- Thật sao?

Con ngươi của Sở Mặc loé lên chớp nhoáng.

- Có lẽ đúng. Tướng mạo của hắn so với hình dung của mọi ngườigần như là y như đúc.

Phương Lan dù sao cũng chưa tận mắt thấy Chu Hồng, cho nên nàng không dám khẳng định trăm phần trăm.

Trong lòng Sở Mặc cũng đang băn khoăn, nếu người này thực sự là Chu Hồng, vậy thì dù thế nào hắn cũng không thể tha cho đối phương.

Về vụ thảm án do Chu Hồng gây ra, trong lòng Sở Mặc luôn thấy áy náy có lỗi với tam đại gia tộc của Cẩm Tú Thành. Năm xưa kể từ lúc vụ thảm án phát sinh ở Sở Quốc Vương trên Nhân Giới, Sở Mặc đã thầm nguyện thề trong lòng sẽ bảo vệ thật tốt cho những người xung quanh. Những người của tam đại gia tộc Cẩm Tú Thành mặc dù không phải thân nhân bằng hữu của Sở Mặc, nhưng lại vì hắn mà chết.

Điều này khiến Sở Mặc luôn thấy day dứt áy náy, hắn từng thề nếu gặp Chu Hồng nhất định sẽ giết chết hắn để báo thù cho những người đã khuất.

Hắn vừa nghĩ trong lòng, chân vừa đi tiếp, hắn đưa Phương Lan bay tới ngọn núi chỗ Chu Hồng đứng.

Chu Hồng bên kia cũng đang tính toán xem lấy cớ gì để ngăn hai người này lại, nhưng hắn lại thấy hai người đó không ngừng bay về phía ngọn núi nơi hắn đứng, trong lòng lập tức thấy mừng rỡ.

- Hai vị đạo hữu, bần đạo là Chu Hồng

Chu Hồng đứng phắt dậy, dò xét Phương Lan và Sở Mặc đang tiến tới càng lúc càng gần, đặc biệt là Phương Lan khiến cho Chu Hồng không khỏi giật mình kinh ngạc!

Quả là một nữ tử có linh tính mà!

Người tu luyện nhìn người sơ với người thường rất khác biệt, bọn họ không chỉ xem tướng mạo đối phương, mà càng coi trọng khí chất trên người đối phương! Phương Lan vốn khi còn là một cô nương bình thường ở tiểu thị trấn thì khí chất trên người đã không hề kém cạnh gì so với các tiểu thư khuê các trong thành, nếu không cũng không khiến cho công tử có nhãn giới cao như Kim Minh chết mê chết mệt. Ngày này lại thông qua việc không ngừng tu luyện nên ưu thế trời sinh của một Tiểu Linh thể lại ngày một rõ rệt hơn, cho nên khí chất trên người cũng ngày càng cao quý.

- Tại hạ Vương Chí, đây là bằng hữu của ta, Phương Lan.

Sở Mặc thuận miệng nói ra một cái tên giả, sau đó hành lễ với Chu Hồng:

- Không biết rằng đạo hữu lại ở đây? Lúc này Chu Hồng đã cảm nhận được luồng khí của tu sĩ Kim Đan trên người Sở Mặc, cũng từ trên người Phương Lan cảm nhận được luồng khí yếu hơn, hắn lập tức cười hả hê, ngay cả việc che giấu cũng không thèm che giấu, tít mắt nói:

- Bần đạo ở đây là để đợi hai vị đó!

- Ồ?

Sở mặc hơi nhíu mày lên liếc nhìn Chu Hồng:

- Ta cùng người không hề quen biết, người đợi chúng ta làm gì?

Nói xong, Sở Mặc đã bay gần tới ngọn núi, hắn đặt quan tài của Kim Minh sáng một bên, sau đó xoay người che chắn cho Phương Lan đứngsau.

Thấy được sự cảnh giác trong mắt Sở Mặc, Chu Hồng chỉ thấy buồn cười, trong mắt hắn hai người này yếu đuối giống như là những con kiến nhỏ, lại còn bày đặt ra vẻ phòng bị, có ích gì chứ?

