Năm đó nếu không phải nó cả tin tên lừa gạt Phong Hàn Thủy kia thì làm sao lại bị lừa nhiều năm như vậy? Mặc dù nếu không có lời nói dối năm đó của Phong Hàn Thủy thì nó cũng không có khả năng gặp được người thân có khí tức ngũ hành là Sở Mặc, nhưng nó lại không hề cảm kích Phong Hàn Thủy mà ngược lại, ở sâu trong tâm hồn cực hận Phong Hàn Thủy. Bởi vì tên tu sĩ loài người chết tiệt bé nhỏ kia lại dám lừa gạt nó.Quả thực là chết trăm lần không đền được tội.

Hỏa Long bây giờ muốn quên đi nhất là chuyện này. Ấy thế mà Phong Giang Hải không biết sống chết đi nhắc tới, nó làm sao lại không giận cho được?

Phong Giang Hải vừa oan ức vừa phẫn nộ đến cực điểm nhưng trên mặt vẫn viết chữ “mộng” thật to. Đến bây giờ gã cũng không hiểu hết thảy chuyện này là tại sao.

Lục Thiên Minh dịch dung thành hình dáng của Chu Thanh Vân lẻn vào hắc lao, phát hiện ra tên tu sĩ kia giả dạng Phương Lan thì đánh chết.Sau đó thuận tay cứu hai lão già Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung... sớm biết như thế thì nên giết hết họ sớm rồi.

Những điều đó Phong Giang Hải đều có thể lý giải được, cũng có thể nghĩ thông suốt. Nhưng vấn đề là Lão tổ Hỏa Long đang êm đẹp, tại sao đột nhiên lại đứng về phía đối lập Linh Vận Môn?

Chẳng lẽ Lục Thiên Minh này cho nó lợi ích gì?

Phong Giang Hải cảm thấy đó thực sự là chuyện hoang đường, quá hoang đường!Lục Thiên Minh cho dù là hùng mạnh thế nào, có sức chiến đấu khủng bố thế nào cũng chỉ là một tu sĩ Linh giới thôi. Tổ tiên Phong Hàn Thủy của mình năm đó ở cảnh giới nào... thân phận địa vị thế nào... cũng chưa thể làm cho Hỏa Long vì ông ấy mà ra sức như vậy.

Lục Thiên Minh này dựa vào cái gì?

Điều này quả thực là không thể hiểu được!

Nhưng hiểu được cũng tốt mà không hiểu cũng vậy, gã đều không có cơ hội đi tự hỏi vấn đề này nữa.Bởi vì hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đã cười lạnh đi về phía gã.

Trong lòng của Phong Giang Hải lập tức lạnh run, không nhịn được la lớn về phía Hỏa Long:

- Lão tổ Hỏa Long... ta không phục!

Hỏa Long cơ bản là lười phản ứng lại với loại người như Phong Giang Hải. Tiểu tu sĩ ở cảnh giới này trước kia ở trong mắt nó chỉ là con kiến, bây giờ trong mắt nó... vẫn là con kiến!

Đừng nói Phong Giang Hải, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ tiểu tử thân có khí tức ngũ hành ra... ở trong mắt nó, tất cả đều là con kiến!

Một con cự long làm sao lại có hứng thú giao lưu với bầy kiến hôi? Làm thế đơn giản là tự hạ thấp giá trị con người!

Năm đó bất đắc dĩ mới đạt thành hiệp nghị kia với Phong Hàn Thủy của Phong gia. Bây giờ nó đã tìm được người có thể giải cứu nó rồi, làm sao lại để ý tới đám người kia?

Lúc này Tiếu Vạn Quân đã đi tới trước mặt Phong Giang Hải. Bây giờ, cơ thể của ông ta cũng bị thương rất nặng, nhìn cũng có chút rách rưới nhưng lại không có bất kỳ sự thống khổ nào, ngược lại còn tràn đầyvui vẻ vì sắp báo được thù.

Lý Phương Trung cũng giống vậy. Cơ thể rách tung tóe, nửa cánh tay bị mất, đi tới trước mặt Phong Giang Hải, lạnh giọng nói:

- Phong Giang Hải, ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?

- Hai vị sư bá... Các ngươi thật sự muốn giết ta sao?

