.Sở Liệt không ngờ Hổ Liệt lại làm như vậy, trong lòng cảm động, ngăn cản Hổ Liệt nói:

- Ca ca, không cần làm vậy, hãy tin đệ, cho đệ một ít thời gian, dù gì lúc này hắn cũng không làm khó được đệ. Hãy cho đệ chút thời gian chứng minh bản thân, được chứ?

- Thật sao?

Hổ Liệt hoài nghi nhìn Sở Mặc.

- Thật chứ!

Sở Mặc khẳng định chắc nịch nhìn Hổ Liệt.

- Vậy thì tốt, tóm lại chỉ cần đệ không xuất thành. Tạm thời hắn cũng không làm gì được đệ, ta bên này sẽ xem xét tình hình, có thể nghĩ ra cách gì, hóa giải những ân oán này!

Hổ Liệt thở dài một tiếng, quay người bước ra cửa.

Đến bản thân hắn còn không tin có thể hóa giải được việc này.

Thượng Quan Nam là ai cơ chứ? Đó chính là một trong những thiênkiêu hiện nay của gia tộc Thượng Quan, mặc dù chưa phải là thiên kiêu cực đỉnh, nhưng ở Nhân Tầng của Huyễn Thần Giới lại hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.

Đường đường là đệ nhất ở Nhân Tầng, công tử nhà Thượng Quan lại bị một kẻ thấp hèn coi thường, đánh thẳng vào mặt, uy hiếp người ta vài câu, lại bị đáp trả lại đủ số... Có thể nói, hôm nay Thượng Quan Nam mất mắt sạch sẽ.

Cho dù Hổ Liệt muốn xoay chuyển cục diện cũng có cảm giác bất lực hồi thiên.

Việc này, cho dù hắn có dính vào cũng cảm thấy nhức đầu, nhưng thấy bộ dạng Sở Mặc, dường như hoàn toàn không lo lắng bị ThượngQuan Nam trả thù, trong lòng Hổ Liệt thầm nghĩ cũng thấy có chút phức tạp.

Một mặt hắn rất khâm phục tính cách đó của Sở Mặc, dám cứng đầu đối chọi lại với đại nhân vật trẻ tuổi như Thượng Quan Nam, thẳng tay cướp người từ đối phương... lại thành công nữa chứ; Mặt khác, hắn cũng băn khoăn, mình kết bái cùng gã gây đại họa này rốt cuộc là đúng hay sai.

Nếu như là tên tiểu tử Thanh Phong, gặp phải chuyện này, hắn sẽ làm thế nào?

Hổ Liệt thầm nghĩ, nếu là Thanh Phong, e rằng sớm đã gột bỏ sạch sẽ tất cả quan hệ với Sở Mặc rồi?

Nhất định là vậy!Tên tiểu tử Thanh Phong, thoạt nhìn có vẻ khiêm nhường ôn nhu, thật ra thông minh giảo hoạt, là loại trước nay không chịu thua thiệt.

- Ta làm vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

Hổ Liệt bước ra ngoài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời mờ mịt của Huyễn Thần Giới, thì thầm tự nhủ:

- Bất luận đúng sai. Ít ra Hổ Liệt ta... không thẹn với bằng hữu, không thẹn với lòng mình!

Trong phòng chỉ còn hai người Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc.

Kỳ lạ ở chỗ Hổ Liệt đi được một lúc lâu, hai người vẫn không có ý định mở miệng nói lời nào.

Sở Mặc đang nghĩ làm thế nào để nói với Kỳ Tiêu Vũ; Kỳ Tiêu Vũthì hoàn toàn không biết nên nói gì.

Rất lâu sau, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nói:

- Nói gì đi...

Sau đó, hai người đều lặng thinh, rồi lại đồng thanh nói:

- Chàng/Nàng nói trước đi!

Đến cả người lạnh lùng cao ngạo như Kỳ Tiêu Vũ, trên khuôn mặt trắng trong như ngọc ấy, cũng phải đỏ ửng lên, nàng không biết tại sao hai người lại ăn ý như vậy.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là nàng nói trước.

- Rốt cuộc chàng là ai? Chàng... sao chàng lại biết?

Kỳ Tiêu Vũ hỏi không đầu không đuôi.

Nhưng Sở Mặc hiểu nàng đang nói gì, bởi vì vừa nãy khi hắn kéo tayKỳ Tiêu Vũ đi, chỉ dùng truyền âm nói đúng một câu, chứ không phải là hai người đã âm thâm trò truyện hồi lâu như Thượng Quan Nam tưởng tượng.

