Trên mặt Hồng Mông cũng mang theo vẻ kích động:

- Không ngờ... người đứng đầu thật sự đáp lại ta. Thật là cao hứng!

Sở Tuệ liếc mắt nhìn Hồng Mông một cái, muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì cả. Nàng muốn nói, nhân tính trên người Hồng Mông... Quả nhiên là có phần quá nhiều!

Xem ra, hóa thân Thần Toán lão nhân đã có ảnh hưởng tới hắn lớn đến mức khó có thể đánh giá được.

Nhưng chính hắn lại không thừa nhận điều đó.

- Vậy chờ thôi.

Vô Lượng nói, thân hình trở thành mờ nhạt, biến mất ở chỗ này.

Tiếp đó, Hồng Mông cũng rời đi.

Nam Vô và Sở Tuệ liếc mắt nhìn nhau. Nam Vô bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Mười hai sứ giả... Có phải là nàng cố ý hay không?

Sở Tuệ hơi ngẩn ra:

- Sao lại nói lời này? Ta sẽ đi hại đồng tộc của mình sao?

- Không. Ta chẳng qua là cảm thấy, nhân tính trên người nàng mới là người nhiều nhất trong mấy người chúng ta....

Nam Vô nói xong câu đó cũng trực tiếp nhẹ nhàng rời đi.

Còn lại Sở Tuệ một mình đứng ở nơi đó, trầm mặc một lúc lâu. Sau đó nàng mới đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi.

Viện thế lực lớn lại trở nên vắng lặng không tiếng động.

Sở Mặc một đường bay nhanh. Hắn rất nhớ nhà. Cho nên, tốc độ của hắn thật nhanh, đã đạt đến tốc độ cực hạn của cá nhân hắn.

Cuối cùng trở lại thế giới Bàn Cổ lâu ngày không gặp, Sở Mặc không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, theo tường giới màu vàng kia, trực tiếp tiến vào bên trong thế giới Bàn Cổ. Sau đó, hắn trực tiếp bay về phía khu vực nhân giới năm xưa.

Khu vực này, thật ra lại ở giữa cương vực của Sở thị vương tộc hiện nay.

Năm xưa Quy Khư vô cùng khổng lồ. Hiện tại ở giữa toàn bộ thế giới Bàn Cổ, lại có vẻ quá mức nhỏ bé. Ngay cả muối bỏ biển cũng không tính.

Ở đây rất yên tĩnh.

Ở bên trong Sở thị vương tộc, Quy Khư coi như là một vùng cấm lại không phải vùng cấm. Bởi vì người bên trong vương tộc bao gồm các vãn bối thế hệ trẻ đều biết. Quy Khư ở đây đã từng chôn rất nhiều tồn tại đỉnh cấp ở trong Sở thị vương tộc hiện tại.

Cho nên, ở trong mắt đám người đã từng trải qua Quy Khư kia, ở đây là một nơi khiến bọn họ nhớ lại. Ở trong lòng thế hệ trẻ không có trải qua Quy Khư, ở đây chính là một “Bãi tha ma” có chút đặc biệt mà thôi, cũng không phải là địa phương gì đặc biệt kỳ lạ.

Cho nên, ở đây từ năm tháng vô tận tới nay, vẫn không người nào tới.

Sở Mặc gần như là một bước đã đến Quy Khư. Sau đó hắn đứng ở bên ngoài Quy Khư, không lập tức đi vào.

Hắn đang cảm nhận khí tức ở đây.

Lấy cảnh giới thần của hắn hiện tại, một lần nữa đi cảm nhận tất cả mọi thứ nơi đây. Quả nhiên ngay lập tức, Sở Mặc lại cảm nhận được ở đây có chỗ bất đồng.

Quy Khư không lớn.

Chí ít ở trong mắt Sở Mặc hiện tại ngang dọc vũ trụ thế giới lớn, Quy Khư không lớn.

Toàn bộ diện tích Quy Khư biểu hiện ra, còn chưa đủ cho hắn đi một bước.

Ngay cả thế giới Bàn Cổ mới tiến vào đại thiên như vậy, ở trong mắt Sở Mặc thật ra chỉ có thể được tính là mênh mông, nhưng còn chưa tới loại tình trạng vô bờ bến.

