Tồn tại trong viện thế lực lớn không muốn sinh hoạt ở trong thế giới tư duy thấp vốn thuộc về lãnh địa Nhân tộc. Cho nên lại mô phỏng ra một tiểu thế giới như vậy. Ở đây so với thế giới tư duy cao trước kia, chênh lệch không bao nhiêu.

Bọn họ ở chỗ này sẽ cảm giác tương đối tự tại hơn một ít.

Thật ra Vô Lượng Thiên Chủ tới nơi này, trên thân thể cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

Khó chịu của hắn là xuất phát từ ở trong lòng.

Hắn mới vừa tiến vào đến viện thế lực lớn, bên kia liền trực tiếp có một người lướt tới.

Đó là một nữ tử!

Nhìn qua, hoàn mỹ không tỳ vết, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta khó có thể hít thở nổi. Toàn thân mặc nàng váy mỏng, tóc vấn cao, trên người tản ra khí tức cao quý. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Vô Lượng Thiên Chủ:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ra mắt tôn giả.

Vô Lượng Thiên Chủ thi lễ.

Phù văn tính mạng phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm ngặt. Đừng thấy Vô Lượng Thiên Chủ thân là một Đại Thiên Chủ, nhưng ở trước mặt nữ tử này, hắn cũng không dám có bất kỳ hành động nào đi quá giới hạn.

Nữ tử hờ hững khoát tay.

Vô Lượng Thiên Chủ nói:

- Tôn giả năm xưa lưu lại một nửa kia, hiện tại nghiên cứu ra một loại mạng lưới phù văn, đã thẩm thấu đến trong thế giới Vô Lượng Thiên.

- A?

Nữ tử này hơi nhíu mày.

Nếu như Sở Mặc ở chỗ này, đương nhiên có thể liếc mắt nhận ra, nàng chính là một Sở Tuệ khác năm xưa!

Sau khi kiếp sau dị biến, nàng rời khỏi thế giới thân thể Cổ Thần, sau đó lại hoàn toàn biến mất.

Hiện tại, nàng trở lại viện thế lực lớn, cũng trở thành một trong những tôn giả bên trong viện thế lực lớn, có địa vị cực cao.

Vô Lượng Thiên Chủ nói, mặc dù không có bất kỳ chỉ trích nào, nhưng đối với “Sở Tuệ” mà nói, cũng là biểu hiện chỉ trích. Nàng hờ hững nhìn Vô Lượng Thiên Chủ:

- Chuyện này, có tổn thất gì sao?

- Loại mạng lưới phù văn này trước mắt có thể khiến cho Nhân tộc và Thiên Nhân tộc ở Vô Lượng Thiên liên hệ với nhau. Thiên Nhân tộc trong Vô Lượng Thiên... một nhóm bình thường nhất kia, bọn họ vốn đã dần dần tiến gần tới nhân loại. Ở trên phương diện huyết mạch, trong linh hồn và trong xương cốt, càng lúc càng gần nhân loại. Nếu để cho bọn họ và nhân loại tiếp xúc lâu, một phần nguyên thủy nhất cổ xưa nhất trong thân thể sẽ bị thức tỉnh lại.

Trước khi Vô Lượng Thiên Chủ tới đây, đã nghĩ xong phải nói như thế nào. Cho nên, khi đối mặt với đương sự “Sở Tuệ” này, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc chậm rãi nói.

- Mặt khác, một ít thiết lập trên mạng lưới phù văn có thể khiến cho rất nhiều tiền tài và tài nguyên của Vô Lượng Thiên, chảy về phía bên trong thế giới nhân loại. Về điểm ấy, cũng là một điểm đặc biệt đáng sợ. Bởi vì điều này sẽ khiến cho thế giới Bàn Cổ thêm trưởng thành, sẽ làm thế giới Bàn Cổ dùng thời gian ngắn nhất, lại lớn lên thành một đại thiên giới thật sự.

Vô Lượng Thiên Chủ nói:

- Chúng ta phải ngăn cản chuyện này.

- A, như vậy sao? Ta đã biết.

Sở Tuệ khoát tay áo, sau đó nói với Vô Lượng Thiên Chủ:

- Ngươi trở về đi. Không cần làm cái gì cả. Cứ mặc cho hắn phát triển là được rồi.

- Cái gì?

Vô Lượng Thiên Chủ quả thực nghi ngờ không biết có phải mình có nghe lầm hay không?

