Lúc này nam tử trẻ tuổi này giận dữ, sử dụng kiếm cổ hung hăng chém về phía cái tay này của Sở Mặc.

Kiếm của hắn lại chém ra một đạo kiếm khí huyết sắc, lao về phía cái tay kia của Sở Mặc. Đạo kiếm khí này có phong quang tuyệt thế, tương đối khủng khiếp.

Tu sĩ cảnh giới Đại Tổ bình thường thật sự không có cách nào đỡ nổi một kiếm này của hắn.

Nhưng tay Sở Mặc lại hết sức vững vàng xuyên qua đạo kiếm khí này, sau đó tiếp tục chụp vào nam tử áo trắng này.

Cuối cùng trên mặt nam tử áo trắng trẻ tuổi lộ ra một tia chấn động. Hắn không nghĩ tới, nhân loại này lại có thể lợi hại như vậy. Hắn xoay tay lại chém ra một kiếm, muốn tiếp tục chém về phía Sở Mặc. Nhưng lúc này, tay Sở Mặc đã đến gần hắn.

Bịch.

Một tiếng vang lên. Sở Mặc đã nắm được vạt áo của nam tử áo trắng trẻ tuổi này. Sát cơ cuộn trào mãnh liệt và vô biên, chợt tuôn ra.

Nam tử áo trắng trẻ tuổi lập tức bị sợ hãi. Sát cơ bạo phát ra từ trên tay của Sở Mặc thật đáng sợ!

Hắn lại lập tức mất đi năng lực chống đỡ, sau đó mặc cho Sở Mặc kéo hắn đến tới trước mặt.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Nam tử áo trắng trẻ tuổi lộ ra vẻ câu lệ:

- Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Cho dù là Thiên Chủ bốn đại thiên đi tới nơi này, cũng phải quy củ!

Trong lúc vô ý, cuối cùng hắn để lộ ra một việc.

Đó chính là hắn biết bốn Đại Thiên Chủ. Đồng thời, giữa bốn Đại Thiên Chủ và đại lục này chắc là có lui tới.

Sở Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Nam tử áo trắng trẻ tuổi này cũng không phải loại người am hiểu mắng chửi người và uy hiếp người khác. Thấy Sở Mặc căn bản không đáp lại, hắn cũng chỉ lạnh lùng nói:

- Ngươi tốt nhất là mau thả ta ra. Nếu không, ngươi sẽ không có kết cục tốt.

Sở Mặc vẫn không có nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.

Nam tử áo trắng trẻ tuổi bị Sở Mặc bắt được, hắn cảm thấy thấy có kinh hoàng. Hắn thậm chí nghĩ đến một loại khả năng không tốt. Lúc này hắn cảm giác được cúc hoa căng thẳng...

Sở Mặc thấy vẻ mặt của hắn, khẽ nhíu mày:

- Thế giới này của ngươi cũng không có gì nổi bật. Thần Toán lão nhân sao? Có chút thú vị. Ta đi gặp hắn một lát.

- A? Ngươi... Làm sao ngươi biết?

Người trẻ tuổi này thiếu chút nữa bị Sở Mặc dọa cho chết khiếp. Hắn thật sự bị kinh sợ. Hắn hoàn toàn không có cách nào hiểu được, Sở Mặc làm sao lại biết được Thần Toán lão nhân.

Lúc này, Sở Mặc đột nhiên vung tay về phía sau lưng.

Tiếp đó, đại quân mấy ngàn vạn tu sĩ Nhân tộc của Phàn Vô Địch thoáng cái lại lộ ra thân hình.

Đám người kia, tất cả đều giống như nằm mơ.

Bọn họ ngơ ngác nhìn Sở Mặc đứng ở phía xa mang theo một người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng. Tất cả đều không ngờ được, Sở Mặc lại có thể đi tới nơi này.

Phàn Vô Địch cũng có chút há hốc mồm. Hắn vừa mới từ chỗ thủ hạ nhận được báo cáo, nói bọn họ chắc là bị nhốt ở bên trong một ảo giác. Ảo giác này quá mức chân thật, cũng quá mức lợi hại. Tuy rằng bọn họ có thể phát hiện ra, đây là một huyễn trận, nhưng không có tìm ra biện pháp nào có thể phá giải.

Trong thời điểm bọn họ cảm thấy phiền não, đột nhiên cảm thấy giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời!

