Nghe Sở Mặc nói, Đổng Ngữ lộ vẻ thông cảm, thầm nghĩ: Linh khí. . . Hoá ra hắn ở Linh giới, khó trách, ở nơi cấp thấp đó có thể tiến vào Huyễn Thần Giới cũng không dễ, điều này cũng nói nên hắn có huyết mạch ưu tú.

Sở Mặc nói tiếp:

- Ta vẫn muốn biết cha mẹ mình là ai, cho nên ta liều mạng tu luyện, rốt cục có một ngày, ta vì phát sinh chiến đấu mà trọng thương sắp chết, cũng không hiểu vì saotiến vào thế giới này.

Nói xong, Sở Mặc tự giễu cười cười:

- Lại nói đến khi đó, ta mới biết hoá ra thế giới này lớn như vậy, còn có nhiều thế giới cao cấp, nhiều tồn tại cường đại đến khó có thể tưởng tượng, có thể đi vào nơi này cũng xem như vận may của ta.

- Kỳ thật, ngươi cũng không cần quá tự ti, có thể bằng thực lực thấp như vậy tiến vào Huyễn Thần Giới đủ để thuyết minh huyết mạch của ngươi hùng mạnh, đương nhiên lấy cảnh giới bây giờ ngươi chưa nhận thức được lực lượng huyết mạch mạnh bao nhiêu.

Đổng Ngữ nhẹ giọng nói ra:

- Khi nào ngươi tới luyện thần kỳ sẽ biết lực lượng huyết mạch trọng yếu cỡ nào. Nói xong, nàng nhìn Sở Mặc cười nghịch ngợm:

- Kỳ thật, tuy ngươi xuất thân rất thấp, hoàn cảnh lại kém, nhưng kỳ thật, chỉ cần ngươi tiến nhập Huyễn Thần Giới thì sẽ nhanh chóng bổ túc! Ngươi không biết, có bao nhiêu tu sĩ thiên tài ở Thiên giới có khát vọng tiến vào Huyễn Thần Giới đâu.

- Thiên tài thiên giới, huyết mạch cũng không đủ mạnh sao?

Sở Mặc có chút tò mò.

- Đương nhiên, huyết mạch là bẩm sinh.

Đổng Ngữ nói:

- Tuy nói có biện pháp tăng cường huyết mạch nhưng vô cùng gian nan, hơn nữa tỷ lệ thất bại luôn nhiều hơn thành công.

- Thất bại. . . Sẽ như thế nào? Sở Mặc hỏi.

- Sẽ chết.

Đổng Ngữ nói:

- Cho nên, người bình thường mới không dám dễ dàng thử thách.

- Nói như vậy. . . Ta còn có cơ hội rồi?

Sở Mặc cười nói.

- Hì hì, yên tâm đi, ngươi không bằng tỷ tỷ ta, tuy nhiên tương lai tiến vào Thiên giới cũng không có vấn đề gì!

Đổng Ngữ cười tủm tỉm nói:

- Đến lúc đó, tỷ tỷ bảo kê ngươi! Đổng Ngữ nói xong, đột nhiên hơi cau mày, nhìn vào bóng đêm, lạnh lùng nói:

- Ai?

Tiếng hừ lạnh từ biên truyền đến.

- Nói chuyện vui vẻ như vậy, thêm ta thì thế nào?

Một âm thanh lạnh như băng truyền đến, tiếp theo, Lạc Anh chậm rãi đi tới.

Nhìn như rất chậm, nhưng trên thực tế chỉ trong một cái nháy mắt, Lạc Anh đã hiện ra trước mắt bọn họ.

Sở Mặc thấy Lạc Anh, trong mắt hiện vẻ lạnh lẽo.

Chuyện chưa qua bao lâu, hắn thật sự không thể quên, đối phương ở trên bầu trời đánh một kích như đuổi ruồi.

Tuy rằng thương thế rất nhanh khôi phục lại, nhưng lửa giận trong lòng không ít đi

- Lạc Anh? Tại sao là ngươi?

Sắc mặt Đổng Ngữ ửng đỏ, nhưng lập tức nhíu mày nói:

- Ngươi trốn đó rình xem chúng ta?

- Thế nào là rình xem? Là muội tán gẫu vui tới quên cả cảnh giới.

Lạc Anh cười lạnh nói.

- Lạc Anh, không ngờ ngươi là người như thế.

Đổng Ngữ xấu hổ, giọng điệu cũng không khá hơn chút nào.

- Tiểu Ngữ, vì một kẻ quê mùa mà cãi nhau với ta sao?

Lạc Anh tràn đầy phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Một kích lúc trước nên trực tiếp giết ngươi! Sở Mặc nhìn Lạc Anh:

- Hiện tại cũng có thể.

- Ngươi làm như ta không dám?

