đường Kiếp phải cẩn thận chu toàn. Mắt thấy oan hồn phục quay về, mượn dùng minh sương mơ hồ khó có thể nắm bắt.

Đường Kiếp nhìn quanh cũng không tìm ra vị trí của nó, chợt nghe tiếng gió nổi lên vội xông về trước, không ngờ oan hồn xuất hiện bên cạnh ôm vai Đường Kiếp, Đường Kiếp liền cảm thấy băng hàn thấu xương, cả cánh tay cứng đờ, nhất thời không có động tác.

Oan hồn lần nữa nhào tới, lần này chạm tới ngực Đường Kiếp.

Oan hồn tự ý hút sinh cơ, một khi khiến nó sờ vào tâm khẩu, sinh cơ của Đường Kiếp sẽ bị nó hút đi. Một khắc này Đường Kiếp đột nhiên quát một tiếng, thân hình mau lui, hai tay rất nhanh nặn ra pháp ấn, một đạo hộ thể cương khí xuất hiện. Oan hồn lao lên đụng phải khiến vòng bảo hộ tan rã như băng tuyết, đồng thời trên người oan hồn cũng bốc khói trắng, phát ra tiếng thét chói tai nhưng vẫn lao lên trước, Đường Kiếp chỉ cản một chút, vòng bảo hộ đã bị oan hồn hòa tan.

Mắt thấy quỷ thủ sắp đặt lên ngực, Đường Kiếp quát một tiếng:
- Chấn!

Hắn không có chân lý nhập đạo, một tiếng này cũng không phát huy được hiệu quả của ngôn xuất pháp tùy, chỉ có thể sử dụng được Tứ Cửu Chân Ngôn.

Một tiếng chấn khiến oan hồn run rẩy một cái.

Năm đó Đường Kiếp dựa vào Tứ Cửu Chân Ngôn khiến chúng quỷ run rẩy mất hồn mất vía, hiện giờ đương nhiên thuận buồm xuôi gió. Ngay sau đó lòng bàn tay Đường Kiếp có điện mang, một đạo lôi quang đánh ra. Hắn dùng phân thân nhập đạo Tiên Đài, nhiều loại pháp thuật đều ở tâm, hiện giờ tuy bị cảnh giới hạn chế nhưng tầm nhìn cùng với năng lực lĩnh ngộ vẫn hơn người thường, Chưởng Tâm Lôi đánh ra oan hồn khắc tinh, kêu thảm một tiếng đã hóa thành sương khói bay đi.

Oan hồn có thực lực không thấp, nhất là khi ở Minh giới có được ưu thế địa lợi, có thể mượn dùng quỷ vụ thay hình đổi vị, dương đông kích tây, quỷ dị khó lường, Đường Kiếp cũng phải khó khăn ứng phó. Đổi thành người bình thường khẳng định đã bị oan hồn giết chết rồi.

Thời khắc này Đường Kiếp chạm vào tay, huyết khí lưu động, chỗ bị dấu tay quỷ chạm vào dần khôi phục nguyên khí.

Cũng may hắn thể pháp song tu, huyết khí dư thừa mới làm được, đổi là kẻ khác đã trực tiếp bị phế bỏ một cánh tay rồi.

Tuy nhiên Tứ Cửu Chân Ngôn động tĩnh không nhỏ, Đường Kiếp cảm giác được xung quanh không khí xao động, mờ mờ như có nhiều quỷ vật hơn xông tới, hiển nhiên là đã bị khí tức lộ ra hấp dẫn.

Bây giờ Đường Kiếp chưa thể đối kháng nhiều oan hồn như vậy, chỉ có thể lui ra phía sau.

Ngay lúc đó, Đường Kiếp bỗng cảm thấy không đúng.

Hoàn toàn theo bản năng, Đường Kiếp nhận ra không tốt.

Hắn liều lĩnh xông lên trước, nhưng cảm giác nguy hiểm trong nội tâm không có vì thế tiêu trừ mà càng ngày càng mạnh.

Đường Kiếp biết không tốt, nhưng chạy tới Diêm thủy hà e không kịp. Liền nổi ý ngầm chui xuống đất.

Phế thổ Minh giới do tử khí ngưng kết mà thành, không chỉ có xương thịt rữa nát mà còn có cả kịch độc. Đường Kiếp lĩnh chui vào trong đất, vùi sâu vào bùn chỉ lộ ra đôi mắt. Hắn không dám sử dụng độn pháp chui vào quá sâu, bởi vì độn thuật sẽ lưu lại dấu vết pháp thuật, ngược lại sẽ bại lộ bản thân, chui vào giống như bây giờ thì sẽ không lưu lại pháp thuật dao động.

