DÙ Gia Cát Xương Bình bị giết, Quách Văn Xương cũng không cho chuyện này có lien quan tới Lâm Bạch.

Một tiểu tử Nhân Giới, hắn không xứng!

Thời gian trước, Thiên giới đại tộc Đổng gia và Tần gia liên hợp rất nhiều gia tộc tạo áp lực với Huyễn Thần Giới, sau đó có tin Sở Mặc và Lâm Bạch là một người, Huyễn Thần Giới Giới Linh mở cửa sau cho hắn, cực thiên vị hắn...

Quách Văn Xương có chút nóng nảy.Hắn cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết tự ngẫm và phân tích. Nếu Gia Cát Xương Bình không làm chuyện gì đáng trách thì sao có thể bị gia tộc của mình chém đầu, đưa đến Linh Đan Đường đây ?

Lưu Vân và Lâm Bạch, Sở Mặc... Giữa bọn họ, nếu không có một chút quan hệ, tại sao lại không để ý quy tắc Huyễn Thần Thành đi cứu hắn ?

Gia Cát Xương Bình còn sống, Quách Văn Xương không dám tranh với hắn, nhưng hiện tại Gia Cát Xương Bình đã chết! Gia Cát gia cũng vĩnh viễn không thể kết thân với Linh Đan Đường!

Quách Văn Xương đương nhiên sẽ động tâm, đừng nói hắn, cho dù là Quách gia phía sau cũng vô cùng ủng hộ hắn, tán thành hắn ở bên Lưu Vân!Linh Đan Đường mấy năm nay có chút suy sụp nhưng vẫn là một con quái vật lớn. Kết thân với Linh Đan Đường, với toàn bộ Quách gia mà nói sẽ có rất nhiều ưu đãi.

Tuy nhiên khiến Quách Văn Xương nổi giận là dù hắn tỏ tình thành ý thế nào thì Lưu Vân vẫn không mặn không nhạt chứ đừng nói tới chuyện đón nhận, thậm chí còn chưa từng tươi cười với hắn lần nào!

Lúc này đây hắn mặt dày mày dạn kéo bằng hữu tới giúp Lưu Vân tìm kiếm dược liệu. Nhưng mục đích thật sự, đương nhiên là tiếp tục tấn công trái tim Lưu Vân rồi.

- Nếu lúc này cho ta một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân... dù chết một lần ở Huyễn Thần Giới, ta cũng nguyện ý!Quách Văn Xương nhìn Lưu Vân nghĩ.

Chỉ có điều nơi này an tĩnh vô cùng, đừng nói là người, cho dù là sinh linh cường đại của Huyễn Thần Giới cũng không có ai. Chớ nói chi là Linh Đan Đường tiểu Công chúa, không phải ai cũng có gan trêu chọc.

Lúc này, một nữ tử dáng vẻ nóng bỏng đi tới, nhìn Lưu Vân mỉm cười duyên dáng:

- Hai người các ngươi trốn ở đây thì thầm gì đó ? Có phải đang nói chuyện yêu đương không ?

Quách Văn Xương mừng thầm trong lòng, cho nữ tử dáng người nóng bỏng ánh mắt tán dương.Lưu Vân chau mày, hạ giọng nói:

- Từ Yên, chuyện này không buồn cười chút nào.

Quách Văn Xương lộ vẻ ảm đạm, sau đó nhìn Từ Yên dáng vẻ nóng bỏng hơi nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Từ Yên liền nói:

- Tiểu Vân, có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi nhưng luôn cảm thấy không tiện, hôm nay không có người ngoài, là bạn tốt cùng lớn lên bên nhau, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi và Lâm Bạch kia có quan hệ gì ?

Sắc mặt Lưu Vân thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Yên.

Những người khác đang muốn đi tới, vừa thấy sắc mặt của Lưu Vân liền dừng lại không tiến.

Trong số họ, Lưu Vân luôn xứng đáng là trung tâm, dù nhỏ tuổi nhất nhưng thân phận tiểu công chúa Linh Đan Đường kia lại vô cùng cao quý.

Có thói quen được dưỡng thành từ nhỏ, dù hôm nay ai cũng đã trưởng thành, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không dễ thay đổi như vậy.

Chớ nói gia tộc những người này đều dựa vào Linh Đan Đường để sinh tồn.Bọn họ và Linh Đan Đường là quan hệ vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Đối mặt với Lưu Vân tiểu công chúa, sự kính sợ đã ăn sâu tận xương tủy.