Phong Giang Hải cười thảm nói:

- Vậy thì ra tay đi! Không còn chuyện gì để nói nữa! Năm đó các người làm ra chuyện đại nghịch bất đạo kia, cha ta cũng chỉ phong ấn các người rồi nhốt ở hắc lao, cũng không giết các người, hôm nay các người đã trốn thoát, tự do, muốn báo thù... thì tới đi! Tiểu chất (cháu)không một câu oán hận!

- Ha ha ha ha ha!

Tiếu Vạn Quân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười hô hố, sau đó nhìn Phong Giang Hải:

- Bây giờ lại tự xưng tiểu chất rồi hả? Biết gọi chúng ta là sư bá mà không phải nghiến răng nghiến lợi nói muốn giết hai lão già bất tử rồi hả? Còn nữa, ngươi còn có mặt mũi lôi chuyện năm đó ra sao? Cha của ngươi không giết chúng ta là ân tình? Chết đến nơi rồi còn đổi trắng thay đen, có ý gì hả?

- Không cần nói lời vô nghĩa với nó! Lý Phương Trung nói xong thẳng tay hung hăng tung một quyền đánh về phía đan điền của Phong Giang Hải.

Bịch!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Khóe miệng của Phong Giang Hải tràn ra rất nhiều máu tươi.

Một quyền này của Lý Phương Trung thẳng tay hủy đan điền của gã, ngay cả Nguyên Anh... cũng bị thương nặng.Dưới áp chế uy áp của Hỏa Long, Phong Giang Hải hoàn toàn không có sức phản kháng, Nguyên Anh cũng không có cách nào bỏ chạy, chỉ có thể nhận một chiêu này.

Trên mặt của Phong Giang Hải, hiện lên vẻ thống khổ, cắn răng nói:

- Hôm nay các người giết ta, tương lai sẽ có một ngày cha ta, còn có tổ tiên của Phong gia nhất định sẽ báo thù rửa hận cho ta! Tru diệt cửu tộc các người!

Bịch!

Lý Phương Trung lại giáng một quyền vào đan điền của PhongGiang Hải:

- Không cần phải nói lời vô nghĩa, tổ tiên phong gia các người đều đáng chết!

Phốc!

Phong Giang Hải lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người gần như bị một quyền này đánh cho gần chết. Trên bụng xuất hiện một lỗ máu rất lớn, trong đan điền vốn Nguyên Anh đã trọng thương thì lại bị một quyền này của Lý Phương Trung cứng rắn đánh nát!

Lúc này Hỏa Long cũng thu hồi lại uy áp lại cơ thể, một tia sánghiện lên, thân hình biến mất.

Nó đã làm việc nên làm, cũng không có hứng thú ở lại đây nữa, về thẳng Hỏa Long Bôi.

Trong mắt của Phong Giang Hải tràn đầy vẻ oán độc, nhìn Lý Phương Trung không nói lên lời.

Trên nắm tay của Lý Phương Trung tràn đầy máu tươi của Phong Giang Hải, cười lạnh, một kiếm chém đầu của Phong Giang Hải.

Sở Mặc đã cứu được Phương Lan, ra tay phá giải phong ấn trên người nàng. Phương Lan nằm trong ngực Sở Mặc, khóc rống lên. Dù sao cũng là một cô gái trẻ, gặp phải chuyện này không sụp đổ đã là kiên cường rồi.

- Sư phụ đã làm liên lụy tới ngươi, giờ không sao nữa rồi.

Sở Mặc vỗ lưng Phương Lan, nhẹ nhàng an ủi.

Tuy rằng hai người chẳng chênh nhau mấy tuổi, nhưng giờ phút này, Sở Mặc chân chính cảm nhận được trách nhiệm của một sư phụ. Phong Hoa đứng bên kia trơ mắt nhìn phụ thân của mình bị đánh chết. Nhưng gã chỉ cắn môi, không dám hé ra tiếng nào, sau đó làm một hành động không tưởng. Gã xoay người bỏ chạy.

Tất cả đệ tử của Linh Vận Môn nhìn thấy vậy đều ngây người. Chưởng môn chết, không ngờ thiếu chủ lại chạy trốn. Vậy bọn họ còn ở chỗ này làm gì?&