Ngay lúc hắn chui vào đất bùn không bao lâu, phương xa có một vật lướt tới, mơ hồ có thể thấy đó là tồn tại lớn như dơi, mở rộng đôi cánh bay trên không trung.

Quỷ vật biết bay trong Minh giới có nhiều, nhưng dùng cánh bay lại ít gặp.

Cho nên vừa thấy bóng đen kia, Đường Kiếp lập tức căng thẳng.

Một lát sau, bóng đen kia tới cách Đường Kiếp không xa, Đường Kiếp thấy rõ bóng đen kia là tồn tại có thật thể, tướng mạo dữ tợn, gương mặt màu xanh, ngoài miệng rộng có răng hàm lồi ra, đỉnh đầu có sừng, toàn thân nhẵn bóng không lông, ngón tay dài, dưới cánh tay mọc lên một cái màng, trong tay cầm một chiếc dĩa.

Dạ Xoa!

Thấy thế, trong đầu Đường Kiếp xuất hiện một từ.

Không ngờ là một con Dạ Xoa.

Dạ Xoa là quỷ vật Minh giới nhưng khác vứi những quỷ vật hường, Dạ Xoa là tồn tại lớn lên từ Minh giới. Từ điểm đó mà nói, nó không thể tính là quỷ vật, bởi vì quỷ được định nghĩa là hồn sau khi chết, mà Dạ Xoa thì không phải, nó ở Minh giới sinh trưởng lớn mạnh, nhưng vì nó ở Minh giới nên bị gọi là quỷ vật.

Đương nhiên bởi vì ở Minh giới nên Dạ Xoa cũng có nhiều đặc điểm của quỷ vật, tỷ như thích đêm tối, cắn nuốt sức sống, trời sinh tính tàn bạo.

Rất hiển nhiên, Dạ Xoa đã bị sức sống của Đường Kiếp hấp dẫn tới.

Dạ Xoa thuộc về quý tộc Minh giới, ở Minh giới là tồn tại tương đối cao, thấp nhất cũng có thực lực của Thiên Tâm Cảnh.

Đó là lực lượng Đường Kiếp chưa thể chống cự, cho nên hắn chỉ có thể chôn dưới đất, bình chủ hô hấp, không nhúc nhích.

Làm Dạ Xoa kia nghi hoặc, sức sống mình vừa cảm ứng được sao lại đột nhiên tan mất.

Nó đi lại vài bước, hướng mũi vào không trung, một đôi mắt xanh thẫm không ngừng chuyển động, làm như muốn bắt được tồn tại đang trốn ở đâu đó.

Đường Kiếp vẫn không nhúc nhích.

Sau khi phát hiện là Dạ Xoa, cả hai mắt hắn cũng vùi vào trong đất, không lộ ra chút dấu vết nào.

Dạ Xoa dần dần mất đi kiên nhẫn, đột thấp hét lớn:

- NGAO!

Tiếng hô thình lình như sấm rền nổ vang bên tai Đường Kiếp, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm nhảy dựng.

Đường Kiếp vẫn không nhúc nhích.

Dạ Xoa thấy không hiệu quả liền lẩm bẩm:
- Xem ra là sai rồi, nơi đây không có nhân loại.

Dạ Xoa là quý tộc Minh giới, trí lực không giống quỷ vật, đã có thể nói chuyện được.

Nói xong, Dạ Xoa bay đi.

Đường Kiếp vẫn không nhúc nhích.

Hắn cứ lẳng lặng nằm trong đất bùn, dù thân thể bị ăn mòn cũng bất động.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục trên không trung xuất hiện một hắc ảnh.

Cũng là Dạ Xoa kia trở lại.

Nó không hề rời đi.

Lại nhìn quanh không thấy gì, nó mới phất cánh, lần này là đi thật.

Nhìn Dạ Xoa biến mất trong đêm, Đường Kiếp chậm rãi ngồi dậy.

Hắn nói:
- Lần sau gạt người nhớ đừng dùng ngôn ngữ nhân loại. Ngu ngốc.

Tuy rằng Dạ Xoa ở Minh giới được xưng là cao trí, nhưng trong Đường Kiếp chả khác gì đồ ngốc. Nếu bị nó lừa thì ở nhà đừng có lăn lộn nữa.

Phủi đi bùn đất, Đường Kiếp đi tới Diêm thủy hà.