Chỉ có điều lúc này, hắn dùng lực lượng của thần đi cảm ngộ nơi đây. Hắn lập tức phát hiện, Quy Khư chỗ này, tương đối không tầm thường!

Đầu tiên, thần thức của hắn lại có thể giống như tiến vào hư không vũ trụ bao la!

Toàn bộ Quy Khư ở trong mắt sinh linh, chính là lớn như vậy! Ở trong thần thức sinh linh, nó cũng lớn như vậy!

Nhưng ở trong thần thức thần của Sở Mặc, chỗ này lại lớn đến mức không thấy giới hạn!

Dường như nơi này chính là một không gian vũ trụ mênh mông vô bờ bến!

Sở Mặc hít sâu một hơi. Sau đó, hắn một bước bước vào bên trong Quy Khư. Thân hình của hắn lập tức biến mất ở chỗ này.

Sau một khắc, hắn xuất hiện ở giữa một mảnh không gian vũ trụ xa lạ diện tích bao la.

Ở đây, hoàn toàn vắng vẻ, không có bất kỳ tiếng động, cũng không có bất kỳ sức sống nào.

Dường như, nơi này là một mảnh tử địa trầm mặc.

Khí tức tử vong và thối nát từ phía xa không ngừng thổi qua.

Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn hơi khẽ cau mày, nhìn cảnh tượng phía xa, lẩm bẩm nói:

- Ở đây... Lẽ nào vốn là một vũ trụ mênh mông lớn vô cùng hay sao?

Thảo nào Sở Mặc lại giật mình. Chỗ này thật sự quá lớn!

Hiện tại nơi hắn đang đứng không phải là mảnh sát biên giới không gian này, mà là một điểm bên trong!

Ở cái điểm này, bất kể chung quanh, hay trên dưới... Không quan tâm nhìn về phương hướng nào, đều là diện tích bao la, vô biên vô hạn.

Nhưng bất kể là phương hướng nào, tất cả đều tản ra khí tức thối nát vô tận.

Sở Mặc hít sâu một hơi. Hắn bắt đầu đi tới đi lui ở trong hư không này.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy từng mảnh vụn của một đại lục sau khi vỡ nát!

Hắn đi tới trên một mảnh vụn phạm vi mười vạn vạn dặm. Hắn ngồi xổm người xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất có chút thê lương này.

Một loại cảm giác bi thương tự nhiên sinh ra.

- Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao phải có một mảnh không gian thần bí như vậy, ẩn nấp ở chỗ Quy Khư này?

Sở Mặc nhẹ giọng tự nói. Gắn ở chỗ này, không cảm giác được bất kỳ sức sống nào.

Hơn nữa, mảnh vụn đại lục dưới chân này, thật sự quá cổ xưa. Hắn dùng thần thức phóng ra, hoàn toàn không điều tra ra được năm tháng của nó. Chỉ có thể cảm nhận được, mặt đất này là một mảnh mặt đất trải qua Vô Lượng Kiếp. Ở đây có 6 mảnh vụn như lớn như vậy. Còn có vô số những mảnh vụn nhỏ khác lơ lửng ở trong hư không vũ trụ thối nát thê lương nơi này t.

Có thể tưởng tượng được, thời điểm chỗ này còn không có bị nghiền nát, là một thế giới lớn mênh mông tới mức nào. Nó tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ một bản thổ thế giới nào trong năm đại thiên hiện tại!

Sở Mặc chỉ tính toán sơ qua một chút, đã cho ra một kết luận. Chỗ này, thời điểm đã từng hoàn chỉnh nhất định còn lớn hơn bản thổ thế giới của tất cả năm đại thiên!

Thậm chí có khả năng... so với toàn bộ bản thổ thế giới của năm đại thiên cộng lại,

còn muốn lớn hơn, còn muốn mênh mông hơn!

- Đây mới là một đại thế giới thật sự! Nhưng vì sao nó lại biến thành tình trạng hiện tại?

Sở Mặc rất muốn tìm được đáp án chính xác.

Hắn bắt đầu đi tới từng mảnh vụn của đại lục này, không ngừng dụng thần thức đi tìm kiếm. Cuối cùng, ở phía trên mảnh vụn đại lục thứ sáu hắn tìm được một tòa thần miếu vô cùng đổ nát.