- Tịch Tàn Ngân!
Vệ Thiên Xung hô lên.

Theo kiếm quang biến mất, hiện ra một bóng dáng gầy yếu, đúng là Tịch Tàn Ngân.

Trên mặt của hắn đầy vẻ mỉm cười:
- Tàn Ngân tham kiến ba vị sư thúc.

- Không cần ngươi tham kiến.
Vệ Thiên Xung vội vàng bay tới:
- Ngươi ngăn hắn thì tốt rồi, ai bảo ngươi một kiếm giết hắn. Ai da, hai người bọn họ đều tiêu diệt được một đối thủ, ta chiến nửa ngày chả được gì, ngược lại cho ngươi tiện nghi.

Tịch Tàn Ngân cười hì hì nói:
- Là sư điệt vô năng. Sư thúc cũng biết, sư điệt chỉ am hiểu ám sát, không am hiểu giữ người. Cho nên ra tay nặng chút, kính xin sư thúc thứ lỗi.

Vệ Thiên Xung không khách khí nói:
- Tiểu tử đừng giả bộ, nói, ngươi có phải đã sớm nấp một chỗ chờ cơ hội không?

Tịch Tàn Ngân tuy là Tử Phủ, nhưng đi theo ám sát chi đạo, tiềm tung biệt tích thiên hạ vô song, chỉ cần hắn muốn ẩn nấp, phái Tẩy Nguyệt ngoại trừ Vân Thiên Lan và Đường Kiếp, sợ rằng không ai có thể tìm được hắn, cho dù là Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn cũng không được.

Tuy nhiên cũng vì vậy, hắn không am hiểu đối chiến trực diện, mỗi khi ra tay đều là ám sát.

Vào lúc bình thường, như thế là không lịch sự, Tịch Tàn Ngân cũng không có cơ hội biểu hiện, nhưng trong chiến tranh, ám sát chi đạo rất được trọng dụng.

Hắn pử trên chiến trường xuất quỷ nhập thần, tu vi cao, thực lực mạnh, hơn nữa tuyệt không ham chiến, chậm rãi từng bước, lợi dụng cơ hội đối chiến có thể nói không ai bằng, bởi vậy trên chiến trường đã lấy được danh hiệu sứ giả Minh giới.

Minh sử Tịch Tàn Ngân, đúng là hình dung tốt nhất về một người nguy hiểm.

Ba người Thái Quân Dương từ khi khai chiến đến nay đã giết rất nhiều ngày, tuy nhiên vào hôm nay mới giết được một gã Tử Phủ. Mà Tịch Tàn Ngân, tính cả Vệ Thiên Xung, Tử Phủ chết trong tay là bốn người, cũng khó trách Vệ Thiên Xung khó chịu như thế.

Thời khắc này đối mặt Vệ Thiên Xung chất vấn, Tịch Tàn Ngân chỉ nói:
- Phong tây lĩnh báo nguy, Nhị sư đệ đã qua trợ giúp, phái ta đến đốc thúc mấy vị sư thúc nhanh đi.

Vừa nghe đến chữ Nhị sư đệ, mọi người lập tức trang nghiêm.

Sư đệ của Tịch Tàn Ngân, dĩ nhiên là người năm đó Đường Kiếp mang về từ Thanh vân cảnh nội Nhị Hổ.

Chỉ có điều hiện giờ Nhị Hổ sớm không còn là Nhị Hổ mà là huyết đao Vương Phá Sát tiếng tăm lừng lẫy.

Hai chữ phá sát đại biểu cuộc đời của hắn, cách làm người, tính tình, càng đại biểu cho thiên cơ, vận mệnh và đạo lộ.

Tử Phủ hoa điển, Đường Kiếp không dùng thiên mệnh vận chiếu cố Vương Phá Sát mà để hắn tự cố gắng.

Nhưng thân là con trai vận mệnh, thành tựu Tử Phủ chỉ là việc sớm muộn.

Trên thực tế sự sớm hay muộn còn nhanh hơn mọi người tưởng tượng, sau khi đám người Vệ Thiên Xung thăng tiến Tử Phủ không lâu, Vương Phá Sát một lần đóng Quan Trung phá tan bình cảnh, thành công thăng tiến Tử Phủ.