Trong mắt Lạc Anh hiện vẻ nguy hiểm, lạnh lùng nói:

- Rác rưởi, ngươi nhớ kỹ, quy tắc là quy tắc, chúng ta cũng có thủ đoạn có thể lẩn tránh quy tắc! Muốn giết ngươi mà không kinh động quy tắc của Huyễn Thần Giới, có vô số cách.

- Vậy ngươi động thủ đi.

Sở Mặc vẻ mặt trào phúng nhìn Lạc Anh:

- Dù sao ta cũng đang không có năng lực trả đòn.

- Giết loại rác rưởi như ngươi chỉ là một ý niệm trong đầu. Ngươi có sức hoànthủ không liên quan gì tới ta?

Lạc Anh vẻ mặt chán ghét nhìn Sở Mặc, cười lạnh nói:

- Ngươi thức thời thì mau cút, từ nay về sau đừng có xuất hiện trước vị hôn thê của ta!

Sở Mặc muốn nói gì đó, nhưng bị Đổng Ngữ đoạt trước.

Đổng Ngữ nhíu mi nhìn Lạc Anh. Giọng điệu không tốt nói:

- Lạc Anh, ta bây giờ còn không là vị hôn thê của ngươi, hơn nữa, ta làm gì chưa đến phiên ngươi quản.

Đổng Ngữ này so với Đổng Ngữ ở khoảng không Huyễn Thần hồ hoàn toàn là hai người khác nhau. Lạc Anh có chút không dám tin nhìn Đổng Ngữ, sắc mặt đỏ lên, giận dữ:

- Muội, có phải muội coi trọng tên rác rưởi này?

Không thể không thừa nhận diện mạo của Sở Mặc khá anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao to, cho dù đang bị thương dựa vào cây, nhưng khí chất này cũng đủ rung động. Dù cho đây không phải là gương mặt thật của hắn.

Đổng Ngữ cũng tức giận. Lúc trước nàng quan hệ tốt với huynh đệ Lạc gia chủ yếu là vì Tần Thi chứ không phải ngũ hành thủy!

Tần Thi là tỷ muội tốt nhất của Đổng Ngữ. Hai người không phải thân tỷ muội nhưng còn thân hơn tỷ muội.

Tần Thi cùng Lạc Ninh đã có hôn ước, Tần Thi không thích hôn sự này nhưngcũng không cự tuyệt.

Con cháu Đại tộc hưởng thụ vinh quang thì cũng phải gánh trách nhiệm người thường không thể tưởng tượng!

Liên hôn cũng là một loại trách nhiệm.

Bởi vì Tần Thi và Lạc Ninh có hôn ước, từ nhỏ Đổng Ngữ cũng hay xuất hiện cùng Lạc gia huynh đệ.

Lạc Anh có cảnh giới thấp hơn một bậc, tuy nhiên thân là con trưởng Lạc gia, có đại thụ Lạc gia thì thành tựu cũng không kém.

Hơn nữa Đổng Ngữ giống Tần Thi, đều có cửu âm thể chất hiếm có, Lạc Anh từnhỏ đã theo đuổi Đổng Ngữ.

Đổng Ngữ vẫn chưa đáp ứng, nhưng bởi vì bận tâm cảm thụ của Tần Thi nên cũng không cự tuyệt rõ ràng.

Hơn nữa già trẻ Đổng gia cũng khá xem trọng vài tài nguyên của Lạc gia nên cũng hài lòng về Lạc Anh, cũng không ai đề xuất phản đối.

Chuyện này cứ thế phát triển đến hôm nay.

Mặc dù không có hôn ước, nhưng Lạc Anh đã sớm coi Đổng Ngữ là nữ nhân của mình, là của một mình Lạc Anh hắn. Ai dám động đến, hắn sẽ liều mạng.

Cho tới nay, Đổng Ngữ không chút thay đổi sắc mặt với nam nhân khác, điềunày làm cho Lạc Anh rất hài lòng, đồng thời cũng rất yên tâm.

Chỉ không ngờ vì tìm kiếm ngũ hành thủy mà gặp một tên rác rưởi, không ngờ còn gặp gỡ Đổng Ngữ nhiều như vậy.

Nhất là Đổng Ngữ còn hầu hạ hắn, nghiêm túc băng bó vết thương khiến Lạc Anh ghen ghét dữ dội, bởi vì hắn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này!

Dù bây giờ chưa thấy Đổng Ngữ có ý gì, nhưng Lạc Anh đã không thể dễ dàng tha thứ.

Đổng Ngữ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lạc Anh, thản nhiên nói:

- Lạc Anh, ngươi nghĩ mình là ai, cần báo cáo với ngươi sao

- Tiểu Ngữ. . . Trước muội không như thế!

Lạc Anh tức giận quát:

- Muội sẽ không vì một tên rác rưởi mà tỏ thái độ này với ta! Hơn nữa lúc trước muội đã nói hắn chỉ là con kiến, sao bây giờ. . .