Có một luồng ánh sáng trực tiếp chiếu xuống bên trong nội tâm của đám người bọn họ.

Sở Mặc xuất hiện!

Nhưng Sở Mặc lại không có nói với bọn họ cái gì, chỉ truyền âm cho Phàn Vô Địch, bảo bọn họ ở tại chỗ chờ hắn, không nên lộn xộn.

Sau đó, Sở mặc lại dẫn theo người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng này, bay thẳng đến phía trên đại lục.

Sở Mặc vừa đi, những tu sĩ bên cạnh Phàn Vô Địch đều không nhịn được kích động.

- Tướng quân, đó thực sự là công tử của chúng ta sao?

- Đúng vậy tướng quân, đó thật sự là công tử sao?

- Ta lại có thể nhìn thấy công tử ở chỗ này. Trời ơi, là ta bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác sao?

- Công tử lại có thể tìm được chúng ta. Quả thực không thể tin được!

Một đám người trực tiếp hưng phấn vây quanh Phàn Vô Địch.

Hiện tại gần như trên toàn bộ đại lục Bàn Cổ, phàm là người có một chút thân phận, đều thích gọi Sở Mặc là công tử. Dường như có thể gọi Sở Mặc là công tử, đối với bọn họ mà nói, là một loại vinh quang cực lớn.

Rất nhiều người muốn gọi Sở Mặc là công tử, nhưng lại cảm thấy cảnh giới của bản thân mình quá thấp, không có tư cách gọi như vậy.

Phàn Vô Địch gật đầu, nhìn đám người hưng phấn này nói:

- Người kia… thật sự là công tử. Hắn bảo chúng ta ở chỗ này chờ. Hắn chắc là phát hiện đại lục này có một ít bí ẩn.

- Quá tốt. Chúng ta cũng có cơ hội kề vai chiến đấu cùng công tử!

- Thật hạnh phúc! Không ngờ chúng ta có thể ở cùng một chỗ với công tử!

- Công tử nhất định là thấy chúng ta nhiều năm không về, tới tìm chúng ta!

- Loại cảm giác này thật là hạnh phúc! Ha ha ha, ngoại trừ thiên thứ năm của chúng ta ra, còn có Đại Thiên Chủ nào sẽ lưu ý tới các thuộc hạ giống như công tử chứ? Không! Tuy rằng chúng ta đều chưa từng đi tới bốn đại thiên, nhưng từ trong miệng rất nhiều người, đã sớm biết bốn đại thiên là một thế giới thế nào. Cho nên, ta cảm thấy, Nhân tộc chúng ta... Mới là chủng tộc ưu tú nhất trên đời này!

Trên mặt Phàn Vô Địch cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười. Hắn khẽ gật đầu một cái.

Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán, tôn nhi của mình quả nhiên là quá lợi hại. Người có tên cây có bóng. Hiện tại hắn chỉ cần xuất hiện ở trước mặt tu sĩ Nhân tộc của thế giới Bàn Cổ, chỉ cần đi tới đứng ở đó, căn bản cái gì cũng không cần nói, như vậy là đủ rồi.

- Chúng ta ở tại đây, chỉnh đốn một chút, sau đó, chờ hắn trở về.

Phàn Vô Địch nói.

Tất cả mọi người cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Bên kia, Sở Mặc dẫn theo nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu trắng kia, một đường đi nhanh, trực tiếp bước lên đại lục này.

Ở trong nháy mắt khi Sở Mặc bước lên đại lục này, không biết có phải cảm giác nhầm hay không, hắn cảm giác mặt đất dưới chân, dường như nhẹ nhàng run rẩy một cái.

Sắc mặt nam tử trẻ tuổi đỏ lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khuất nhục phẫn nộ:

- Ngươi cho ta xuống!

- Câm miệng!

Sở Mặc lạnh lùng nói.

- Nếu như ngươi dám...

- Ngươi nếu như còn dám nói thừa, ta sẽ giết ngươi.

Nam tử trẻ tuổi anh tuấn mặc y phục màu trắng này trực tiếp ngậm miệng lại, nhưng ánh sáng trong ánh mắt kia lại lộ ra vẻ oán độc vô tận.

Chỉ có điều, không ai nhìn thấy, ở sâu trong đôi mắt người trẻ tuổi này lại hiện lên một tia đắc ý.