Dựa vào tự thân thăng tiến Tử Phủ, thực lực Vương Phá Sát vào lúc vừa mới bắt đầu đã mạnh hơn rất nhiều so với người cùng thế, mặc dù là người mạnh nhất trong số bạn học của Đường Kiếp là Thái Quân Dương cũng có vẻ không bằng hắn.

Hơn nữa hắn làm người cẩn thận, tính cách kiên nhẫn, rất được lòng người, cực được cao tầng phái Tẩy Nguyệt coi trọng, rất nhanh đã được coi là người nối nghiệp Lăng Tiêu Huyền Nguyệt. Bởi vì Đường Kiếp chí không ở chủ nên người thay thế Huyền Nguyệt rất có thể chính là hắn.

Đối mặt với Thiếu tông chủ tương lai, cho dù đám Thái Quân Dương, Thích Thiếu Danh cũng có chút thưởng thức với hắn.

Nghe ra ý tứ của hắn, mọi người không chần chờ nữa, cùng nhau bay về phía chiến trường phong tây lĩnh.

Phong tây lĩnh là một trong điểm nút quan trọng của tịnh giới đại trận, vùng này tổng cộng có ba mươi sáu mắt trận. Nơi đây mà bị phá hết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết cấu đại trận. Để bảo đảm an toàn, phái Tẩy Nguyệt bày kim sa đại trận, do Thiên Tình Tông bảo hộ.

Mặc dù như thế, Phong tây lĩnh chiến trường vẫn gặp yêu ma hai tộc cường công, mà người phụ trách tiến công là Thanh Dương Tam Tử cùng Ma Môn Song Sát, tổng cộng có mười hai Tử Phủ Cảnh.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Tình Tông vô lực ủng hộ, chỉ có thể cầu cứu, Vương Phá Sát nghe vậy tự mình dẫn đội tiến đến cấp cứu, tuy nhiên chỉ có mình hắn, Tịch Tàn Ngân đã bị một chỗ khác xin đi cứu viện.

Thời khắc này nghe lời Tịch Tàn Ngân, Thái Quân Dương đã nói:
- Vậy còn chờ gì? Còn không mau đi!

Bốn người nhanh như chớp chạy tới chiến trường Phong tây lĩnh.

Phong tây lĩnh chiến trường gió bay điên cuồng, biển cát ngập trời, tiếng kêu, tiếng chém giết rung trời, khắp nơi đều có yêu ma hai tộc xung phong liều chết.

Phía nam kim sa trận là không gian trống trải, một Đại Hán cầm trong tay đao rỉ cùng ba gã tu sĩ giao thủ, chính là Nhị hổ, hiện giờ là tông chủ phái Tẩy Nguyệt, huyết đao Vương Phá Sát.

Cùng hắn đối địch là ba người tu vi Tử Phủ, thần thông quảng đại, uy trạch thiên địa, chỉ thấy khắp nơi đều là gió lốc do thần thông pháp thuật. Vương Phá Sát lại hoàn toàn không sợ hãi, gió lốc tùy ý tung hoành, chạy hô quay lại.

Phương thức chiến đấu của hắn cực đơn giản, không có gì hoa mỹ, huyền ảo, cũng không khó lý giải, lại càng không dựa vào thần vật, chỉ một thanh phá đao rỉ sắt vung qua, nhưng ba Tử Phủ Tu Sĩ lại cực kỳ sợ hãi, không dám tới gần.

Mà thuật pháp thần thông của họ tác dụng trên thân thể Vương Phá Sát tựa như gió lốc kéo ra vết máu, trầy da. Nhưng Vương Phá Sát như kẻ vô giác, chỉ phối hợp vung đao. Có nhìn kỹ mới phát hiện, theo hắn vung đao, thuật pháp thần thông tự động mai một, hóa thành linh triều nguyên thủy nhất tiêu tan.

Mặc dù như thế, đối mặt ba vị Tử Phủ liên kết giáp công, Vương Phá Sát vung đao rỉ càng lúc càng chậm, theo động tác hắn chậm lại, công kích đến từ đối thủ thêm rõ ràng linh hoạt, sắc bén, vết thương trên người Vương Phá Sát cũng bắt đầu gia tăng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Vương Phá Sát lại hoàn toàn không có cảm giác, chỉ không ngừng vung đao.

