Con lạc đà gầy sắp chết vẫn to hơn ngựa, cây có bóng người có uy. Đại Tùy tuy tổn thất trăm vạn đại quân, nhưng muốn trong thời gian ngắn tiêu diệt cả Đại Tề, vẫn là không thực tế.

Nhưng cơ hội này, tin rằng Hoàng thượng hay là quần thần đều sẽ không bỏ qua.

Các đại lão phía quân đó, càng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tất cả mọi người đều đang trông chờ mở rộng bờ cõi, lưu danh sách sử.

Nhất là trong tay Sở Mặc bây giờ đã có đan dược đủ để giải hết tất cả kịch độc trên người sư phụ. Ma Quân… bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.

Sở Mặc rất mâu thuẫn!

Một mặt, hắn tất nhiên muốn sư phụ sớm trở về Tiên giới đi cứu sư mẫu, báo thù rửa hận. Mặt khác, hắn không nở sư phụ cứ như vậy rời khỏi, quan trọng hơn… hắn vẫn chưa chuẩn bị xong!

Bờ vai của hắn có chút non nớt, rất khó chân chính gánh vách tất cả trọng trách.

Trước khi Ma Quân rời khỏi, sợ là tất cả cường giả trong môn phái trên Thanh Long, Chu Tước đại lục sẽ lập tức dốc toàn bộ sức lực mà xuất.

Đến lúc đó, phải làm thế này.

Chạy trốn?

Đại lục Tứ Tượng rất lớn, nhưng có mấy nơi có thể ẩn thân?

Không trốn, không chừng chính là một con đường chết.

Khi đó, tuyệt sẽ không còn ai phong kín toàn bộ cảnh giới của tất cả mọi người, chờ hắn đi luyện thủ.

Trong lòng Sở Mặc than nhẹ, giấu những cảm xúc này lại, nói với Trương Vinh:

- Trương tướng quân, một lát nữa Bệ hạ đích thân nghênh tiếp chúng tướng chiến thắng trở về, ta… không ra ngoài!

- Cái gì? Vậy… vậy sao được? Ngài mới là chủ tướng! Trương Vinh trợn mắt há họng nhìn Sở Mặc. Y cũng không biết,bức chiến thư đó Sở Mặc viết cái gì, nếu biết, sợ là sẽ càng kinh ngạc.

- Ta còn quá trẻ, chiến tích có được cũng quá huy hoàng. Hơn nữa chiến tích này càng nhiều là cống hiến của tướng quân ngài làm ra. Vinh quang trên người ta, đã đủ sáng chói rồi, không cần thêm nữa. Sở Mặc nhìn Trương Vinh:

- Các người cần những cái này hơn ta.

- Nhưng… Vị chuyên gia địa chất Trương Vinh này là tướng quân đào mỏ, càng không biết ăn nói, nói năng vụng về, muốn khuyên Sở Mặc, lại có chút không biết làm sao mở lời.

Sở Mặc nhe răng cười:

- Được rồi Trương tướng quân, mau đi chỉnh sửa trang phục, lát nữa, ta ngồi trong chiếc xe này nói chuyện với Phương tướng quân, bằng không… Phương tướng quân sẽ rất sợ.

Phương Đông Minh không biết nói gì nhìn Sở Mặc, đồng thời thầm than trong lòng:

- Tại sao thiếu niên như vậy, Đại Tề ta không có? Tại sao hắn không phải người của Đại Tề?

Lộ trình nhiều ngày như vậy, đủ để Phương Đông Minh hiểu rất nhiều về Sở Mặc. Các sự tích trên người thiếu niên này, y đã biết rất nhiều. Hôm nay tận mắt nhìn thấy thái độ của Sở Mặc đối đãi với quân công, trong lòng càng thêm khâm phục Sở Mặc.

Thời khắc vinh diệu này, thử hỏi… có mấy người có thể thản nhiên đối mặt?

Ít nhất, Phương Đông Minh ta… không làm được!

Tuy nói bại trong tay thiếu niên này, hơn nữa là một thất bại thảm hại. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Phương Đông Minh cũng không có bao nhiêu ý hận với thiếu niên này.

Hai quân giao chiến không liên quan thù riêng. Nếu không có chiến tranh, có lẽ bọn họ gặp nhau, còn sẽ trở thành bằng hữu, trở thành bạn vong niên rất tốt.