Khi đó Sở Mặc nói:

- Trên hông của nàng có một đóa hoa!

Tinh Linh chi hoa!

Chỉ có Hoàng tộc của Tinh Linh Tộc mới có tư cách xăm đóa hoa ở vị trí đó, đó cũng là đóa hoa đẹp nhất Sở mặc từng nhìn thấy.

Mặc dù Sở Mặc không hiểu đóa hoa đó tượng trưng cho điều gì, nhưng đích thị hắn từng thấy qua.

Khi Kỳ Tiêu Vũ ở Nhân Giới, mặc dù chưa từng làm rõ mối quan hệ với Sở Mặc, nhưng thực ra trong lòng hai người đều có nhau.Lại thêm lúc đó Kỳ Tiêu Vũ bị phong ấn ký ức, nàng không đặc biệt để tâm tới hình xăm xinh đẹp trên người.

Nếu ký ức của nàng không bị phong ấn. Vậy thì cho dù nàng rất yêu thương Sở Mặc... nhưng trước khi gả cho Sở Mặc, nàng cũng sẽ không để Sở Mặc nhìn thấy đóa hoa đó.

Cho nên, uy lực câu truyền âm đó của Sở Mặc, bản thân hắn cũng không cảm giác có gì đó, nhưng với Kỳ Tiêu Vũ mà nói lại như sét đánh ngang tại.

Có thể duy trì bình tĩnh, không khiến Thượng Quan Nam nhận ra bất thường đã là giới hạn của Kỳ Tiêu Vũ rồi.

Vừa rồi Hổ Liệt rời đi, thật ra Kỳ Tiêu Vũ đã muốn hỏi việc đó, nhưng không biết vì sao đối diện với chàng thiếu niên này, tim nàng lạiđập nhanh như vậy.

Cảm giác này khiến Kỳ Tiêu Vũ không thích, cũng rất căm ghét.

Tuy nhiên, vấn đề này, nếu như không thể hỏi rõ, vậy thì Kỳ Tiêu Vũ ăn ngủ không ngon.

- Ta nói rồi, ta là vị hôn phu của nàng.

Sở Mặc hì hì cười ngắm nhìn Kỳ Tiêu Vũ.

- Xin chàng hãy tự trọng, đừng ăn nói hàm hồ.

Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng lườm Sở Mặc:

- Nếu không, ta thà rằng ra tay ở đây với chàng, vĩnh viễn không bước vào Huyễn Thần Giới.

- Đừng mà...

Sở Mặc lập tức vội nói, trong lòng ta chịu trăm ngàn cay đắng,không dễ gì mới tìm được nàng, làm sao có thể để nàng biến mất ngay trước mắt ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

- Lúc đó nàng đã tạo ra một phân thân, tiến vào Nhân Giới, đi tìm một người, đúng không?

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ hỏi.

- Sao chàng biết?

Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn Sở Mặc, phân thân đó đúng là đã tới Nhân Giới để tìm người trong lời tiên đoán, nhưng sau đó đã xảy ra việc gì, ta thật sự không biết!

Nhưng có một điểm, phân thân cho dù có bị phong ấn ký ức, cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận bất kỳ chủng tộc nào ngoài Tinh Linh tộc!

Điểm này thì Kỳ Tiêu Vũ dám chắc chắn!Cho nên Kỳ Tiêu Vũ đối với việc Sở Mặc nói hắn là vị hôn thê của nàng, hoàn toàn không tin.

Ký ức phân thân bị phong ấn, là vì tinh thần lực của Tinh Linh Tộc quá mạnh, nếu không phong ấn tinh thần thức hải, không những không có cách nào xuyên qua thành lũy giữa Nhân Giới và Linh Giới, hơn nữa thần thức hùng mạnh đó căn bản cũng không cách nào chống đỡ được những hoạt động của phân thân ở Nhân Giới.

Sẽ sụp đổ trong thời gian sớm nhất.

- Bởi vì ta chính là người mà nàng tìm kiếm.

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, mỉm cười, trong lòng lại thấy đau đớn.

Giống như đang đối diện với người thương bị mất trí nhớ, rõ rang đôi bên thân quen, rõ ràng thầm thương đối phương, nhưng lại giốngnhư hai kẻ xa lạ, làm tổn thương người ta.

- Ta không tin!

Kỳ Tiêu Vũ thờ ơ nói, ánh mắt nàng lạnh như băng:

- Nhất định chàng đã dùng cách nào đó để biết được việc này.

- Sao nàng lại khẳng định chắc nịch như vậy?

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút đau lòng, đồng thời cũng có chút mù mờ.