Phốc!

Một Huyền Âm chỉ đánh vào Vương Phá Sát, Vương Phá Sát bước chân một lảo đảo, trên người xuất hiện một mảng băng sương, đao rỉ đình trệ động tác. Một người gầy yếu thấy thế mừng rỡ, nghĩ kế toàn lực đoạt công, ngay lúc hắn xuất kích thì một gã béo lùn gọi lại nói:
- Sư đệ cẩn thận!

Chỉ thấy đao trong tay Vương Phá Sát tỏa hào quang đánh xuống người gầy yếu, người gầy yếu xoay mình phát ra tiếng hét thê lương như người bị nắm cổ họng. Lại nhìn miệng vết thương, máu loãng đổ như rót, nhưng lại tuôn ra không dừng.

Người gầy yếu cấp tốc lui về, điểm vào cánh tay mấy cái vẫn không ngăn được thương thế mở rộng, cắn răng lấy từ túi Giới Tử ra một lọ thuốc đến, hơi ngửa đầu rót vào cổ, lúc này mới cảm thấy thương thế dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Trong lòng cũng âm thầm kinh tâm, biết huyết đao Vương quả nhiên danh bất hư truyền, người thường bị hắn đánh đều rất mất đi sức chiến đấu. Đó không phải do độc trên đao mà là do độc môn bí pháp bố trí.

Bên kia Vương Phá Sát sử xuất một đao lui ra phía sau, phía sau là cát vàng xoắn tới. Cát che trời phủ đất, hạt như châm đánh vào thân người mang theo lực lượng tiêu da khoét cốt.

Tam tu biết cát vàng khủng bố, không dám truy kích, chỉ có thể nhìn Vương Phá Sát mượn cơ hội nghỉ ngơi, cùng nhau quát:
- Còn không mau mau phá trận!

Chỉ thấy xa xa có một đám người xông lên, mỗi người cầm trong tay một vật giơ lên cao, chính là vỏ sò. Vỏ sò hơi há miệng, từ trong vỏ phun ra từng đợt gió. Chỉ thấy cát vàng cuốn bụi, kim quang đầy trời, cát vàng bị cơn bão táp thổi lung lay sắp đổ.

Sâu trong trận còn có mấy trăm người Thiên Tình Tông, nhìn bốn phía bão cát tung bay lộ vẻ biến sắc.

Cùng lúc đó phương xa vang lên một tiếng ầm vang lớn, toàn bộ trận thế cát vàng run rẩy. Có người nói:
- Thượng môn bị công phá.

Nghe thế, mọi người tuyệt vọng. Kim sa trận có Thất trọng môn, thất môn bị phá, kim sa trận chống đỡ không được bao lâu, mà từ phương vị khác nhìn lại không biết bao nhiêu tu sĩ tới đây đã bỏ mình.

Một nữ tu nói:
- Ai cùng ta lao ra trận, xung phong liều chết trì hoãn bọn họ phá trận?

Lại không ai tiếp lời.

Không phải không nguyện ý, thật sự là mọi người đã kiệt sức, ai cũng có vết thương, mà địch nhân ở ngoài trận đông gấp mấy lần họ.

- Xem ra chỗ này sắp bị tiêu diệt rồi.
Một nữ tu mắt hạnh thở dài nói, âm thanh bi thiết khiến lòng người buồn bã.

Vương Phá Sát chống đao rỉ đứng lên, không ngờ đi ra khỏi ngoài trận. Chỉ có điều thân thể hơi lay động, chỗ lúc trước bị Huyền Âm chỉ đánh trúng dày đặc hàn khí, chạm xuống mặt đất khiến nó đọng thành băng. Đây đúng là uy năng của Huyền Âm chỉ vừa rồi, dù còn một tia còn sót lại cũng đủ để đông lạnh một Thiên Tâm Cảnh.

Vương Phá Sát lại làm như không biết, từng bước một đi ra ngoài trận. Nhưng lại chấn động đám người bên ngoài đình chỉ động tác, không dám phá trận.