Từ Yên thấy sắc mặt Lưu Vân, trong lòng cũng có chút bất an, nhưng lúc trước Quách Văn Xương cầu nàng rất lâu, còn tặng không ít lễ vật. Hơn nữa bản thân Từ Yên cũng muốn biết chuyện này, bởi vậy khi thấy sắc mặt Lưu Vân khó coi thì vẫn kiên trì, tiếp tục nói:

- Tiểu Vân, chúng ta là bạn tốt, ta vẫn coi ngươi như tỷ muội, có chuyện gì ngươi phải cho ta biết mới đúng.

Từ Yên nói xong, còn nhìn thoáng qua Quách Văn Xương đang có chút xấu hổ.

Vào lúc này, nói gì cũng không thể rút lui, bởi vậy Quách Văn Xương cũng chỉ có thể kiên trì nhìn Lưu Vân cười nói:

- Thật ra mọi người quan tâm muội, không muốn nhìn muội rầu rĩ không vui...

- Rầu rĩ không vui ? Ta có sao ?

Lưu Vân lạnh lùng nhìn họ:

- Không phải ta vẫn luôn như vậy sao ?

- Không phải, tính muội lãnh đạm, chúng ta ai cũng biết, nhưng từ khi muội lên đến cảnh giới Đại La Kim Tiên thì dường như vẫn không vui...

Một nữ tử nhìn qua hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới, nhìn Lưu Vân nói:

- Muội có tâm sự, chúng ta đều nhìn ra được, cũng đều lo lắng cho muội.

Mấy người còn lại gật đầu.

- Đúng vậy, có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, sẽ khó chịu đấy.

- Nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều.

- Chúng ta đều là bằng hữu tốt nhất của ngươi, có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ với ngươi!

- Ừ. Có chuyện gì, chúng ta cùng gánh vác.

Lưu Vân dần thả lỏng tâm tình, thản nhiên nói:

- Các ngươi quá lo rồi. Kỳ thật không có chuyện gì, tự ta có thể giải quyết. Nếu có gì không giải quyết được, ta sẽ nói với các ngươi.

Từ Yên nhìn Lưu Vân hỏi:

- Vậy ngươi và Lâm Bạch ?Vấn đề này ai cũng muốn biết, nhất là Quách Văn Xương, tuy rằng ra vẻ như không có gì, nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt.

- Lâm Bạch...

Nhắc tới cái tên này, không biết tại sao trong lòng Lưu Vân cảm thấy khẩn trương. Rốt cuộc ta đang khẩn trương gì chứ ?

Lưu Vân tự hỏi, nàng chỉ không ghét Lâm Bạch thôi. Giữa hai người không có cơ sở tình cảm, làm sao có thể có thể nói là thích ? Nhưng vì sao mỗi lần nghĩ đến hắn đều có cảm giác lo lắng, dường như là lo lắng cho hắn!

Rõ ràng là tự nàng từ bỏ tất cả.

Nàng thầm nghĩ sẽ tìm một nam nahan toàn tâm toàn ý, chỉ yêu mình nàng!Vì thế khi biết người kia đã có nữ nhân trong lòng, nàng liền từ bỏ. Dù cho trời xui đất khiến biến nàng thành nữ nhân của hắn.

Nhưng vì sao khi biết hắn gặp nguy hiểm thì vẫn lo lắng ? Khi biết hắn có quan hệ với nữ nhân khác sẽ đau lòng ? Còn âm thầm tức giận ?

Chẳng lẽ chỉ vì ta là nữ nhân của hắn sao ?

Lưu Vân cảm thấy chua xót.

Thời gian trước, nàng luôn âm thầm chú ý sự kiện kia.

Khi nghe nói chuyện này lien quan tới hai công chúa Đổng gia và Tần gia ở Thiên giới, Lưu Vân đã rất tức giận, thiếu chút nữa đập nát bàn sách. Mà chính nàngcũng không rõ cơn tức này từ đâu mà đến.

Lưu Vân còn nghe thấy tin Lâm Bạch kia kỳ thật là Sở Mặc mới nổi ở Huyễn Thần Giới. Lúc ấy Sở Mặc vì một nữ nhân Tinh linh tộc đã xảy ra xung đột với Thượng Quan Nam, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì thay hình đổi dạng, cải biến thân phận của mình.