Hắn có phần không thể tưởng tượng nổi, nhìn Sở Tuệ trước mắt. Hiện tại hắn thật sự có một sự hoài nghi: Vị trước mắt này thật sự là tôn giả phù văn sinh mệnh đỉnh cấp nhất? Mà không phải là vị bên cạnh Sở Mặc kia giả trang?

Bởi vì đối phương cho ra loại câu trả lời này, quả thực rất không có trách nhiệm.

Nghe vào, giống như đang ứng phó qua loa. Đặc biệt là tôn giả Sở Tuệ ở một mức độ nào đó vẫn có liên quan đến Sở Mặc.

Vô Lượng Thiên Chủ thậm chí có chút nghi ngờ, có phải tôn giả không muốn để cho người khác biết chuyện này, cho nên mới tạm xử lý như vậy hay không?

- Thế nào? Ngươi còn có ý kiến gì gì sao?

Sở Tuệ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn Vô Lượng Thiên Chủ:

- Quyết định này là do tất cả tôn giả cùng đưa ra. Cho nên, ngươi không cần ở đó suy nghĩ, có phải ta vì tình riêng mà làm ra loại chuyện bất hợp pháp hay không. Phù văn tính mạng đỉnh cấp chắc chắn sẽ không làm loại chuyện không có ý nghĩa như vậy.

Vô Lượng Thiên Chủ cười khan một chút, sau đó nói:

- Được, ta không phải không tin tôn giả. Chỉ có điều... Chuyện này, tôn giả không định cho ta một lời giải thích sao? Chí ít, cũng phải để cho ta hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại làm như vậy chứ?

- Thiên cơ.

Sở Tuệ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi chỉ cần nghe theo là được.

Khóe miệng Vô Lượng Thiên Chủ co giật kịch liệt vài cái, cuối cùng không nhịn được có chút tức giận. Hắn nhìn Sở Tuệ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tôn giả, ngươi cảm thấy tốt như vậy sao?

Sở Tuệ liếc mắt nhìn Vô Lượng Thiên Chủ, thản nhiên nói:

- Trên người ngươi nhân tính quá nhiều. Chắc hẳn nên tự mình suy nghĩ lại một chút.

- Hắc... Nhân tính của ta quá nhiều?

Vô Lượng Thiên Chủ không nhịn được cười ha hả, sau đó nói:

- Nhưng tại sao ta lại cảm giác, là trên thân của tôn giả có càng nhiều nhân tính? Có phải trong lòng tôn giả còn đang suy nghĩ tới tiểu tử gọi là Sở Mặc ở thế giới Bàn Cổ kia...

- Làm càn!

Trong giây lát, trên người Sở Tuệ bạo phát ra một uy thế khó có thể tưởng tượng, ở trong này, trực tiếp ùn ùn kéo về phía Vô Lượng Thiên Chủ trấn áp.

Vô Lượng Thiên Chủ làm Đại Thiên Chủ nhiều năm như vậy, uy thế toàn thân này cũng không thể khinh thường. Hắn lập tức trực tiếp triển khai ra uy thế, đối đầu với khí thế ở trên người của Sở Tuệ.

Nhưng hắn vẫn rất nhanh đã thua trận. Đối phương quá mạnh mẽ!

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Sở Tuệ vang lên:

- Chỉ một lần này thôi. Lần sau không được viện ra lý lẽ này nữa. Nhanh rời khỏi đây.

Trong lồng ngực Vô Lượng Thiên Chủ, dâng lên một lửa giận mãnh liệt, lớn tiếng nói:

- Dựa vào cái gì? Lẽ nào lại bởi vì các ngươi là tôn giả, có thể muốn làm gì thì làm sao? Năm xưa lựa chọn dung hợp với Nhân tộc chính là chúng ta! Hi sinh lớn nhất cũng là chúng ta! Thế nào? Hiện tại bắt đầu cảm thấy chúng ta người không ra người quỷ không ra quỷ, bắt đầu chán ghét sao? Hay nói... những tôn giả các ngươi đã nghiên cứu ra biện pháp trở về cố hương, cảm thấy những Thiên Nhân chúng ta... đã vô dụng?

Vô Lượng Thiên Chủ nói ra những lời này, vốn là nén giận thốt ra. Nhưng sau khi nói xong, ánh mắt hắn chợt híp lại, bắt đầu lạnh lùng nhìn Sở Tuệ.