Trương Vinh muốn kéo Sở Mặc cùng đi, bị Sở Mặc thẳng thắn từ chối. Sau đó Trương Vinh thật sự hết cách, chỉ có thể đi chỉnh sửa trang phục trước.

Đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, y không có bình tĩnh như Sở Mặc. Sở Mặc không đi, nếu y cũng không ra ngoài, vậy thì rất kỳ cục. Lập tức sẽ có người nói bọn họ ỷ được sủng ái mà kiêu…

Cái thứ lòng người… chính là chuyện như vậy, … những hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ này chỉ cần người sống trên đời, thì sẽ mãi mãi không thể tránh khỏi.

Phương Đông Minh thấy Sở Mặc không màng danh lợi, có chút khó hiểu hỏi:

- Thời khắc vinh quang như vậy, tại sao ngươi không muốn có? Ta nhìn ra, ngươi là thật lòng từ chối.

Sở Mặc liếc nhìn Phương Đông Minh, nói:

- Vì cái này không phải ta muốn.

- Ngươi muốn gì? Phương Đông Minh không hiểu nhìn Sở Mặc:

- Người sống trên đời, đều cầu danh lợi. Ngươi tuy còn rất trẻ, nhưng ta không tin ngươi không hiểu.

Sở Mặc cười thành tiếng, nhìn Phương Đông Minh nói:

- Người sống trên đời cầu chưa chắc chỉ là hai chữ danh lợi.

- Còn cái gì? Phương Đông Minh hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới vị sư tôn thần bí và vô cùng cường đại đó, kinh ngạc thậm chí có chút khó tin nhìn Sở Mặc:

- Ngươi muốn thành tiên? Trường sinh?

Sở Mặc cười như không, liếc nhìn y, không nói gì. Nghe bên ngoài có tạp âm ầm ĩ, nhìn Phương Đông Minh:

- Phương tướng quân… ngài chuẩn bị xong chưa?

Phương Đông Minh nghe vậy, trong con ngươi lóe ra chút ý thất lạc, lập tức nói:

- Thắng làm vua, thua làm giặc, sớm đã chuẩn bị xong rồi! Ta hàng… không phải vì sống tạm hậu thế! Chính là câu nói đó, xin ngươi đừng giết những tù binh đó. Ta không nói bọn họ vô tội, nhưng những người đó dùng làm những việc nặng nhọc cũng được. Hoặc là làm nô lệ cũng được. Tóm lại…. cho bọn họ một con đường sống.

Sở Mặc trầm ngâm một lát:

- Ta không hứa, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.

- Đa tạ. Phương Đông Minh có chút run rẩy đứng lên, hướng về phía Sở Mặc thi lễ thật sâu.

…..

Là hoàng thành của Đại Hạ, Viêm Hoàng Thành vô cùng to lớn, tường thành nguy nga, dãy tường thành, giống như một con rồng màu đen rất lớn, kéo dài ra ngoài mấy chục dặm. Liếc nhìn gần như nhìn không thấy điểm cuối.

Lúc này, trong Viêm Hoàng Thành, đoàn quân ra nghênh tiếp cũng nhìn không thấy điểm cuối.

Tinh kỳ phất phới, quân ngũ nghiêm trang, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy biểu tình tự hào và kiêu ngạo.

Vui sướng này xuất phát từ trong lòng.

Không có ai thích chiến tranh!

Nhưng càng không có ai muốn mất gia viên, mất ruộng đất bọn họ dựa vào sinh tồn, thân nhân ly tán… Cho nên, lúc này Viêm Hoàng Thành, thậm chí tất cả người Đại Hạ là rất hạnh phúc.

Đội quân danh dự của hoàng gia đi đằng trước, cổ nhạc vang trời, loan giá Hoàng đế chậm bước theo sau.

Bên này tất cả chiến sĩ quân đoàn thợ mỏ từ Trương Vinh, Hà Húc đến mỗi một binh sĩ trên mặt đều lộ ra vẻ kích động. Thậm chí có rất nhiều người vành mắt đỏ hoe.

Là một quân nhân, có thể được Hoàng đế đích thân nghênh đón, đây là một vinh quang chí cao vô thượng, có thể truyền gia.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều theo bản năng ngước nhìn xe ngựa đã ẩn phía sau đội quân. Tất cả chiến sĩ quân đoàn thợ mỏ đều biết, trong chiếc xe ngựa đó có một thiếu niên thần kỳ.

Là hắn, mang vinh quang này cho bọn họ!