Thần Toán lão nhân gật đầu:

- Đương nhiên, bởi vì thế gian này thật sự khủng khiếp. Nhưng thật ra những phù văn tính mạng ẩn mình không xuất hiênh, là những gia hỏa tạo ra Thiên Chủ Lệnh, sau đó mê hoặc phù văn tính mạng khác dung hợp với nhân loại! Bọn họ mới thật sự là tồn tại khủng khiếp. Bởi vì cho tới bây giờ, ngươi chắc hẳn gần như đã không tìm được thân ảnh của bọn họ.

- Nói cách khác, cho dù giết chết bốn Đại Thiên Chủ, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ. Nhưng căn bản không thể giải quyết vấn đề?

Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân.

Thần Toán lão nhân gật đầu, nhìn Sở Mặc nói:

- Thật ra, bốn Đại Thiên Chủ... A, hiện tại phải nói là hai Đại Thiên Chủ, bởi vì Thiên Chủ của Nam Vô Thiên và Tiêu Dao Thiên đã lựa chọn rời khỏi. Bọn họ đã chấp nhận số mạng, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn ở lại thế giới này. Tuy rằng điều này đối với bọn họ mà nói là một lựa chọn rất khó khăn. Tưởng tượng một chút, nếu như muốn chúng ta vĩnh viễn sinh hoạt ở bên trong một bức tranh, cảm giác này cũng nhất định rất khó chịu.

Sở Mặc gật đầu.

Thần Toán lão nhân nói tiếp:

- Còn lại Tử Kim Thiên và Vô Lượng Thiên Thiên Chủ, trong lòng bọn họ còn có phần không cam lòng. Bọn họ còn muốn tìm được những cơ duyên này, nhận được phương pháp nắm luân hồi trong tay. Sau đó muốn trở lại thế giới ban đầu của bọn họ. Nhưng thực bọn họ cũng không phải kà mấu chốt. Cho dù là hai người bọn họ cũng không nhất thiết phải thật sự loại bỏ. Ngược lại, giữ lại bọn họ, bốn đại thiên giới cũng sẽ không sinh ra hỗn loạn quá lớn. Chỉ cần không có hỗn loạn cực lớn, như vậy, những phù văn tính mạng cổ xưa ẩn nấp trong bóng tối sẽ không có cách nào nhân cơ hội làm cái gì.

- Ý của ngươi là... Tìm được những phù văn tính mạng ẩn nấp trong bóng tối, sau đó giết chết bọn họ?

Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân.

Thần Toán lão nhân lắc đầu:

- Không, ngươi căn bản là không tìm được bọn họ! Bây giờ việc duy nhất ngươi có thể làm được, thật ra chính là chờ đợi.

- Chờ đợi?

Sở Mặc nhíu mày.

- Đúng, chờ đợi những phù văn tính mạng cổ xưa kia tự mình không thể chịu đựng được, sau đó chủ động nhảy ra. Hoặc nói...

Thần Toán lão nhân liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái:

- Đợi đến khi bọn họ cho rằng mình đã hoàn toàn nắm tất cả trong tay, thậm chí tìm được căn nguyên và bí mật của luân hồi. Khi đó, bọn họ tự nhiên sẽ hiện thân.

- Như vậy... Có phải là có chút… quá bị động hay không?

Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân:

- Ngươi không phải tự xung có thể bói toán bất cứ chuyện gì. Vì sao không thể bói toán ra được sự tồn tại của bọn họ?

Thần Toán lão nhân liếc mắt một cái Sở Mặc:

- Bởi vì, ta cũng có tình cảm.

- Lời này là có ý gì?

Sở Mặc hỏi.

Thần Toán lão nhân mỉm cười:

- Sau đó ngươi liền hiểu. Ngươi trở về đi, trở lại thế giới kia của ngươi. Trên đại lục này, tài nguyên rất phong phú. Ta giữ lại những cũng không có ý nghĩa gì. Gọi người của ngươi tới lấy cũng được. Cố gắng xây dựng thế giới Bàn Cổ của ngươi. Chỉ có điều, có một việc coi như ta cho ngươi một câu lời khuyên và nhắc nhở.

- Ngài nói đi.

Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân.

Thần Toán lão nhân nói:

- Bất cứ chuyện gì, không nên quá ỷ lại vào những thứ ban đầu vốn không thuộc về các ngươi.

- Đây là ý gì?

Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân:

- Ta một đường từ nhân giới đi tới, gặp được quá nhiều thứ ban đầu vốn không thuộc về chúng ta.

- Chính ngươi suy nghĩ đi.

Thần Toán lão nhân khoát tay, không chịu nói thêm gì nữa.

Sau đó hắn lại cùng Sở Mặc tán gẫu một hồi về một ít vấn đề lai lịch của Bàn Cổ, còn có một ít bí ẩn cổ xưa của thế giới này.

Có thể nói, hắn nói với Sở Mặc rất nhiều chuyện Sở Mặc vốn hoàn toàn không biết. Có vài chuyện thậm chí từ trước đến nay hắn cũng không có nghe nói qua.

Đến cuối cùng, Sở Mặc cũng chỉ có thể cảm thán: Sống lâu dài, quả nhiên là có lợi. Chí ít, chuyện biết được cũng nhiều hơn so với người khác quá nhiều.

Đối với cảnh cáo của Thần Toán lão nhân, trong lòng Sở Mặc cảm thấy nghi ngờ. Hắn mơ hồ có một chút suy đoán, nhưng lại cảm thấy không mấy có khả năng. Ngược lại không phải là hắn có bao nhiêu tự phụ, hắn cảm thấy mọi chuyện đều đang ở trong lòng bàn tay của mình. Mà là hắn cảm thấy, nếu như phù văn tính mạng nguyên thủy thật sự có thể ẩn nấp đủ sâu như vậy. Vậy cho dù là hắn thất bại, quả nhiên cũng là bị bại một cách tâm phục khẩu phục.

Đúng vậy, là Sở Tuệ!

Phù văn tính mạng duy nhất Sở Mặc có thể nghĩ tới có vấn đề, cũng chỉ có Sở Tuệ.

Nhưng Sở Tuệ có quá nhiều lần, có thể trực tiếp hung hăng tính kế hắn, thậm chí trực tiếp bẫy chết hắn.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ từng phát sinh loại chuyện này.

Cho nên, trong lòng Sở Mặc cũng chỉ có thể không ngừng hết lần này tới lần khác tính toán, những người có khả năng lớn nhất.

Bao gồm những thứ ban đầu vốn không thuộc về Nhân tộc, nhưng hiện tại bị bọn họ ỷ lại.

Một là hệ thống khổng lồ do Sở Tuệ tạo dựng lên. Một loại khác, hẳn là ứng dụng bản tin rộng khắp... Ở bốn đại thiên, cũng có thứ này.

Đến cuối cùng, Sở Mặc vẫn không thể tìm ra được một manh mối nào. Hắn chỉ có thể tạm thời đặt chuyện này xuống.

Giống như Thần Toán lão nhân nói vậy, có lẽ có một ngày, thời điểm những tồn tại này cảm thấy mình đã hoàn toàn có thể nắm toàn cục trong tay, chính bọn họ sẽ chủ động nhảy ra ngoài.

Sau đó, Sở Mặc cáo biệt Thần Toán lão nhân, tìm được đám người Phàn Vô Địch.

Sở Mặc cũng không có khách khí, trực tiếp để cho đám người Phiền Vô Địch mang đi rất nhiều tài nguyên tu luyện đỉnh cấp trên đại lục này.

Thời điểm lên đường trở về, Sở Mặc quay đầu lại liếc mắt một cái. Ở trên tảng đá lớn kia, hắn dường như lại nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử xấu xa kia. Chỉ có điều trong nháy mắt, nơi đó liền trống rỗng, không có một vật gì.

- Hoa mắt sao?

Sở Mặc tự giễu.

Trước kia Sở Mặc cũng không cảm thấy mình là một người chỉ biết tới mình. Hiện tại hắn cũng không cảm thấy như vậy. Chỉ có điều, thông qua Thần Toán lão nhân, hắn lại càng xác định được một việc. Đó chính là, trong xương cốt của hắn là một người tương đối quật cường!

Loại tính cách này, hắn từ nhỏ đã biết.

Bởi vì cho tới nay, hắn vẫn rất khó bị ý kiến của người khác ảnh hưởng. Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã đặc biệt có chủ kiến.

Theo cách nói của một vài trưởng bối, chính là tên tiểu tử này quá quật cường, căn bản nói không được. Bất kể lời hữu ích nào có nói với Sở Mặc, đều không có ý nghĩa quá lớn.