Nghênh đón ba người bên ngoài là một ánh đao rực rỡ, nương theo giao phong, ba Tử Phủ Cảnh cùng nhau ngã xuống, trên người đồng thời hiện ra vết máu, Vương Phá Sát một bước không lùi, chỉ có điều trước ngực, bụng và những nơi khác hiện vết thương ghê rợn. Những vết thương này đều mang theo năng lượng quỷ dị, thời gian dài không tiêu tan, khó có thể tiêu trừ, liên tục ăn mòn thể lực Vương Phá Sát.

Vương Phá Sát vẫn sừng sững không ngã, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

Ba gã Tử Phủ Cảnh bị thương rất nặng, nhất thời không dám tiến lên, chỉ có thể chỉ ra trước hô to:
- Hắn đã bị ta làm thương nặng, các ngươi còn do dự gì? Giết hắn, chém đầu người thưởng một kiện thần trân!

Nghe nói như thế, tất cả mọi người kích động. Một gã Ma Môn đỉnh đầu đội chuông vàng cầm trong tay loan đao lao tới Vương Phá Sát, chuông vàng tỏa thần quang bảo vệ toàn thân. Vương Phá Sát chỉ tùy ý chém một đao đã giết chết Hóa hồn kỳ kia, cái gọi là chuông vàng hộ thể giống như không tồn tại.

Chúng tu thấy thế đồng thời ngừng động tác, không dám tiến lên. Tam tu thấy thế, thê lương hô to:
- Sợ cái gì, tiếp tục xông lên, hắn không có nhiều khí lực đâu! Trảm đầu người này thưởng triệu tiền, ban thưởng một tòa thượng phẩm tiên phủ!

Ban thưởng nâng cao kích thích tinh thần, lại có một đám người xông lên, xa xa ra tay với Vương Phá Sát. Trong đám đông lập tức bùng nổ mưa máu, Vương Phá Sát huy động đao rỉ vung đi, mỗi một đao rơi xuống đều có người chết. Có hộ thân pháp tráo gì cũng không thể ngăn cản xu thế này.

Chỉ có điều bị một đám người đuổi giết, Vương Phá Sát cũng dần dần chống đỡ hết nổi, thân thể đã lung lay một chút.

Mặc dù chỉ là một chút đã gây dựng lòng tin cho rất nhiều người. Có người hô to:
- Hắn sắp không được rồi!

Thế công mạnh hơn.

Vương Phá Sát cắn chặt răng, nửa bước không lùi đứng trước trận, đao rỉ tiếp tục vũ động chém đứt đầu một người, nhưng cũng bị người đó phản kích chỉ điểm vào ngực, Vương Phá Sát hừ cũng không hừ, thuận thế chém người bên cạnh xông lên, cũng bị những người khác dùng pháp bảo đánh vào ba chỗ. Tuy rằng mỗi chỗ vấn đề không lớn, nhưng kiến tha lâu đầy tổ, thương thế cũng dần dần tăng thêm.

Lúc này hắn đã bị ít nhất hơn hai mươi kiện pháp bảo đập trúng, toàn thân không ít hơn bảy mươi chỗ tổn thương, liên tục khổ chiến, pháp lực ít đi, khí lực hao hết, trước mắt toàn sao, Vương Phá Sát vẫn tử chiến không lùi.

Máu loãng nhuộm đỏ thân thể, đao thế vẫn múa may, vô số người không ai có thể tới gần hắn, dường như chỉ còn mình hắn vẫn là tường đồng vách sắt khiến người ta hoảng sợ.

Nhưng dưới công kích liên tục, ba gã Tử Phủ đã dần dần khôi phục, cứ thế một bên tăng một bên giảm nhìn nhau, đồng thời cười to nói:
- Hãy lên kết liễu người này đi.

Sau đó cả thưởng ngạch cũng bị giảm đi.

Vương Phá Sát thầm than một tiếng, biết mình cuối cùng không ngăn được đối phương.

Đang thở dài bất đắc dĩ, lại nghe một thanh âm vang lên:
- Ai dám làm tổn thương sư điệt ta, còn không chết đi!

Một bàn tay khổng lồ ầm ầm đánh xuống mang theo uy thế không cùng, cũng là đám người Vệ Thiên Xung đã tới.