Chu Hồng cười lạnh nhạt, nhìn Sở Mặc:

- Đạo hữu phải chăng có năng lực tiên đoán? Không ngờ còn mang sẵn cho mình một cỗ quan tài, khá lắm khá lắm, tránh để phơi thây nơi hoang dã, bần đạo người tốt sẽ làm tới cùng, chút nữa sẽ đưa ngươi vào trong quan tài này, chôn cất trên núi. Ha ha, nguyên liệu làm cỗ quan tài này không tồi là gỗ cực phẩm làm thành!

- Đạo hữu phải chăng đang nói đùa?

Sắc mặt Sở Mặc dần lạnh te.

- Ai thèm nói đùa với ngươi? Mau lấy hết những thứ đắt tiền trên người người nộp ra cho đạo gia ta, sau đó đạo gia sẽ cho ngươi thoải mái chút, nếu không thì Ha ha ha.

Chu Hồng nhe nanh cười nham hiểm, áp sát tới gần Sở Mặc.

- Nếu không thì sao? Không thì người làm gì ta?

Sở Mặc tỏ vẻ giễu cợt nhìn Chu Hồng, trong lòng không khỏi thán phục tên vô lại này, có thể nói ra việc cướp giật trắng trợn mà mặt không đổi sắc, quả là một nhân tài mà.

- Nếu không đạo gia ta không chỉ để ngươi sau khi chết không toàn thây, mà còn khiến người chịu đựng tra tấn dằn vặt mà chết.

Chu Hồng nói xong, nhìn vào Phương Lan đang đứng bên Sở Mặc:

- Còn về tiểu cô nương này, khà khà khà đạo gia đành cố làm khó mà thu nhận về, làm một nha đầu để rửa chân gối đầu gì đó vậy cũng tàm tạm.

- Vô liêm sỉ!

Phương Lan lạnh lùng nhìn Chu Hồng, ánh mắt chứa đầy căm phẫn. Nàng hận rằng trên đời sao mà nhiều tên vô liêm sỉ như vậy? Cũng hận bản thân thực lực quá yếu, nếu có một ngày trở nên mạnh mẽ hơn, loại người này gặp một tên, giết một tên!

- Ha ha, tính tình cũng cương liệt đấy, nhưng đạo gia thích làm nhất là những việc như uống rượu mạnh, cưỡi ngựa hoang và “chơi” những ả ương bướng, ha ha ha ha!

Chu Hồng đắc ý cười lớn, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới sát khí trong mắt hai người đứng trước mặt hắn. Thỏ con giận dữ trong mắt cũng lộ ra sát khí, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là một con thỏ, có ích gì cơ chứ?

Chu Hồng dứt lời, trên người bộc phát ra luồng khi thế cảnh giới Nguyên Anh, trực tiếp áp chế Sở Mặc và Phương Lan.

Sắc mặt Phương Lan khẽ thay đổi, hô hấp trở nên dồn dập, luồng khí thế cảnh giới Nguyên Anh căn bản nàng khó mà địch lại nổi.

Lúc này Sở Mặc cũng không nói gì, trực tiếp bước lên một bước đỡ lấy tất cả khí thế bộc phát ra từ người Chu Hồng, sau đó hắn lườm Chu Hồng, thản nhiên nói:

- Ngươi chính là tên Chu Hồng ở di tích của Thanh Hư Môn, Cẩm Tú Thành giết vô số người của tam đại gia tộc?

Chu Hồng lập tức hơi sững sờ, hắn kinh ngạc không phải vì lời người này nói ra, mà là không ngờ người này đủ sức chống lại khí thế của hắn, thế mà mặt còn không biến sắc!

Một tu sĩ Kim Đan mà thôi, sao có thể chứ?

Chu Hồng là người rất cẩn thận, một tản tu ác danh truyền xa, còn có thể sống tự do thoải mái tới vậy, khiến vô số người vừa nghe tên đã sợ mất vía. Hắn đương nhiên không phải một con gà mờ chưa từng trải quachinh chiến như Âu Dương Bình Phong. Đôi mắt của Chu Hồng đảo ngang dọc, dò xét qua Sở Mặc, sau đó lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết chuyện này?

- Ta chỉ là một người tốt gặp chuyện bất bình.

Sở Mặc điềm tĩnh trả lời.

- Ha ha ha, muốn chết sao!

Chu Hồng đang cười, đột nhiên ra tay với Sở Mặc, một vầng sáng mang theo khí nóng hừng hực bắn thẳng về phía Sở Mặc!